Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-12-2019] Từ nhỏ tôi vốn đã ốm yếu và bệnh tật. Mẹ tôi sinh ra tôi khi bà đã 45 tuổi, vì vậy các anh và chị của tôi đều lớn tuổi hơn tôi rất nhiều. Cha tôi đã mất trước khi tôi trưởng thành, các anh chị đã thay cha nuôi nấng tôi. Khi trưởng thành tôi kết hôn với một quân nhân, và cuộc hôn nhân của chúng tôi kéo dài trong 6 năm. Khi chúng tôi chia tay, tôi bị tổn thương rất sâu sắc. Tôi thề sẽ độc thân mãi mãi.

Tôi kiếm sống bằng nghề may. Khi được 46 tuổi, những người họ hàng đã hối thúc tôi tìm một người bạn đời mới để sau này chúng tôi có thể nương tựa và chăm sóc lẫn nhau. Người được mai mối cho tôi là một công chức nhà nước. Ông ấy là một người tốt. Các con của ông đều đã lớn và vì vậy cuộc sống của tôi khá ổn.

Hai năm sau khi tái hôn, chồng tôi đề nghị chúng tôi hãy nhận con nuôi. Vì vậy chúng tôi đã nhận nuôi một bé gái.

Những chuyện xảy ra từ cuộc hôn nhân đầu tiên đã ảnh hưởng đến sức khoẻ của tôi. Tôi phải chịu đựng một số chứng bệnh về thần kinh. Đồng thời tôi có ba khối u trong tử cung, và ba khối u khác ở cổ. Theo thời gian dài, những khối u ở cổ lớn dần lên và bọc lấy cổ của tôi như thể là tôi đang choàng một chiếc khăn, chúng khiến tôi bị ngộp thở. Còn ba khối u ở trong tử cung thì khiến cho tôi khó có thể đứng được.

Chồng tôi cố gắng thuyết phục tôi hãy làm phẫu thuật để loại bỏ chúng nhưng tôi từ chối. Ông nói: “Nếu bà không muốn làm phẫu thuật, vậy sao bà không thử tu luyện Pháp Luân Đại Pháp?” Con gái chúng tôi khi đó vẫn còn rất nhỏ, vì vậy ông ấy chăm sóc cô bé trong khi tôi đến công viên luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Vì đọc sách khiến tôi cảm thấy buồn ngủ, tôi biết Sư phụ Lý Hồng Chí (người sáng lập môn tu luyện) đang giúp tôi thanh lý đầu não của mình. Dần dần, nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh bao tử, viêm túi mật, và cả các vấn đề về phổi của tôi đều dần dần biến mất. Các khối u trên cổ của tôi và trong tử cung cũng biến mất.

Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ! Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất mà không cần đến phẫu thuật hay điều trị, chẳng cần tiêu tốn một đồng xu nào cả. Cả hai vợ chồng tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc. Chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Cuộc bức hại bắt đầu

Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng Sản Trung Quốc (CPP) đã bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Vì chồng tôi là công chức nhà nước nên ông rất sợ hãi và đã ngừng tu luyện. Ông dần mắc phải một căn bệnh về não và qua đời vài năm sau đó. Con gái chúng tôi khi đó mới lên 7 tuổi.

Khi chồng tôi qua đời, các con của ông muốn lấy căn nhà chúng tôi đang sống. Họ nói rằng con gái tôi là con nuôi và vì thế chúng tôi không có quyền thừa kế căn nhà đó. Họ muốn đuổi chúng tôi ra khỏi đó.

Tôi đã mất chồng, và còn phải đối diện với việc mất cả ngôi nhà đang sống. Tôi không có việc làm và không có thu nhập. Tôi cần nuôi con mình. Hoàn cảnh của tôi lúc đó khá là nguy nan.

Hai vợ chồng tôi đã cùng nhau dồn tiền vào để mua ngôi nhà này khi chúng tôi kết hôn. Trước khi ông ấy mất, ông lại để lại ngôi nhà cho các con trai riêng của ông. Họ không biết sự thật đó, và một trong số họ thậm chí còn đưa cả gia đình riêng dọn vào sống trong nhà của tôi! Tôi là một người tu luyện, và chỉ có thể cầu xin Sư phụ cứu giúp. Tôi nhận thấy mình nên đưa họ ra toà giải quyết.

Thẩm phán ra phán quyết có lợi cho tôi. Mặc dù thắng kiện, nhưng tôi vẫn phải trả cho họ hơn 10.000 đô-la, số tiền mà tôi không hề có. Tôi mượn tiền của những người họ hàng. Cùng với những món nợ cũ, tổng cộng số nợ của tôi lên tới hơn 30.000 nhân dân tệ. Đó thật ra chẳng phải là một món tiền quá lớn, nhưng với riêng tôi thì đó lại là con số thiên văn.

Tôi không có thu nhập, nhưng tôi cần phải nuôi con gái mình. Chị tôi khuyên tôi hãy tái hôn một lần nữa, nhưng tôi không đồng ý. Con gái tôi cũng không muốn tôi tái hôn. Mặc dù cháu còn khá nhỏ, nhưng lại khá trưởng thành. Cháu khóc và nói: “Mẹ ơi, con đã mất bố. Mẹ làm ơn đừng tìm một người chồng khác. Hai mẹ con mình sẽ ổn thôi. Con sẽ không đi học. Chúng ta có thể thu nhặt vật liệu tái chế và bán để kiếm sống.” Tôi khóc. “Con cần phải tới trường. Mẹ sẽ cố gắng hết sức mình để lo cho con được đi học.”

Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi có Sư phụ bảo hộ. Tôi quyết tâm nuôi lớn con mình. Tôi cảm thấy con bé có nhân duyên tiền định với mình.

