Bài viết của Thanh Lưu, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2019] Mẹ tôi từ nhỏ vốn là người có sức khoẻ kém, mãi đến khi lên 5 hay 6 tuổi bà mới có thể nói chuyện. Dì của mẹ tôi là goá phụ, nhà dì lại không có con nên đã nhận mẹ tôi về nuôi. Tuy nhiên người góa phụ trẻ này có tính khí kỳ lạ, vì vậy mẹ tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Mãi đến năm 30 tuổi mẹ tôi mới lấy chồng. Cha tôi có nhiều anh chị em, tất cả họ đều khoẻ mạnh. Mẹ tôi vốn ăn nói vụng về, nên bà tự nhiên trở thành nơi trút giận. Tuy nhiên bà lại là người có nhiều đức tính truyền thống của Trung Quốc như: có đạo đức, hiếu kính, hiền lành, không để bụng, nhờ vậy mà giữ được hòa khí trong nhà.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cai trị Trung Quốc, nó đã phát động hết cuộc vận động chính trị này đến cuộc vận động chính trị khác. Cha tôi là một người ngay thẳng, ông sẽ chỉ ra đúng sai mà không hề e ngại. Ông đã bị ĐCSTQ bức hại trong mỗi cuộc vận động chính trị vì ông là người có học thức.

ĐCSTQ đã gây ra nạn đói kéo dài ba năm, bắt đầu từ năm 1959. Cha tôi bị loét gan do bị buộc phải lao động nặng tại một trại lao động và được đưa đến một bệnh viện. Sau khi được phẫu thuật, bốn ngày sau ông tỉnh lại. Mẹ tôi phải đi bộ 60 km để đến bệnh viện thăm ông.

Cha mẹ tôi có sáu người con. Anh lớn nhất của tôi được 12 tuổi và tôi là con út được một tuổi. Mẹ tôi, dì của mẹ và sáu anh chị em đều sống nhờ vào thu nhập của cha tôi, nhưng ông đã bị bệnh và phải nhập viện. Vì vậy mẹ tôi đã tìm cách để nuôi nấng chúng tôi và tất cả chúng tôi đều sống sót sau nạn đói.

Trong cuộc Cách mạng Văn hoá, cha tôi thường xuyên bị bức hại. Nỗi sợ hãi, nghèo đói và vô vọng thật không thể chịu đựng nổi. Trong thời khắc khó khăn sợ hãi nhất, tôi thường nghe mẹ mình thì thầm: “Phật, Phật.” Bà luôn luôn mong chờ tới thời điểm tốt đẹp hơn.

Thời điểm xa nhất tôi có thể nhớ được là khi mẹ tôi có mái tóc màu trắng, thân thể yếu đuối và bệnh, bà thường hay bị ngất xỉu. Khi anh cả của tôi nhìn thấy mẹ chúng tôi bị bệnh và bác sỹ không thể làm được gì cho bà nữa, anh đã bí mật quyết định học một môn khí công để có thể chữa bệnh cho bà. Anh cũng nhờ một khí công sư chữa bệnh cho mẹ của chúng tôi nhưng người đó cũng không thể giúp gì được cho bà.

Gặp được Pháp Luân Đại Pháp

Năm 1997, anh cả của tôi tìm được Pháp Luân Đại Pháp. Khi ấy tôi đang bị bệnh rất nặng. Tôi phải nằm liệt giường vì đau thắt cơ ngực, viêm thận mãn tính, suy nhược thần kinh và đôi chân đau đến mức không thể đi lại được. Tôi cũng bị cận thị nặng. Anh tôi đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, mà tôi không dám từ chối vì ngại.

Tuy nhiên khi cố gắng đọc thì mắt tôi không thể nhìn được chữ và nó khiến tôi cảm thấy như đầu mình sắp sửa nổ tung. Đau đến mức không chịu đựng nổi. Mặc dù đau đớn tột cùng nhưng tôi vẫn kiên trì đọc sách từng chút một. Ban đầu tôi chỉ có thể đọc được một đoạn ngắn, nhưng càng đọc thì tôi lại cảm thấy khá hơn. Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân cả ngày, và khỏe lên trong vòng hai tuần. Tôi đã rất ngạc nhiên. Khi ấy tôi thậm chí chưa bắt đầu luyện công, chỉ mới đọc Chuyển Pháp Luân, nhưng mọi bệnh tật của tôi đã biến mất. Tôi đã cười suốt ngày và muốn nhảy cẫng lên khi đang đi bộ.

Chứng kiến những thay đổi của tôi, cha mẹ tôi, những người đang ở độ tuổi 80, cũng đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Kể từ đó mẹ tôi không còn bị bệnh gì nữa và cũng không phải uống bất kỳ loại thuốc nào suốt khoảng thời gian này. Hiện bà đã 102 tuổi!

