Bài viết do đồng tu chỉnh lý theo lời kể của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-11-2019] Tôi sống ở nông thôn và không biết chữ. Tôi từng gặp vấn đề với dạ dày, bị đau thắt lưng, và chuột rút trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi tu luyện, mọi vấn đề về sức khoẻ của tôi đều biến mất.
Học Pháp Luân Đại Pháp
Tôi làm công việc bảo mẫu ở thành phố đã được nhiều năm. Năm 2010, cô chủ nhà chỗ tôi làm việc tu luyện Đại Pháp.
Cô ấy đã tặng tôi một chiếc mặt dây chuyền Đại Pháp và dạy tôi đọc các chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.“
Vì tôi không thể đọc được chữ và còn phải chăm con cho cô ấy, nên người phụ nữ này đã bật băng tiếng các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí cho tôi nghe. Tôi nghĩ nó rất tốt vì Sư phụ dạy chúng ta cách để làm người tốt.
Tôi nhờ cô ấy dạy tôi luyện công. Cô ấy cũng dạy tôi đọc Luận ngữ. Cô ấy đọc một câu và tôi đọc theo. Thật tuyệt vời khi tôi đã thuộc lòng Luận ngữ sau bốn ngày.
Tôi cũng bắt đầu đi cùng cô khi cô ra ngoài nói cho mọi người chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu nói chuyện với mọi người bằng cách bắt chước cô ấy. Rất nhiều người mà chúng tôi nói chuyện đã sẵn sàng thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Thỉnh thoảng, khi có người không muốn thoái xuất sau khi cô ấy nói chuyện với họ, tôi sẽ nói thêm, họ sẽ lắng nghe tôi và đồng ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi cũng học hát các bài hát do đồng tu sáng tác. Đôi khi tôi hát bài “Tạ ân Sư.” Bất cứ khi nào tôi hát, mọi người sẽ tiếp nhận chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nhận ra rằng cuộc bức hại của ĐCSTQ là sai. Mọi người sau đó sẽ muốn thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Bây giờ tôi hát bài hát này hầu như mỗi ngày.
Lúc đó đứa bé mà tôi chăm sóc nặng đến 18kg nhưng tôi có thể vừa bế cháu vừa làm việc nhà và nấu ăn.
Tôi cũng đi ra ngoài để nói cho mọi người biết chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, và mọi bệnh tật của tôi đều biến mất.
Bà chủ bảo tôi hỏi nếu gặp chữ nào mà tôi không biết
Sau đó tôi đến làm việc cho một gia đình khác để chăm sóc cho đứa con một tuổi của họ. Khi họ hỏi tôi về mức lương mà tôi muốn nhận, tôi nói họ có thể trả cho tôi ở mức mà họ nghĩ là tôi đáng được nhận. Người phụ nữ này làm ở ngân hàng và chồng cô ấy là một sĩ quan cảnh sát.
Thường thì bảo mẫu chỉ làm công việc chăm sóc trẻ hoặc là làm việc nhà, chứ không làm cả hai. Nhưng tôi có thể vừa trông cháu vừa làm việc nhà.
Họ rất vui mừng và nói rằng họ chưa bao giờ gặp một người giúp việc nào siêng năng như vậy. Họ mua cho tôi quần áo và cho tôi thêm tiền để cảm ơn tôi, nhưng tôi đã từ chối nhận thêm tiền.
Lúc đó, trong lúc chăm sóc cho cháu bé tôi thường nhẩm đọc các bài thơ trong Hồng Ngâm. Một ngày nọ, sau khi tôi đọc câu đầu của một bài thơ, thì cậu bé liền đọc câu tiếp theo.
Người mẹ cảm thấy rất ngạc nhiên và muốn tôi đọc một bài thơ khác. Tôi đồng ý và đọc câu đầu tiên. Cậu bé liền đọc câu tiếp theo. Người mẹ bế cậu con trai của mình lên và nói: “Con tôi quả là thiên tài!”
Cô ấy bảo rằng tôi có thể hỏi cô ấy nếu gặp chữ nào mà tôi không biết. Sau đó, gia đình này đã không phản đối việc tôi nói cho mọi người nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Họ chỉ bảo tôi hãy cẩn thận.
Khi ấy tôi không biết cách đọc Chuyển Pháp Luân và không thường xuyên phát chính niệm.
