Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2019] Tháng 7 năm 1997, khi tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, tôi chỉ mong có được một thân thể khỏe mạnh. Tuy nhiên, những gì tôi thụ ích được còn nhiều hơn cả mong đợi. Trong suốt 22 năm qua, thân thể tôi đã được tịnh hóa và vô bệnh. Ngoài ra, tôi đã thoát khỏi những tình huống nguy hiểm một cách bình an vô sự và các Pháp lý đã chỉ dẫn tôi vượt qua cuộc hôn nhân đầy thử thách và cứu cuộc sống gia đình tôi.

Cuộc sống trước khi tu luyện

Năm 26 tuổi, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh viêm cơ tim và phải nghỉ việc. Ngoài bệnh tim, tôi còn bị viêm niêm mạc dạ dày, viêm khớp và mất ngủ.

Tôi đã nhập viện một vài lần, nhưng y học hiện đại không giúp được gì nhiều. Không một bác sỹ nào mà tôi từng khám, hay thậm chí là đến cả giám đốc bệnh viện, có thể giúp tôi phục hồi sức khỏe. Chi phí y tế cho tôi đã trở thành gánh nặng tài chính cho cả gia đình và khiến chúng tôi lâm vào cảnh nợ nần.

Con gái tôi lúc đó mới chỉ bốn tuổi, nhưng dù là tôi đang bệnh tật hay con chúng tôi vẫn còn nhỏ thì cũng không thể ngăn nổi chồng tôi tận hưởng cuộc sống của riêng mình. Anh vẫn cứ tiếp tục uống rượu và nhậu nhẹt với bạn bè.

Bước vào tu luyện Pháp Luân Công

Trong khi mẹ tôi vừa bước vào tu luyện Pháp Luân Công và tôi thì lại không có biện pháp nào có thể giúp phục hồi sức khỏe, mẹ đã khuyên tôi cũng nên tu luyện. Nhận thấy rằng mình không còn gì để mất nên tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) và tọa thiền.

Ngay khi tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ, Ngài đã tịnh hóa thân thể tôi. Toàn thân tôi nổi những mụn đỏ lớn và ngứa ngáy, tôi cũng cảm thấy chúng còn nổi ở cả bên trong cơ thể mình. Mẹ nói với tôi đó là một dấu hiệu tốt và rằng Sư phụ đang quản tôi.

Quả đúng như vậy, tất cả các mụn đỏ và các triệu chứng đã biến mất trong vòng một tuần. Tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng và tim tôi khỏe mạnh hơn. Tôi đã có thể ăn, ngủ và thậm chí là làm việc ở ngoài đồng. Chứng kiến ​​những thay đổi của tôi, con gái tôi cũng bước vào tu luyện.

Trong vòng sáu tháng, tôi đã rời xa tất cả bệnh tật và trở lại làm việc. Đồng nghiệp và cấp trên của tôi đều ngỡ ngàng và muốn biết bí mật của tôi. Tôi nói với họ rằng tôi đã phục hồi sức khỏe là nhờ uy lực của Đại Pháp. Một số đồng nghiệp của tôi lập tức tỏ ý muốn học Đại Pháp.

Sư phụ bảo hộ tôi ở Bắc Kinh

Dưới sự lãnh đạo của Giang Trạch Dân, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999. Các phương tiện truyền thông quốc gia đã phát sóng các chương trình tuyên truyền vu khống Sư phụ và Đại Pháp. Nhưng không gì lừa được tôi, tôi rất minh bạch về những gì bản thân cần làm. Sư phụ và Pháp đã cứu tôi. Tôi cần phải cho mọi người biết rằng ĐCSTQ mới là sai và Đại Pháp đang bị vu khống.

Giống như hàng trăm ngàn học viên khác, tôi đã đến Bắc Kinh nhiều lần để thỉnh nguyện cho quyền thực hành đức tin của mình. Hai lần đầu tiên tôi bị bắt và bị giam giữ nhưng đã được thả không lâu sau đó.

Lần thứ ba tôi bị bắt là vào cuối tháng 12 năm 2000. Mẹ và con gái tám tuổi của tôi đã quyết định tham gia cùng tôi và chúng tôi đã lên kế hoạch đến Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh thỉnh nguyện để tìm lại công lý cho Pháp Luân Công. Hai ngày trước khi chúng tôi rời Bắc Kinh, tôi đã có một giấc mơ sống động mà ở đó tôi thấy ba chúng tôi đang đến Thiên An Môn.