Trải nghiệm uy lực của Đại Pháp

Mẹ tôi mù chữ. Ngoài ra bà còn bị điếc cả hai tai, và không hiểu các Pháp lý cao tầng của Đại Pháp. Tuy nhiên bà tin rằng Đại Pháp là chính và không hoài nghi chút nào về Đại Pháp. Bà đã bao lần vào sinh ra tử, theo những cách mà khoa học hiện đại không tài nào có thể giải thích được.

Năm 1998 mẹ tôi bị một chiếc xe ba bánh nhỏ đụng phải. Bà ngồi trên đất và dùng hai tay để kéo thẳng cái chân bị trẹo. Người đàn ông lái chiếc xe ba bánh đã sợ hãi và nói ông sẽ đưa bà đến bệnh viện. Mẹ tôi bảo ông ấy rằng bà không sao cả, và nhờ ông đưa bà về nhà. Ở nhà bà học Pháp và luyện công như thường lệ và đã hồi phục sau ba ngày.

Khi ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, cha tôi không dám tu luyện Đại Pháp nữa, vì ông sợ điều mà tà Đảng có thể làm. Ông cũng yêu cầu mẹ tôi ngừng tu luyện. Mẹ tôi đã giấu ảnh chân dung của Sư phụ và các sách Đại Pháp để giữ cho chúng được an toàn. Nhưng trong tâm vẫn không từ bỏ Đại Pháp. Tuy nhiên sức khoẻ của cha tôi ngày càng xấu đi và ông đã qua đời vào năm 2000.

Mẹ tôi, một bà lão 84 tuổi, bắt đầu hành kinh lại vào năm 2000. Chị lớn của tôi đến thăm và thấy lo lắng. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng có kinh ở tuổi này nghĩa là sắp qua đời. Chị tôi muốn đưa mẹ tôi đến bệnh viện. Mẹ tôi nói: “Đừng lo. Mẹ vẫn bình thường.”

Khi chuyện đó xảy ra, tôi đang bị giam giữ bất hợp pháp trong một trại lao động vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi trở về nhà, mẹ tôi đã kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Tôi nói: “Sư phụ rất từ bi. Mẹ chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chưa đầy một năm, nhưng Ngài đã chăm sóc cho mẹ.”

Sư phụ giảng:

“Ngoài ra những phụ nữ cao tuổi sẽ có kinh nguyệt trở lại; bởi vì công pháp tính mệnh song tu yêu cầu khí của kinh huyết để tu luyện mệnh.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Khi mẹ tôi được 85 tuổi, bà bị ngã khỏi giường vào một tối nọ và bị gãy xương hông. Bà đã chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Hông của bà đã hồi phục mà không cần điều trị và bà đã có thể đi lại sau khoảng thời gian ngắn.

Khi bà gần 90 tuổi, bà sống ở nhà chị dâu thứ tư của tôi. Sau một thời gian bà bắt đầu bị ho và khó thở. Tôi vội chạy đến thì thấy bà bị khó thở, tính mạng đang nguy kịch. Tôi nói với người anh thứ của mình rằng: “Em không biết chuyện gì đang xảy ra cho mẹ của chúng ta tối nay. Nếu em đưa bà đến nhà em, em chắc chắn rằng mẹ sẽ ổn.” Anh trai tôi, từng nghe về uy lực của Đại Pháp, nói: “Vậy hãy đưa mẹ về nhà em đi.”

Tôi đề nghị với bà rằng con sẽ đưa mẹ về nhà con. Bà liền lập tức đứng dậy, khiến mọi người giật mình. Bà biết rằng ở nhà tôi bà có thể tu luyện Đại Pháp và bà sẽ ổn thôi.

Anh trai tôi nói với bà rằng: “Con sẽ cõng mẹ đến đó.” Bà đáp: “Không cần. Mẹ sẽ tự đi.“ Trên đường đến nhà tôi, tôi đã hỗ trợ bà, phát chính niệm và cầu xin Sư phụ cứu mẹ tôi. Sau khi về đến nhà, tôi đã mở bài giảng Pháp cho bà nghe. Tôi ngồi cạnh bà, và không ngừng phát chính niệm, đồng thời cũng thanh lý mọi vật chất xấu đang can nhiễu bà.

Sáng hôm sau, anh trai tôi đến thăm bà. Khi nhìn thấy bà đang ngồi ở Sofa xem TV và cắn hạt dưa, anh đã rất ngạc nhiên. “Làm sao mẹ chúng ta lại có thể hồi phục nhanh đến vậy?” Anh ấy cứ cười mãi.

Khoa học không thể giải thích uy lực của Đại Pháp

Mẹ tôi cảm thấy khó chịu trong người và thọ mệnh của bà đã được Đại Pháp kéo dài. Bà không hiểu các Pháp lý, không luyện công, và có nguy cơ mất mạng bất cứ khi nào. Lúc bà được 92 tuổi, bà đã sống sót qua sáu khổ nạn. Tôi xin được chia sẻ một trong số đó.

