Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-09-2019] Quá trình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi từ một sinh mệnh vị tư trở thành một người biết quan tâm đến người khác – điều mà hàng triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp khác đã được trải nghiệm.

Kết hôn

Sau khi tôi và chồng tôi kết hôn, tâm oán hận của tôi nhanh chóng xuất hiện. Chồng tôi thích chơi mạt chược, và ít khi quan tâm đến những việc khác.

Ở nhà, tôi phải quán xuyến mọi thứ, gồm cả việc chăm sóc cha mẹ già và con cái. Thỉnh thoảng, khi chồng tôi trở về nhà quá muộn, tôi sẽ không để anh ấy ngủ. Tôi đánh thức anh ấy dậy ngay sau khi anh bắt đầu ngủ gật. Chúng tôi hay gây gổ với nhau, và tôi thực sự không muốn sống cùng anh ấy nữa. Tôi thấy rằng chúng tôi là hai kiểu người rất khác nhau.

Năm 1998, có người đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc sách, tôi thấy mình vừa phát hiện ra một kho báu ẩn giấu, và ngay lập tức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi ngày, tôi đều học Pháp và tu luyện tâm tính của mình.

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi minh bạch được mối quan hệ nhân duyên giữa chúng tôi, tôi đã thay đổi thái độ của mình đối với chồng. Tôi trở nên quan tâm hơn, đề cao tâm tính của bản thân, và không còn tranh cãi với anh ấy nữa. Anh ấy hẳn đã nhìn thấy sự thay đổi ở tôi, vì thế anh ấy cũng nhanh chóng thay đổi những thói quen xấu của mình, và bắt đầu làm một số việc nhà.

Chứng đãng trí của mẹ chồng tôi

Khi mẹ chồng tôi bắt đầu trở nên đãng trí và không thể tự chăm sóc bản thân, tôi đã giặt quần áo cho bà, chuẩn bị bữa ăn, và giúp bà ăn. Một ngày nọ, bố chồng trông thấy tôi làm việc rất vất vả, nên ông đã cố gắng giúp đỡ và giặt quần áo của vợ mình.

Sau khi tôi đi làm về, bố chồng tôi hỏi: “Bố chỉ mới giặt quần cho bà ấy có lần này thôi mà bố đã cảm thấy thật kinh khủng. Con đã làm việc này trong suốt thời gian dài như thế mà chưa từng có một lời phàn nàn. Sao con có thể làm được vậy nhỉ?“

Mặc dù mẹ chồng tôi bị mất trí, nhưng bà ấy vẫn nhận ra thiện tâm của tôi. Bà cũng lo lắng cho tôi khi nhìn thấy tôi làm việc vất vả. Bà thường nói chuyện với những người hàng xóm của chúng tôi. Có lần, tôi đã nghe thấy bà nói rằng: “Từ khi con dâu tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cháu đã đối xử với tôi thật tốt. Thậm chí còn tốt hơn cả con gái tôi”.

Bệnh ung thư gan của bố chồng

Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, thì bố chồng tôi bắt đầu bị ung thư gan. Tôi khuyên ông hãy nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo“.

Một trong những người cháu trai của ông là bác sỹ và cậu ấy đã chuẩn bị sẵn những liều thuốc giảm đau mạnh, nhằm xoa dịu những cơn đau khủng khiếp vào thời kỳ cuối của căn bệnh ung thư gan. Mặc dù bố chồng tôi bị trướng bụng và cần hút dịch lỏng định kỳ, nhưng ông không hề cảm thấy đau đớn. Ông đã không dùng bất cứ liều thuốc giảm đau nào, và cuối cùng đã qua đời. Tôi nghĩ rằng cơn đau mà ông phải chịu đựng đã giảm đi rất nhiều bởi ông tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Chăm sóc chú của tôi

Chú của tôi khoảng 70 tuổi. Tháng 11 năm 2018, chú đã bị liệt. Tôi có hai cháu gái cần chăm sóc. Ban ngày, cháu gái tôi ở nhà trẻ nên tôi có thể chăm sóc chú của mình.

Trong phần lớn cuộc đời của mình, chú đều ăn chay, nhưng sau khi đổ bệnh thì chú lại muốn ăn thịt. Đôi lúc, nếu loại thịt mà chú ấy muốn ăn không có trong siêu thị địa phương, tôi phải bắt xe buýt tới thành phố khác để mua thịt cho chú.