Cổng trước màu đỏ của Thiên An Môn đóng chặt. Đám lạn quỷ đến từ địa ngục do Giang Trạch Dân dẫn đầu đã xếp hàng ở cả hai bên cổng và mỗi lạn quỷ ôm một bảng gỗ trước ngực. Đám lạn quỷ tìm được mẹ tôi và bà bị bắt ở ngay bên dưới một bảng gỗ. Con gái tôi và tôi đã băng qua cổng trong tích tắc và bước vào một thế giới lấp lánh tuyệt đẹp. Tôi đã kể lại giấc mơ cho mẹ và con gái khi tôi thức dậy.

Trong khi lên kế hoạch cho chuyến đi của chúng tôi đến Bắc Kinh, một đồng nghiệp thân thiết đã đồng ý nghỉ vài ngày để cô có thể đảm nhiệm ca làm việc của tôi trong thời gian tôi đi. Tôi không muốn sự vắng mặt của mình ảnh hưởng đến năng suất của công ty và gây ra vấn đề cho những người khác.

Đồng nghiệp của tôi biết tôi sẽ đến Bắc Kinh. Cô ấy lo tôi sẽ gặp nguy hiểm một lần nữa vì tôi đã bị bắt hai lần trước đó. Chính niệm của tôi rất mạnh mẽ và tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ không gặp rắc rối. Tôi bảo cô ấy đừng nói cho người giám sát của chúng tôi biết và tôi hứa sẽ trở lại trong vòng bảy ngày.

Chuyến đi của chúng tôi đến Bắc Kinh diễn ra yên ổn. Ngay khi đến, chúng tôi đi tới Quảng trường Thiên An Môn và ba người chúng tôi đã giương biểu ngữ với dòng chữ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chúng tôi đã bị bắt trong vòng mấy phút và bị nhốt vào một lồng kim loại phía trước Tiền Môn. Con gái tôi và tôi bị đưa đến một đồn cảnh sát vào tối hôm đó, trong khi mẹ tôi và những học viên còn lại bị đưa đi nơi khác.

Tại đồn cảnh sát, tôi và con gái tôi không hợp tác, và từ chối cung cấp bất kỳ thông tin cá nhân nào. Khi trưởng đồn cảnh sát hỏi tại sao chúng tôi lại ở Thiên An Môn, tôi nhận thấy đó là cơ hội để nói với ông về Pháp Luân Công.

Tôi nói với ông rằng hiện giờ tôi còn sống được là nhờ tu luyện Pháp Luân Công và rằng trước đó vì bệnh tật dày vò nên tôi chỉ có nằm chờ chết mà thôi. Chính Sư phụ và Đại Pháp đã cứu tôi. Bây giờ, Đại Pháp đang bị bức hại và Sư phụ bị vu khống, với tư cách là một học viên và là một người đã được thụ ích rất nhiều từ môn tu luyện, trách nhiệm của tôi là cần cho mọi người biết rằng Đại Pháp và Sư phụ là tốt.

Ngoài ra, tôi nói rằng việc đến Cơ quan Khiếu kiện và Kiến nghị địa phương đã chứng tỏ không mang lại kết quả gì, và một số học viên địa phương còn bị bắt vì thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Công. Vì không có cách thức nào khác để kiến ​​nghị cho các quyền của chúng tôi nên chúng tôi đã đến thủ đô của đất nước. Tôi nói tôi không làm gì sai cả, tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng Pháp Luân Công là tốt và Sư phụ là tốt.

Về lý do tại sao tôi không muốn tiết lộ danh tính của mình, tôi giải thích với trưởng đồn cảnh sát rằng tôi không muốn bất kỳ ai ở phòng cảnh sát địa phương quê tôi, cũng như những người giám sát của tôi tại nơi làm việc bị liên lụy. Tôi không muốn khiến người khác phải gặp rắc rối. Trưởng đồn cảnh sát đã yêu cầu một cảnh sát chụp ảnh tôi và tôi đã phản kháng cho đến khi họ từ bỏ việc đó. Đêm đó, chúng tôi bị theo dõi và không được phép ngủ.

Con gái tám tuổi của tôi bị nhốt vào một căn phòng nhỏ tối tăm. Cảnh sát đã cố gắng dọa cháu sợ bằng cách giả vờ đưa một con rắn vào phòng giam. Cháu đã nhẩm các bài thơ Hồng Ngâm để gia cường chính niệm.

“Đại Pháp bất ly thân
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn
Thế gian Đại La Hán
Thần quỷ cụ thập phân” (Uy Đức, Hồng Ngâm)

Để bắt con gái tôi tiết lộ danh tính, cảnh sát đã túm tóc cháu rồi đập đầu cháu vào tường, nhưng cháu vẫn không chịu tiết lộ. Sau đó cháu kể với tôi rằng cháu đã sợ hãi và có lúc cháu đã nghĩ đến việc nói cho cảnh sát tên của mình, nhưng cháu không thể nói nên lời. Lập tức, cháu hiểu rằng Sư phụ đã điểm hóa rằng cháu không nên nói gì cả.