Mẹ tôi sống cùng với tôi. Vào một ngày nọ, bất chợt bà không nhận ra ai nữa và không muốn ăn. Cố gắng lắm chúng tôi mới xoay sở để cho bà ăn được chút ít. Tình trạng này kéo dài hơn 20 ngày. Anh trai thứ của tôi đã đưa một bác sỹ đến để kiểm tra mạch cho bà, bác sỹ cho hay: “Không sao cả, mọi thứ vẫn bình thường.” Ông ấy nói rằng tình trạng này của bà có thể là do táo bón và đã đề nghị rửa ruột cho bà.

Con dâu của tôi là y tá trong một bệnh viện. Cháu đã mang thiết bị về nhà để rửa ruột cho bà và đã nhét một cái ống cao su vào hậu môn của bà. Mẹ tôi trở nên lo lắng khi bà nhận ra rằng bà đang bị điều trị. Bà đã hét lớn: “Mẹ không bị bệnh. Con đang huỷ hoại mẹ.”

Anh trai tôi sợ rằng bà sẽ chết trong nhà của tôi nên ngày hôm sau anh đã đưa bà đến nhà người anh thứ của tôi. Tôi đã bàn với anh trai, chị gái, chị dâu và bốn đệ tử Đại Pháp khác. Chúng tôi đã chia ra hai nhóm. Ba chúng tôi chăm sóc cho bà trong ngày và phát chính niệm; Tôi trông bà vào ban đêm và không cho tà ác cơ hội để lấy đi mạng sống của mẹ tôi.

Đêm hôm đó, tôi cùng con gái và con dâu đến chỗ của bà. Ngay khi tôi bước vào phòng, tôi nhìn thấy đôi mắt mất tập trung của bà và nghe bà nói chuyện với ai đó: “đến đây, đến đây, tất cả họ đang ở đây và họ mặc trang phục sặc sỡ. Họ đã ở đây vài ngày rồi. Họ đến đây vì mẹ, chúng ta đi thôi. Đi nào, mẹ phải đi.”

Bà ngước lên nhìn tôi và nói: “Con có muốn đi cùng mẹ không?” Tôi không trả lời. Tôi chỉ ngồi cạnh bà và phát chính niệm. Bà quay sang con gái của tôi và nói: “Cháu có muốn đi cùng bà không?“ Tôi bảo con gái của tôi đừng trả lời. Tôi tiếp tục phát chính niệm vì mẹ tôi vẫn đang tiếp tục nói lung tung.

Tôi nghĩ, mình đang tu luyện Pháp vĩ đại của vũ trụ, vậy mà những sinh linh cấp thấp dám ở đây gây rối. Chuyện này không đúng. Đây là chuyện gì vậy? Tôi bất chợt ngộ ra rằng những sinh linh này có mối liên hệ với mẹ tôi. Tôi lập tức phát chính niệm nhắm vào họ: “Nghe này các sinh linh cấp thấp: hãy quay về chỗ của các ngươi đi. Khi các đệ tử Đại Pháp tu thành, họ sẽ an bài cho các vị. Nếu các vị còn tiếp tục ở đây để bức hại các đệ tử Đại Pháp hoặc can nhiễu không cho họ chứng thực Đại Pháp hay cứu độ chúng sinh, các vị sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.”

Ngay khi phát ra niệm này, tôi nhìn thấy mẹ tôi nhìn quanh và nói: “Này, chẳng phải các vị bảo tôi đi cùng các vị sao? Tại sao các vị lại bỏ chạy?“ Bà đã bối rối và nói: “Ồ, tất cả họ đã bỏ đi rồi. Họ bảo mẹ đi cùng với họ.” Tôi nói với bà: “Đừng đi với họ. Hãy loại bỏ họ.”

Bà nói: “Loại bỏ họ? Nhưng họ là con người mà.” Tôi nói: “Họ không phải người; họ là ma, họ muốn làm hại mẹ.” Mẹ tôi nói: “Ồ, họ làm hại mẹ sao? Thế thì không đúng.” Bà đứng lên và nói to rằng: “Chết hết đi, diệt! Chết hết đi, diệt!”

Khi thấy mẹ mình đã tỉnh lại, tôi liền đọc một bài thơ của Sư phụ và mẹ đã đọc cùng tôi:

Học Pháp đắc Pháp

Tỉ học tỉ tu

Sự sự đối chiếu

Tố đáo thị tu

(Thực tu, Hồng Ngâm)

Diễn nghĩa:

Tu thật sự

Học Pháp được Pháp

So sánh việc học việc tu với nhau

Mọi việc cứ thế mà đối chiếu

Làm đến thế tức là tu

Bà đọc xong bài thơ thì nhìn tôi và hỏi tôi đến khi nào. Bà nhìn con gái của tôi và con dâu của tôi và tự hỏi tại sao chúng cũng ở đó. Tôi có thể thấy rằng bà đã trở lại bình thường. Anh thứ của tôi, người không tu luyện Đại Pháp, đã rất vui mừng trước những điều anh được chứng kiến.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/28/391193.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/23/182463.html

Đăng ngày 28-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share