Mỗi ngày tôi đều phải thay tã cho chú. Thỉnh thoảng tã chứa cả phân lẫn nước tiểu. Một lần nọ, ngay sau khi tôi cho chú ăn, tôi ngửi thấy một mùi nồng nặc. Tôi nhấc chiếc chăn lên và nhận thấy người chú bị bao quanh bởi phân, từ ngực tới chân. Tất cả đều ở trên chăn. Tôi không thể kiềm chế được cơn nóng giận của mình, và cáu kỉnh với chú: “Sao chú lại gây ra một mớ hỗn độn thế này cơ chứ? Làm sao cháu có thể dọn sạch chúng đây?”

Tôi đi lấy nước để lau người cho chú, và nhận ra mình đã đối xử với chú bất thiện. Chú ấy không cố ý gây ra chuyện này. Chú phải nằm liệt giường và chịu đựng nỗi thống khổ. Sao tôi lại có thể nổi nóng với chú như vậy? Ngay lập tức tôi quy chính lại tư tưởng của mình.

Sư phụ giảng:

“Chư vị luôn từ bi, lấy Thiện đãi người, làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác, mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì. Do đó chư vị luyện công cần theo tiêu chuẩn cao, tiêu chuẩn cao hơn nữa mà yêu cầu bản thân”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mỗi ngày, tôi đều thấy mình bị chôn vùi trong mùi phân và nước tiểu. Khi tôi cảm thấy cuộc sống thật mệt mỏi, tôi sẽ nhớ đến Pháp của Sư phụ và lấy khổ làm vui.

Tôi bảo chú hãy nhẩm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Chú đã làm theo và không còn cảm thấy khó chịu hay đau đớn khi qua đời ba tháng sau đó. Chú đã ra đi một cách nhẹ nhàng.

Trong những ngày tháng đó, tôi đã chăm sóc chú vào ban ngày và trông cháu gái của mình vào ban đêm. Hầu như tôi chỉ ngủ ba đến bốn tiếng một đêm, nhưng lại không hề cảm thấy mệt mỏi.

Khi bạn bè hỏi tôi vì sao tôi không cảm thấy áp lực khi vừa phải trông cả cháu và chú của mình, tôi nói với họ rằng đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Mọi người bảo vệ tôi

Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi sức khoẻ, khiến tôi trở nên từ bi và biết nghĩ cho người khác nhiều hơn, và tôi luôn tràn đầy năng lượng. Đại Pháp đã giúp gia đình tôi trở nên rất hoà ái.

Sư phụ dạy chúng ta trở thành người tốt trong bất cứ hoàn cảnh nào. Trước khi nghỉ hưu, tôi từng làm việc tại một ký túc xá dành cho sinh viên. Pháp Luân Đại Pháp bị vu khống và bức hại, vì thế ban điều hành công ty đã chỉ định một người tới giám sát tôi, không cho tôi học Pháp, hay nói về Đại Pháp ở nơi làm việc.

Sau một thời gian theo sát tôi, cuối cùng người giám sát đã nói với ban điều hành công ty một cách giận dữ: “Các anh đã nói Pháp Luân Đại Pháp không tốt. Nhưng trong phòng chúng tôi thì vị học viên Pháp Luân Đại Pháp lại là người làm việc tốt nhất.”

Có một nhân viên an ninh trong công ty chúng tôi vốn không biết chân tướng về Đại Pháp. Anh ấy đã nói với người giám sát rằng nếu có ba người tuyên bố họ nhìn thấy tôi học Pháp thì tôi sẽ bị tống vào tù. Thế nhưng người giám sát và những đồng nghiệp khác đã không khai báo tôi, và thậm chí người giám sát còn bảo tôi hãy cẩn thận.

Tôi đặt tiêu chuẩn cao cho bản thân, và chủ động làm những việc dọn dẹp mà mọi người cho là dơ bẩn và mệt mỏi nhất. Tuy nhiên, tôi không phàn nàn về bất kỳ điều gì, mà thay vào đó còn thể hiện được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp đã hoàn toàn cải biến tôi, và khiến tôi hiểu ra ý nghĩa chân chính của sinh mệnh. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn để không cô phụ ơn cứu độ của Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/21/393603.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/4/180956.html

Đăng ngày 27-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share