Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2019] Tổ tiên của cha mẹ tôi sinh sống ở miền nam Trung Quốc trong nhiều thế hệ. Cũng như nhiều người dân ở quê tôi, họ đều giàu có trước khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lên nắm chính quyền vào năm 1949.

Thay vì đem lại cuộc sống tốt hơn cho người dân, thì Đảng đã cướp tài sản của người giàu, phá hủy nhà dân, và tiến hành các phong trào chính trị hết lần này đến lần khác. Nhiều đồng ruộng trở nên hoang tàn vì nông dân không thể canh tác yên ổn, và có khi người dân phải ăn rau dại để sinh tồn.

Có lần, bà của tôi vì quá đói nên đã lấy một ít thực phẩm trong hợp tác xã của thôn. Bà bị bắt và bị đem đi bêu riếu khắp nơi trong thôn.

Không may là cha tôi đã bị ĐCSTQ tẩy não, và thậm chí ông còn giúp ĐCSTQ bức hại dân làng. Không lâu sau khi cha tôi làm điều xấu, thì anh trai của tôi chết đuối khiến mẹ tôi vô cùng đau buồn.

Cha tôi cho rằng ông đã bị nguyền rủa và phát bệnh tâm thần, mẹ tôi phải tự mình lo liệu cho cả gia đình.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Cha mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Những nguyên lý của Đại Pháp đã cải biến họ cả tâm lẫn thân, và gia đình chúng tôi trở nên đầm ấm hạnh phúc.

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi sợ hãi và đề nghị cha mẹ từ bỏ đức tin của họ. Vài năm sau tôi bị báo ứng vì đã bất kính đối với Sư phụ. Chồng tôi bị tàn tật trong một tai nạn và tôi bắt đầu sinh tâm oán hận vì những bất hạnh mà mình phải gánh chịu trong đời.

Lúc đó, cha đưa tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc cuốn sách và tất cả các bài giảng khác của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi đã thức tỉnh và minh bạch được nguyên nhân bất hạnh của mình là vì tôi đã từ bỏ những đức tính truyền thống về lòng từ bi, chung thủy và chính trực.

Cuối cùng, tôi đã học được cách hành xử dựa theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cũng học được cách nghĩ cho người khác trước bản thân mình.

Sau khi bác tôi qua đời, chúng tôi giúp các anh chị họ xây dựng nhà cửa. Khi bà của tôi mất, chúng tôi lấy số tiền mà bà để lại đưa cho các anh chị họ.

Chúng tôi đem quà và tiền đến biếu vợ của bác mỗi năm. Bác gái nói bác cảm kích sự giúp đỡ của tôi và tự tay làm cho tôi vài món muối chua. Nhưng khi bác gái mất, bác không để lại cho tôi bất kể thứ gì, và lúc đầu tôi cảm thấy khó chịu một chút. Sau đó tôi tự hỏi mình tại sao tôi lại đòi hỏi người khác thưởng công cho mình chứ?

Sư phụ giảng:

“Bởi vì độ nhân không nói điều kiện, không tính công, không kể thưởng, cũng không kể danh tiếng; so với những nhân vật mẫu mực nơi người thường thì cao hơn hẳn; nó hoàn toàn phát xuất từ tâm từ bi.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra đó là tâm vị kỷ khiến tôi cảm thấy không hài lòng.

Ngày nay tiêu chuẩn đạo đức của con người ngày càng tuột dốc, và tôi đã có vài mối tình sau khi chồng tôi bị tật nguyền. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi nhận ra sắc dục là dấu hiệu của sự đồi bại và tôi đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ ngoài luồng.

Tôi nhìn thấy những người khác trong xóm có những hành vi trái đạo đức giống như tôi trước đây, cho nên tôi chia sẻ những câu chuyện truyền thống và chân tướng Đại Pháp với họ và quy chính bản thân, hy vọng sẽ là tấm gương cho họ. Họ ca ngợi danh tiếng của tôi trước mặt gia đình.

Em trai tôi là một kế toán viên trong thôn. Tôi bảo em hãy làm những điều tốt cho thôn và em ấy đã làm vậy. Em tôi tin vào các nguyên lý của Đại Pháp và cố hết sức để giúp đỡ người khác. Em ấy đã được tưởng thưởng vì đã làm điều tốt. Con trai đầu của em ấy không có sức khỏe tốt kể từ lúc mới sinh, nhưng khi lớn lên cháu trở nên khỏe mạnh. Tất cả anh chị em của tôi đều chăm chỉ và thật thà.

Tất cả chúng tôi đều có công ăn việc làm tốt và cuộc sống ổn định. Chúng tôi cũng hòa thuận với nhau. Hàng xóm nói cha mẹ tôi thật may mắn vì gia đình chúng tôi rất khỏe mạnh và hạnh phúc.

Tôi học Pháp và luyện công trong sân hàng ngày, và tất cả hàng xóm đều có thể trông thấy tôi từ ban công nhà của họ. Một người trong số họ từng tuyên bố anh ta là người vô thần và phản đối Đại Pháp. Bây giờ anh ấy minh bạch ĐCSTQ là tà ác và Đại Pháp là tuyệt vời. Một hôm anh ấy đứng trên ban công và reo lên: “Chúc chị tu luyện thành công khi tôi vẫn còn sống nhé! Tôi sẽ nghe chị học Pháp mỗi ngày!”

Tất cả hàng xóm đều giúp đỡ tôi khi tôi bị bức hại vì tu luyện Đại Pháp. Có lần, tôi muốn bán nhà và dọn đi, nhưng tất cả họ đều đề nghị tôi ở lại.

Đại Pháp đã cứu cha mẹ và tôi. Chúng tôi trở nên hạnh phúc và khỏe mạnh nhờ tu luyện Đại Pháp và cảm thấy tiếc cho những ai vẫn còn tham gia vào cuộc bức hại. Tôi thực lòng hy vọng họ có thể thức tỉnh lương tri và ngừng bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/15/395415.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/30/183006.html

Đăng ngày 04-03-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share