Tôi 60 tuổi, và tôi mở một khách sạn nhỏ tại nhà của mình. Công việc làm ăn cũng vừa đủ để nuôi sống chúng tôi.

Uỷ ban khu phố đã gửi một ít trợ cấp cho chúng tôi khi họ biết về tình hình của hai mẹ con. Một năm sau đó, họ yêu cầu tôi phải viết cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Tôi từ chối và vì thế họ ngưng việc trợ cấp.

Tôi yêu cầu bản thân mình phải tuân theo các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp, phải từ bi và ân cần với khách đến trọ tại nhà mình. Khi công việc làm ăn của chúng tôi tốt dần lên, hai mẹ con chúng tôi không còn phải lo lắng về cơm ăn nữa. Chúng tôi cũng dần trả hết những món nợ đã vay.

Thức tỉnh người dân

Một lượng khách ổn định đến trọ tại khách sạn của chúng tôi. Tôi biết rằng đây là những người có duyên tiền định với Đại Pháp. Họ đến để được đánh thức.

Tôi đối xử tốt với những người khách trọ và giảng chân tướng cho họ. Tôi giải thích cho họ rằng có hàng triệu người dân Trung Quốc đã thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và lý do tại sao. Một khi họ minh bạch, hầu hết tất cả đều đồng ý thoái Đảng. Một vài người còn thỉnh thoảng trở lại khách sạn của chúng tôi.

Có một người khách trọ là một tài xế 20 tuổi. Cậu ở lại khách sạn của chúng tôi trong vòng hai tuần. Tôi đã giảng chân tướng cho cậu rất nhiều lần. Lúc đầu cậu không tin những điều tôi nói. Tôi chăm sóc và đối xử với cậu như một thành viên trong gia đình. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Một ngày nọ, cậu chỉ đi làm có một tiếng đồng hồ và trở về. Tôi hỏi thăm sao cậu lại về sớm thế. Cậu trả lời rằng mình bị sốt và đi thẳng lên giường nằm. Tôi nấu chút mỳ cho cậu ấy. Tôi nói: “Cậu hãy ăn đi. Cậu không thể bỏ bữa được. Tôi biết sau khi cậu ăn xong thì cậu sẽ cảm thấy khá hơn.” Cậu ấy cảm động.

Sau khi thức dậy, cậu ấy nói với tôi rằng cơn sốt đã biến mất. “Cháu cảm thấy rất tốt!” Tôi hỏi cậu: “Vậy Pháp Luân Đại Pháp không tốt sao?” Cậu lập tức trả lời: “Vâng, Đại Pháp rất tốt!” Tôi hỏi cậu vậy cậu có muốn thoái Đảng không. Cậu nói: “Vâng, cháu sẽ thoái Đảng.”

Trong bảy năm, tôi đã giảng chân tướng cho tất cả khách trọ của mình. Khoảng 80 đến 90 phần trăm họ đã thoái khỏi Đảng. Sau khi thoái Đảng, một số người còn quay trở lại và ở chỗ chúng tôi vài tháng. Họ đều biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.

Một ngày nọ tôi nhặt được một chiếc ví bị đánh rơi trên hành lang. Trong đó có tới hơn 1.000 đô-la. Tôi nhận ra tên người chủ trên thẻ căn cước cá nhân, vì thế tôi chạy lên lầu và trả lại cho đúng vị khách đó. Ông rất biết ơn. Sau đó ông còn nấu một món đặc biệt cho tôi và con gái tôi. Tôi nói: “Tôi là một người tu luyện. Trả lại tài sản nhặt được cho đúng chủ nhân là việc mà ai ai cũng nên làm.” Ông ấy nói: “Tôi rất quý sự tử tế của bà. Nếu như ai đó khác nhặt được ví của tôi, họ sẽ không trả lại đâu.” Qua sự việc này, ông ấy biết được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Gia đình ông đã nhận các tài liệu giảng chân tướng, và họ cũng thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cho con gái được đoàn tụ thân thích ruột thịt

Con gái tôi học tập khá tốt ở trường và vào đại học. Sau khi con gái tôi tốt nghiệp, tôi nghĩ về việc liên hệ với bố mẹ ruột của cô bé. Cô bé không thể hiểu tại sao họ lại đem cho cô đi khi còn nhỏ, và bực bội rằng người Trung Quốc chỉ muốn có con trai nhưng lại bỏ con gái. Con gái tôi bảo rằng tôi thật điên rồ vì cố liên hệ với những người đó. Tôi nói: “Con không muốn gặp được mẹ ruột của con sao?” Con gái tôi nói: “Nhưng mẹ mới là người mẹ thật sự của con.”

Ở Trung Quốc, khi những đứa con nuôi trưởng thành, cha mẹ nuôi thường rất hiếm khi liên hệ với cha mẹ ruột của những đứa trẻ. Vài người sợ rằng con cái họ sẽ biết về hoàn cảnh của chúng. Nhưng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi cảm thấy việc con gái tôi được biết về cha mẹ ruột và anh chị em ruột của mình là việc quan trọng. Tôi giải thích điều này cho cô bé. Tôi nói với con gái tôi rằng chúng ta sẽ gặp họ vào dịp Tết Nguyên đán nhé. Có khoảng 30 người trong gia đình đó và mọi người đều vui vẻ khi được gặp lại cô. Tôi dùng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ. Tôi cũng giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Cha ruột và chị ruột của con gái tôi cũng ngưỡng mộ Pháp Luân Đại Pháp và kính trọng tôi. Họ đã đặc biệt đến thăm vào dịp Tết Nguyên đán.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/12/23/397371.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/1/15/182184.html

Đăng ngày 24-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share