Có lần tôi đi ăn ở ngoài cùng gia đình chủ. Do còn sớm, nên tôi tranh thủ đi nói chuyện với mọi người về Đại Pháp trong lúc đang bế đứa bé. Có người tố cáo tôi, một sĩ quan cảnh sát đến và đưa tôi về đồn cảnh sát. Tôi phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp. Ngay khi chúng tôi về đến đồn cảnh sát thì cháu bé khóc.
Khi họ hỏi tên của tôi, tôi nói với họ rằng tôi là bảo mẫu và cha của đứa bé này là một sĩ quan cảnh sát. Không lâu sau đó bố của đứa bé đến và bảo cảnh sát hãy thả tôi ra. Họ phải thả tôi ra, mặc dù họ không muốn.
Sau đó, tôi quay trở lại gia đình đầu tiên của mình để làm việc. Cô ấy đã dạy tôi cách đọc Chuyển Pháp Luân. Vì tôi thường xuyên tất bật với công việc, nên tôi đi ngủ vào lúc nửa đêm và thức dậy vào lúc 3 giờ sáng để luyện công.
Sau đó tôi bắt đầu phát chính niệm và học thuộc lòng thơ của Sư phụ Lý. Tôi chỉ có một giờ đồng hồ để đi ra ngoài nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại.
Nhờ học các bài giảng Pháp, tôi nhận ra mình cần phải hướng nội và tu luyện. Khi con gái của người chủ nói rằng tôi đã sai, tôi sẽ nhanh chóng thừa nhận nó và xin lỗi. Tôi đã rất vui khi học cách khoan dung!
Gỡ bỏ nội dung phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp
Khi làm công việc bảo mẫu, tôi thường bế cháu bé đi dạo, và bất cứ khi nào trông thấy một khẩu hiệu phỉ báng Đại Pháp, tôi sẽ không chút do dự gỡ nó xuống.
Một ngày nọ, tôi được biết có một thông điệp phỉ báng Đại Pháp được dán trên bảng thông báo của phòng an ninh cộng đồng. Những học viên khác không dám đến đó để gỡ nó. Tôi nghĩ mình không được phép để nó đầu độc tư tưởng của mọi người, vì vậy vào ban ngày tôi đã đến đó và dùng sơn xoá nó đi.
Sau đó thông điệp này lại xuất hiện trở lại. Tôi cầu xin Sư phụ bảo vệ tôi đừng để các camera giám sát và người dân trông thấy tôi, sau đó tôi đã dùng dao để hạ tấm bảng xuống.
Một lần khác, tôi đến dự tiệc tại một khách sạn, khi đến nơi tôi trông thấy một tấm áp phích vu khống Đại Pháp được treo ở phía trước khách sạn và cảm thấy rất buồn. Đêm đến tôi đã dùng sơn để phủ lên nó.
Tôi trông thấy một biểu ngữ phỉ báng Đại Pháp được treo tại một quảng trường đông đúc. Tôi đã dùng một cây sào tre rồi buộc một cái lưỡi liềm lên trên đỉnh cây sào và dùng nó để cắt tấm biểu ngữ trong lúc mọi người đến và đi khỏi quảng trường.
Tôi thường treo các áp phích “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trong khi bế cháu bé đi dạo. Tôi cầu xin Sư phụ chỉ đường cho tôi và dán chúng ở bất cứ chỗ nào mà tôi đến.
Tôi quay trở về quê vào dịp Tết Nguyên đán. Thời điểm đó có rất nhiều người đi chùa nên tôi quyết định đến đó để nói cho mọi người nghe chân tướng. Có lần khi tôi nói cho một người phụ nữ nghe về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy không đồng tình và nói rằng gần đây có dán một thông báo nói Đại Pháp không tốt. Tôi đã tìm ra thông báo này và xé nó đi mà không cần suy nghĩ nhiều. Rất nhiều người ở đó nhưng chẳng ai chú ý đến tôi.
Nhẩm các bài thơ của Sư phụ và hát các bài hát Đại Pháp khi đang nói chuyện với mọi người
Khi làm việc ở trong thành phố, tôi thường bế các cháu bé mà tôi đang chăm sóc trong lúc đi ra ngoài để nói chuyện với mọi người. Tôi đã nói chuyện với những người làm vườn và những người đang đứng chờ ở các trạm xe buýt. Tôi đọc thuộc lòng các bài thơ của Sư phụ và hát các bài hát do các học viên Đại Pháp sáng tác. Họ rất vui khi lắng nghe.