Con gái tôi và tôi đã tuyệt thực trong hai ngày để phản đối việc bắt giữ. Khi thấy thân thể bé nhỏ của con gái ngày một gầy hơn, tôi đã khóc. Cháu đã nói với tôi: “Mẹ, con ổn mà. Chúng ta không thể nói cho cảnh sát bất cứ điều gì.” Lời nói của cháu đã giúp tôi củng cố niềm tin và chúng tôi đã bảo trì kiên định.

Hai ngày sau đó, chúng tôi nghe thấy trưởng đồn cảnh sát gọi điện cho cấp trên của ông. Lúc đầu, dường như cuộc nói chuyện là về địa điểm sẽ chuyển chúng tôi đi, rồi sau đó trưởng đồn đã nhắc người ở đầu bên kia rằng còn có một đứa trẻ tám tuổi. Chúng tôi không thể nghe hết phần còn lại của cuộc trò chuyện, nhưng chúng tôi vẫn bất động tâm.

Sau khi gác máy, trưởng đồn hỏi chúng tôi muốn đi đâu vì họ đã quyết định để chúng tôi đi. Tôi nói với ông chúng tôi muốn đến một thành phố ở gần Bắc Kinh và ông đã yêu cầu nhân viên mua hai vé tàu đến thành phố đó. Chính trưởng đồn là người đưa chúng tôi đến ga tàu và sau khi thấy chuyến tàu của chúng tôi rời đi, ông mới quay về. Vài ngày sau, chúng tôi về đến nhà và tôi đã gửi cho trưởng đồn tiền vé tàu.

Như đã hứa, tôi trở lại làm việc vào ngày thứ bảy. Tôi biết rằng chính Sư phụ đã giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm thực sự, vì vậy con gái tôi và tôi đã có thể trở về nhà bình an vô sự. Mẹ tôi bị giam giữ một tháng rồi sau đó được thả.

Đại Pháp đã cải biến chồng tôi

Kể từ khi kết hôn, chồng tôi đã gây ra cho tôi nhiều khổ nạn. Anh luôn sống cuộc sống sôi nổi và đắm mình trong rượu và nhậu nhẹt. Ngay cả sự ra đời của con gái chúng tôi cũng không khiến anh thay đổi lối sống. Thời gian đó, nền kinh tế Trung Quốc trong giai đoạn bùng nổ và các nhà hàng, câu lạc bộ đêm mới mọc lên khắp mọi nơi. Hằng đêm, chồng tôi ở ngoài tới khuya và cặp kè với những người phụ nữ khác.

Hầu như ngày nào chúng tôi cũng xảy ra cãi vã, đánh lộn. Khi hết tiền, anh sẽ về nhà và đòi tôi tiền. Giữa chúng tôi luôn kết thúc bằng những cuộc cãi vã, rồi leo thang thành những trận đánh lộn, anh ném đồ đạc và đập vỡ mọi thứ chúng tôi có. Tôi không còn nhớ nổi chúng tôi đã phải mua nồi, chảo và bát mới bao nhiêu lần nữa và trong nhà tôi không có đồ đạc nào là còn nguyên vẹn cả. Anh vẫn không thay đổi thói quen chi tiêu và lối sống của mình, rồi còn dồn lại không ít khoản nợ.

Tôi chỉ ngừng cãi nhau với anh sau khi tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi ngậm miệng khi anh chửi rủa mặc dù sau đó tôi tức giận và khóc lóc. Khi suy xét tâm oán hận của tôi đối với chồng, tôi đã tìm ra nhiều nhân tâm và chấp trước như sợ hãi, tranh đấu và ích kỷ, nhưng tôi không biết làm thế nào để tống khứ chúng. Mẹ tôi, con gái tôi và tôi đã sống trong những tháng ngày sợ hãi.

Khi tôi học Pháp, hướng nội và quy chính lại suy nghĩ và hành động của mình dựa trên tiêu chuẩn của Đại Pháp, tôi dần trở nên ân cần và tử tế hơn với chồng. Tôi làm việc nhà mà không có chút phàn nàn, quản lý gia đình và trả hết nợ nần của anh với sự giúp đỡ của con gái tôi. Chồng tôi đã thấy được sự tốt đẹp của các học viên qua sự thay đổi ở chúng tôi.

