Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-01-2019] Bất chấp Chủ nghĩa Vô thần do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tuyên truyền, mẹ tôi có niềm tin sâu sắc vào Thần Phật. Do đó, khi tôi còn nhỏ, tôi đã có một mong muốn mãnh liệt được học giáo lý của Phật hoặc Thần, hy vọng rằng một ngày kia tôi có thể tu luyện đến thiên quốc của Thần Phật và đạt viên mãn.

Đắc Pháp và trân quý Đại Pháp

Tôi được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp, cũng còn gọi là Pháp Luân Công vào năm 1997, và trân quý môn tu luyện vì tôi cảm thấy cuối cùng mình đã tìm thấy pháp môn mà có thể giúp mình đạt giác ngộ.

Tôi đã 30 tuổi khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đó, tôi mắc nhiều bệnh khác nhau và cơ thể tôi rất yếu. Tôi uống nhiều thuốc mỗi ngày và không có sức để leo cầu thang nếu tôi đang cầm một vật nhỏ nào đó.

Tôi quen biết rộng bởi vì tôi làm việc trong một Công ty truyền thông, bao gồm một số chuyên gia hàng đầu đến từ những bệnh viện danh tiếng trong thành phố của chúng tôi. Tuy nhiên không một ai trong số họ có thể đưa ra chẩn đoán về bệnh của tôi.

Ban đầu, tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân (Tập II) từ một người bạn và đọc hết cuốn sách trong một đêm. Tôi không hiểu mọi thứ mà tôi đã đọc, do đó tôi đọc nó cẩn thận lần thứ hai. Khi tôi cảm thấy mệt tôi ngủ một chút, và khi tỉnh dậy tôi lại tiếp tục đọc.

Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi cảm thấy phấn khích. Tôi đứng trước pháp tượng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập pháp môn) với hai tay hợp thập và nói: “Sư phụ, con muốn trở thành một học viên chân chính. Con có bảo hiểm y tế, và con không tu luyện Đại Pháp để chữa bệnh.”

Khi tôi mới bắt đầu tu luyện, một đêm đang trong giấc ngủ, tôi cảm thấy chiếc giường chuyển động. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là nó chắc là một trận động đất. Tôi lập tức nhìn vào bóng đèn của chúng tôi–cái đèn mà bố mẹ tôi treo để nhận diện động đất–và thấy nó không xê dịch. Nhưng chiếc giường vẫn rung.

Ngay lúc đó tôi đã thấy một Pháp Luân khổng lồ, đường kính khoảng một mét, đang quay trên đầu tôi. Tôi cảm thấy trục của nó ở trong đầu tôi. Tôi đã rất hào hứng. Con gái tôi nằm ngủ bên cạnh, đang đung đưa cùng chiếc giường. Tôi ngủ trở lại.

Khi thức giấc, tôi phát hiện ra rằng Pháp Luân khổng lồ đó đang xoay gần thắt lưng của tôi và nó nằm trong cơ thể tôi. Nó quay theo chiều kim đồng hồ, sau đó lại quay ngược chiều kim đồng hồ, tạo ra tiếng gió thổi trong khi quay. Tôi cảm thấy cơ thể rất ấm áp và thoải mái.

Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, chứng cứng khớp mãn tính gây ra bởi bệnh thấp khớp đã biến mất, và tôi cũng đã hồi phục sau cơn đau đầu kéo dài hai tiếng vào buổi chiều. Tôi thường đau lưng khi thức dậy vào buổi sáng và uống thuốc cũng không có tác dụng. Trong vòng một tháng kể từ khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi đã khỏi mọi bệnh tật.

Khi một bác sỹ ở trung tâm y tế nhìn thấy tôi, cô ấy đã ngạc nhiên trước những thay đổi tích cực trên thân thể tôi. Tôi nói với cô ấy và những người khác rằng Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh. Tất cả họ đều mượn tôi sách Đại Pháp.

Hành xử chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi luôn nhớ lời dạy của Sư phụ và nghiêm khắc với bản thân. Tại nơi làm việc, tôi không còn quan tấm đến được mất cá nhân. Một lần tôi tìm thấy một dây chuyền vàng trong nhà vệ sinh và lập tức giao nộp nó. Tôi quyên góp một tháng lương cho một khu vực đang bị lũ lụt. Khi nơi làm việc của tôi phân nhà, tôi đã nhường lại cho một sinh viên mới tốt nghiệp. Khi tôi nhận được tiền thưởng nhiều hơn do nhầm lẫn, tôi lập tức trả lại cho sếp.