Có lần khi tôi đang nói chuyện với một người ở trước một siêu thị lớn, một người ngoài cuộc bắt đầu tố cáo tôi. Sau đó tôi đã đọc bài thơ này:
Đại hý ngũ thiên niên
Chủ đài tại Trung Nguyên
Sinh sinh luân hồi chuyển
Giác sắc hữu khổ điềm
Thường vấn nguyệt hà viên
Nhân sinh lộ đa viễn
Ngã tự hà phương lai
Trần thế vi hà hiểm
Thiên địa Pháp thành toàn
Lai thế vi kết duyên
Luân hồi tại đẳng Pháp
Khổ trung bả nghiệp giảm
Mạt kiếp Thần hội lai
Cứu độ giải tiền duyên
Sinh sinh vi thử nguyện
Thiên niên khổ ngao tiên
Cơ duyên bất khả diễn
Đắc thất tại thuấn gian
(Cơ duyên nhất thuấn gian, Hồng Ngâm III)
Tạm dịch:
Cơ duyên chỉ trong một nháy mắt thôi
Đại kịch năm nghìn niên
Chủ đài ở Trung Nguyên
Bao đời luân hồi chuyển
Đủ cay đắng ngọt bùi
Thường hỏi trăng sao tròn
Đường đời còn bao xa
Ta vốn từ đâu đến
Trần thế sao ác hiểm
Trời đất Pháp thành toàn
Đến thế gian kết duyên
Luân hồi đang đợi Pháp
Trong khổ nghiệp giảm liền
Mạt kiếp Thần sẽ đến
Cứu độ giải tiền duyên
Bao đời vì nguyện ấy
Chịu khổ ải nghìn năm
Không kéo dài cơ duyên
Được-mất trong nháy mắt
Người đó chùng xuống.
Chồng tôi giúp tôi đề cao
Năm ngoái, tôi trở về nhà ở quê. Do quanh năm làm việc ở thành phố, nên tôi không biết cách chăm sóc cây trái của gia đình mình.
Chồng tôi đã chửi mắng tôi và đánh tôi vì chuyện này. Một sáng nọ, tôi đã đọc thuộc lòng bài thơ này của Sư phụ:
Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma
(Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm III)
Tạm dịch:
Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)
Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa
Tôi nhận ra mình có quá nhiều quan niệm người thường. Sau đó, tôi đã ngừng tranh cãi với chồng.
Thỉnh thoảng anh ấy đi chặt tre và nhặt một cành cây đánh vào chân tôi cho đến khi thâm tím. Hàng xóm nhìn thấy đôi chân của tôi và hỏi tại sao tôi không phản kháng.
Tôi nói rằng Sư phụ đã dạy chúng ta:
“…đả bất hoàn thủ mạ bất hoàn khẩu.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Sydney)
Tôi bảo với họ rằng tôi muốn tu nhẫn và đề cao tâm tính. Sau đó, tôi đã đọc một trong những bài thơ của Sư phụ cho cô ấy nghe:
Pháp Luân tái chuyển sơn hà biến
Thiên địa tịnh hoá
Nhân xuất Thiện niệm
Truyền thống phục minh
Càn khôn chư sự chân tướng hiển
Phật Đạo Thần Tiên tẩu thế gian
Trừ tận tà niệm nhân quy Chính
Liễu thử đại nguyện
(Tái chuyển, Hồng Ngâm III)
Diễn nghĩa:
Xoay chuyển lần nữa
Pháp Luân chuyển một lần nữa núi sông biến đổi
Trời đất tịnh hoá
Con người xuất Thiện niệm
Truyền thống được phục hồi sáng tỏ
Chân tướng các sự việc của càn khôn sẽ hiển lộ ra
Phật Đạo Thần Tiên tới thế gian
Trừ sạch tà niệm con người quy Chính
Hoàn kết nguyện lớn này
Cô ấy minh bạch và bảo chồng tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cô ấy cũng khuyên anh đừng đánh tôi nữa, nói rằng tôi đang tu chính Pháp.
Có lần khi chồng tôi muốn chửi mắng tôi, tôi đã đọc bài thơ của Sư phụ ở bên dưới và anh liền không nói lời bất hảo nữa.
Đại Pháp khán nhân tâm
Thế nhân yếu thanh tỉnh
Thần nhân quỷ súc diệt
Vị trí tự kỷ định
(Vô Đề, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
Không Tựa Đề
Đại Pháp xem xét lòng người
Con người thế gian cần phải thanh tỉnh
Thành Thần, người, quỷ, súc sinh, hay là bị diệt
Vị trí ấy tự mình định ra [lựa chọn]
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/13/395080.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/20/182245.html
Đăng ngày 27-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.