Mẹ tôi bị một chiếc ô tô đâm và đè qua người. Bà bò từ dưới gầm xe ra, miệng đầy máu và nói với người lái xe còn đang khiếp sợ: “Anh đừng lo. Tôi là học viên Đại Pháp và được Sư phụ tôi bảo hộ. Tôi không sao cả.” Người lái xe đưa tiền cho bà, nhưng bà không nhận. Bà trò chuyện với người lái xe và hành khách của anh về Đại Pháp rồi giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Khi chồng tôi nghe tin về vụ tai nạn, anh ấy không nói gì với mẹ tôi nhưng sau đó nói với tôi: “Các học viên Pháp Luân Công thật là tốt. Anh tin ‘Chân-Thiện-Nhẫn’. Mẹ em đã không lấy một đồng nào của người lái xe đó. Nếu là người khác thì tài xế sẽ không thể rời đi mà không mất ít nhất 10.000 Nhân dân tệ. Anh ta thực sự là may mắn đó.”

Chồng tôi cũng trở nên tin tưởng hơn vào sự tốt đẹp của Đại Pháp khi anh thấy mẹ tôi, con gái tôi và tôi đã không cần uống bất kỳ một loại thuốc nào và hoàn toàn khỏe mạnh kể từ khi chúng tôi tu luyện. Anh ấy biết tôi đã bị bệnh như thế nào và chứng kiến tôi khỏi bệnh ra sao sau khi tu luyện Đại Pháp.

Khi mẹ tôi và tôi bị giam giữ vì thỉnh nguyện ở Bắc Kinh, chồng tôi đã chịu rất nhiều áp lực. Anh đã vay được tiền ở nơi làm việc của mình và sử dụng số tiền đó cùng các mối quan hệ để giúp chúng tôi được thả. Cảnh sát địa phương thường xuyên đến nhà sách nhiều chúng tôi, khiến anh càng thêm lo lắng và sợ hãi.

Nhà của chúng tôi đã bị lục soát và tôi bị phạt. Tôi đã rời khỏi nhà trong nhiều năm để tránh bị sách nhiễu, bắt giữ và giam giữ vì đức tin của mình. Trước đây, có những lúc chồng tôi đã đánh lộn với tôi, ném đồ đạc và nói những điều bất kính về Sư phụ, tất cả những điều đó đều khiến anh cảm thấy vô cùng hối hận.

Tôi biết chồng tôi là một người tốt, chỉ là anh nóng tính. Anh đã giúp mẹ tôi và tôi trốn thoát một vài lần. Một lần, ngay khi một vài học viên đến nhà tôi, một người hàng xóm giúp cảnh sát theo dõi tôi đã báo cho cảnh sát. Vì giúp chúng tôi trốn thoát, chồng tôi đã bị giam giữ trong hai tuần.

Một lần khác, cảnh sát đã đến chỗ làm việc của tôi để bắt giữ tôi. Tôi đã gọi cho anh và anh nhanh chóng đến nơi làm việc của tôi và tranh cãi nảy lửa với cảnh sát, trong khi đó, tôi đã trốn thoát.

Anh thường bị đau đầu và cơn đau rất dữ dội. Anh đã thử nhiều biện pháp chữa trị nhưng không có tác dụng. Tôi đã bảo anh thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo” bởi vì chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được anh. Anh làm theo và cơn đau đầu biến mất, kể từ đó, anh không bao giờ bị đau đầu nữa.

Chồng tôi bây giờ là một người hoàn toàn khác so với 10 năm trước. Anh tốt bụng và thường mua hoa quả cho mẹ tôi. Ngay sau khi về nhà sau giờ làm việc, anh đặt đồ cúng trước ảnh Sư phụ. Hàng ngày anh còn chở mẹ tôi đến các trung tâm mua sắm để bà nói chuyện với mọi người về Đại Pháp.

Cách đây hai tháng, tôi đã có một giấc mơ sống động, trong đó tôi biết được mối quan hệ nhân duyên của tôi với mẹ tôi và chồng tôi ở những kiếp trước. Nó chân thật đến nỗi rất lâu sau khi thức dậy tôi mới nhận ra rằng đó là một giấc mơ. Bây giờ, tôi hiểu rằng tất cả những khổ nạn mà tôi gặp phải trong gia đình cũng như trong cuộc hôn nhân của mình đều là do những mối nhân duyên phức tạp của mình trong những kiếp trước. Sư phụ đã hóa giải tất cả nợ nghiệp cho tôi, nếu không, có lẽ tôi đã chết từ lâu. Đại Pháp đã cải biến chồng tôi và cứu cuộc sống gia đình tôi.

Tôi hy vọng rằng qua câu chuyện của tôi, nhiều người sẽ biết rằng: ‘Pháp Luân Đại Pháp là tốt’. Tôi mong rằng tất cả mọi người đều minh bạch chân tướng về Đại Pháp và không bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ. Hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và hãy luôn đứng về phía thiện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/11/15/395354.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/11/181046.html

Đăng ngày 27-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share