Sếp của tôi tò mò về lý do tại sao tôi không tham lam khi nói đến nhà ở, vàng, tiền bạc. Tôi nói với anh ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một số vị quản lý lập tức trở nên quan tâm và hỏi về các sách Đại Pháp.

Một tuần sau, một số quản lý nói chuyện với tôi. Một người nói: “Anh có biết công việc mới của anh là gì không? Anh nên dừng mọi thứ anh đang làm bây giờ và bắt đầu nói với mọi người trong đơn vị chúng ta về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi sẽ nói với người quản lý của anh không giao bất kỳ việc mới nào cho anh bây giờ.” Sau đó, sếp của tôi đã đưa cho tôi một danh sách các nhân viên thường gây rắc rối và những người mà anh ấy muốn tôi giúp đỡ trước.

Vài ngày sau, một số quản lý đến chỗ tôi và hỏi thăm tình hình. Tôi nói: “Tôi đã đưa cho mọi người sách Đại Pháp và họ đang nghiên cứu nó. Là quản lý, các vị có thể dẫn đầu trong việc tu luyện Đại Pháp.” Tất cả họ đều đồng ý rằng Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và quan tâm đến việc tìm hiểu nhiều hơn về Đại Pháp. Khi họ thấy tôi mua những thùng chứa đầy sách Đại Pháp, họ muốn hoàn trả tiền mua sách cho tôi, nhưng tôi đã từ chối.

Sư phụ giảng:

“Đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Bài giảng thứ chín–Chuyển Pháp Luân)

Một lần đồng nghiệp của tôi nói: “Khi tôi đang đi thang máy, mọi người ở đơn vị khác hỏi tôi rằng có phải anh tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi nói với họ đúng vậy. Họ nói anh có thể tu luyện thật là tốt.”

Tôi đã từng là một người keo kiệt và hung hăng tại nơi làm việc và các đồng nghiệp e sợ tôi. Sau khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn theo đuổi lợi ích cá nhân, có thể bao dung người khác, và hướng nội khi gặp mâu thuẫn. Tôi tin rằng những thay đổi này cho thấy thế nào là tu luyện thực sự.

Đề cao tâm tính

Có một nhân viên cao tuổi trong bộ phận của chúng tôi thường bị bắt nạt. Mọi người chế nhạo ông ấy, nhưng ông không phản kháng hay phàn nàn. Một ngày nọ, ông tới văn phòng của tôi và gây khó khăn cho tôi. Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra và định nói vài điều thì ông ấy đột nhiên trở nên rất tức giận và bắt đầu chửi rủa tôi. Tôi lập tức nhận ra rằng nó là cơ hội để tôi đề cao tâm tính của mình.

Tôi thường nhẫn chịu tốt, vậy thì khảo nghiệm tâm tính này là gì vậy? Do vậy tôi đã không cố gắng nói bất cứ điều gì nữa. Các đồng nghiệp đã rất ngạc nhiên và quan sát chúng tôi như thể họ đang xem một bộ phim. Họ không thể tưởng tượng được làm thế nào một người hung hăng như tôi lại bị bắt nạt bởi một người bình thường vốn ít phản kháng này. Tôi vẫn bình tĩnh và chỉ đứng dậy rời khỏi văn phòng của tôi. Ông ấy đuổi theo tôi, thế là tôi nhanh chóng vào thang máy và đóng cửa lại.

Một đồng nghiệp trong thang máy nói với tôi: “Tại sao ông ấy lại mắng anh như vậy? Anh biết ông ấy vốn là một người nhút nhát. Anh có thiếu sót nào chăng? Thật là một sự xúc phạm khi bị đối xử như vậy.” Nhưng tâm tôi không động và tôi mỉm cười với anh ấy.

Sự kiện này được nói đến trong đơn vị của chúng tôi trong một thời gian dài. Do đó, nhiều người bắt đầu thích học Pháp Luân Đại Pháp và đã mượn tôi các sách Đại Pháp.

Vài ngày sau, vị đồng nghiệp đã la mắng tôi đến xin lỗi. Tôi tha lỗi cho ông ấy và mỉm cười với ông ấy bởi vì tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy nói rằng ông ấy đã không còn là chính mình vào ngày hôm đó và ông lấy làm tiếc về thái độ của mình. Tuy nhiên, tôi biết lý do tại sao việc này xảy ra. Đó là bởi vì những lý do từ tiền kiếp, chẳng hạn như quan hệ nghiệp lực giữa chúng tôi. Và trong đời này, ông ấy đến để giúp tôi đề cao. Miễn là chúng ta làm mọi thứ chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, tất cả các ác duyên đều có thể được giải quyết.

Thời điểm đó, chân tôi vô cùng đau đớn khi tôi luyện bài tĩnh công, và tôi thường ước rằng tôi có thể chôn mình trong một cái hố. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể không quan tâm đến lợi ích cá nhân và vẫn bình tĩnh trong mâu thuẫn, tôi sẽ không cảm thấy đau đớn khủng khiếp như vậy khi đả tọa. Bởi vì tôi đã giữ vững được tâm tính của mình khi bị mắng mỏ, tôi đã không cảm thấy đau khi ngồi tĩnh công ngày hôm đó. Thực tế thì tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như thế trước đây. Tôi nhận ra rằng đồng nghiệp đó của tôi đã thực sự giúp tôi tiêu nghiệp và tôi nên cảm ơn ông ấy.

Đối diện với cuộc bức hại Pháp Luân Công

Kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ đã bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Các quản lý trong công ty chúng tôi cũng bị lừa dối bởi những báo cáo truyền hình giả dối phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Một nhóm trong số họ đã nói chuyện với các học viên chúng tôi và cố gắng thuyết phục chúng tôi từ bỏ tu luyện. Một quản lý nói: “Tôi đã thấy những thay đổi tích cực của anh, do đó tôi nghĩ rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt, nhưng tại sao các anh lại đảo lộn trât tự xã hội bằng cách tuyên truyền cái lý thuyết về ngày tận thế?” Tôi nói: “Tôi đã nghe một số cuộc nói chuyện về ngày tận thế, nhưng tôi chưa bao giờ nói bất cứ điều gì với anh phải không?”

Sư phụ giảng:

“Còn có một số loại tôn giáo chuyên môn giảng những gì mà ngày tận thế, chuyên môn giảng những thứ này. Đó trăm phần trăm là tà giáo, đang gây ra rối loạn xã hội, không chịu trách nhiệm với xã hội, cho nên không khó phân biệt những tà giáo này.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu năm 1998)

Tôi trích dẫn những lời của Sư phụ. Sau đó anh ấy nói: “Xin hãy mang cho tôi một bản copy những lời giảng gần đây của Sư phụ anh mà anh vừa nhắc tới.” Tôi cũng nói với anh ấy rằng Sư phụ của chúng ta đã từng nói rằng mặt trăng là rỗng và điều này đã được NASA chứng minh vài năm sau đó. Khi anh ấy gặp tôi vài năm sau đó, anh ấy nói: “Những gì Sư phụ Lý nói là sự thật. Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu!” Tôi đã có hàng trăm cuộc trò chuyện với các nhà quản lý khác nhau. Lần nào tôi cũng yêu cầu người quản lý đọc Chuyển Pháp Luân trước khi chúng tôi nói chuyện. Một số Giám đốc cũng đã đọc sách. Cuối cùng, các Giám đốc và quản lý đã ngừng nói những điều xấu về Pháp Luân Đại Pháp. Khi có tin tức về Pháp Luân Đại Pháp trên tivi, các quản lý sẽ hỏi tôi về độ tin cậy của nó.

Tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn nói với các nhà lãnh đạo ĐCSTQ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, cách nó có thể nâng cao tiêu chuẩn đạo đức trong xã hội, giúp người dân giữ gìn sức khỏe, và do đó mang đến sự ổn định và thịnh vượng cho quốc gia. Nhưng tôi đã bị buộc tội là “gây mất trật tự xã hội” bởi vì cuộc thỉnh nguyện ôn hòa của mình. Tôi bị đưa tới một trại lao động cưỡng bức trong một năm. Lúc đó, nếu các học viên tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện bị bắt, công ty và người giám sát của họ cũng sẽ bị liên lụy. Do đó tôi đã từ chối cung cấp danh tính của mình khi tôi bị bắt và nhiều học viên khác cũng đã làm như vậy.

Cảnh báo về những thí nghiệm được thực hiện tại các địa điểm bí mật

Tôi bị giam giữ trong một trại tạm giam tại Bắc Kinh trong một tháng. Họ liên tục yêu cầu tôi cung cấp tên và nơi tôi làm việc. Tôi từ chối nói cho họ bất kỳ thông tin cá nhân nào. Tôi chỉ nói với họ rằng tôi đã được hưởng lợi từ Đại Pháp như thế nào. Cuối cùng, một cảnh sát nói: “Qua cuộc trao đổi của chúng ta, tôi biết anh là một người tốt, nhưng tôi không thể thả anh. Tôi cũng muốn nói với anh rằng nếu anh từ chối cung cấp danh tính, cuối cùng anh sẽ bị đưa tới một số địa điểm bí mật cho một thí nghiệm. Anh sẽ giống như “chuột bạch”. Làm thế nào gia đình anh có thể tìm thấy anh? Nếu anh nói cho chúng tôi thông tin cá nhân của anh, ít nhất anh có thể giữ được mạng sống của mình, nếu không anh chắc chắn sẽ chết. Anh có thể không tin những lời tôi nói bây giờ, nhưng một số xe tải chở các học viên đã bị đưa đi cho thí nghiệm.” Tôi không tin anh ấy. Sau đó anh ấy nói: “Tôi đang cố gắng cứu mạng anh.”

Ngày hôm sau họ chụp hình tôi. Sau đó viên cảnh sát nói: “Anh sẽ chỉ sống nếu đồn cảnh sát địa phương nhận diện anh, hoặc nếu anh sẵn sàng kê khai. Tôi phải xin phép đặc biệt để tìm kiếm anh trên mạng internet (đó là năm 2000), nhưng nếu tôi tìm anh trên mạng, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tiền thưởng tháng này của tôi.” Tôi nói ngay: “Tôi không muốn ảnh hưởng đến tiền thưởng của anh, do vậy tôi sẽ nói cho anh tên của tôi. Dù sao thì tôi cũng đã đăng ký tại đồn cảnh sát địa phương của chúng tôi.” Anh ấy mỉm cười: “Anh sẽ cảm ơn tôi trong tương lai, xin đừng quên.”

Một Giám đốc tại trại tạm giam cũng khuyên tôi: “Hãy thông minh và rời khỏi đây. Bây giờ họ không thả ai hết. Nếu anh không sẵn sàng kê tên, sau này anh sẽ trở thành “chuột bạch”. Tôi không tin những lời anh ấy nói lúc đó, nhưng bây giờ tôi hiểu rằng “chuột bạch” nghĩa là gì.

Trong khi tôi ở trại lao động cưỡng bức, một hôm, một nhân viên bệnh viện đến để lấy mẫu máu của tôi, thông báo rằng họ đang khám sức khỏe. Viên cảnh sát làm nhiệm vụ ngày hôm đó (một chúng sinh thường hỏi về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp) đã gọi tôi tới văn phòng của cô ấy và hỏi liệu tôi có bị viêm gan không. Tôi trả lời không. Cô ấy khăng khăng rằng tôi bị viêm gan và yêu cầu tôi ở lại văn phòng của cô ấy. Tôi không biết điều gì đang diễn ra vào lúc đó nhưng bị giữ lại trong văn phòng của cô ấy trong cả buổi sáng. Bây giờ tôi nhận ra rằng họ lấy máu của chúng tôi để đối chiếu các mẫu máu bởi vì họ đang thu hoạch nội tạng từ các học viên.

Cuộc đàn áp tàn bạo của phe cánh Giang Trạch Dân đối với Pháp Luân Đại Pháp đã hủy hoại nhiều gia đình và gây ra nhiều bi kịch. Họ đã sử dụng tiền và lợi ích để mua chuộc những nhân viên tư pháp có tiêu chuẩn đạo đức thấp để bức hại người tốt, và thậm chí họ còn buộc một số nhân viên tư pháp tốt phải phạm tội. Điều này chứng tỏ bản chất xấu xa của ĐCSTQ đang khiến mọi người tự hủy diệt chính mình bằng cách trở nên xấu xa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/12/395686.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/8/182077.html

Đăng ngày 28-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share