Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-08-2019] Năm nay tôi 51 tuổi. Tôi từng làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước với chức vụ chuyên viên phân tích và kiểm soát chất lượng. Khối lượng công việc nhẹ nhàng nên tôi và các đồng nghiệp thường dành phần lớn thời gian để chuyện trò mỗi ngày. Tôi nói: “Tôi nghĩ chúng ta đang lãng phí cuộc đời của mình”. Mọi người đều cười, không ai coi lời tôi là nghiêm túc cả. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên sống có ý nghĩa hơn. Nhưng mãi cho đến năm 1999, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân; tôi mới nhận ra ý nghĩa nhân sinh đích thực của sinh mệnh.
Trải nghiệm kỳ diệu của tôi
Không lâu sau khi tôi sinh con vào năm 1995, tôi đã bị mắc các bệnh như: viêm mũi dị ứng, viêm xoang và polyp mũi. Hai lỗ mũi của tôi bị ngạt hoàn toàn, và tôi chỉ có thể thở bằng miệng. Mỗi sáng thức dậy, miệng tôi đều trở nên khô khốc. Mặc dù đây không phải một vấn đề nghiêm trọng, nhưng nó lại rất khó điều trị. Tôi đã thử qua cả thuốc Trung và Tây y nhưng đều vô ích. Sau khi uống tất cả những loại thuốc đó, chúng đã kéo theo chứng bệnh đau dạ dày, và sức khoẻ của tôi bị suy giảm.
Vào đầu năm 1999, mẹ chồng tôi nói: “Mọi người đang chuẩn bị đến nhà hàng xóm của chúng ta để tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Một bà cụ bị liệt một phần cơ thể trong suốt hơn 20 năm đã bình phục hoàn toàn sau vài ngày tập luyện. Bà ấy thậm chí không cần dùng đến gậy nữa, con nên đến đó để học xem”. Đêm đó, tôi đã tới nhà hàng xóm và cảm thấy vô cùng tuyệt vời.
Sau một tuần tu luyện, tôi cảm thấy chứng polyp mũi của mình dần dần khỏi. Vài buổi sáng hôm sau, môi tôi không còn bị khô nữa, và tôi không còn cảm thấy khát. Mũi tôi cũng không còn bị ngạt và tôi có thể thở lại được. Tôi nói với mẹ chồng mình và bà cảm thấy mừng cho tôi. Chồng tôi cũng tích cực khích lệ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Vào ngày mùng 1 tháng 5 năm 1999, khi đang lái xe máy trở về nhà, khi tôi chuẩn bị băng qua ngã tư thì nhìn thấy một chiếc xe taxi. Tôi dừng lại để nhường cho xe taxi đi trước nhưng chiếc xe lại di chuyển chậm lại. Tôi đoán rằng tài xế muốn nhường đường cho tôi, vì thế tôi đã nhấn mạnh chân ga và phóng thẳng. Chúng tôi đã va chạm vào nhau và đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Tôi tỉnh dậy ở bên lề đường và bị bao quanh bởi đám đông. Ai đó hét lên: “Cô ấy vẫn còn sống! Mau đưa cô ấy tới bệnh viện”. Một người nào đó đã giúp tôi ngồi dậy. Tôi bị choáng váng đến mức không thể nhấc được đầu mình lên. Tôi nói: “Tôi vẫn ổn, anh có thể rời đi”. Đám đông dần dần giải tán. Sau đó, tôi nghe có ai đó nói rằng: “Cô hãy đến bệnh viện để kiểm tra xem có vấn đề gì không?” Đó là lời của một chàng tài xế trẻ tuổi. Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng của cậu ấy, vì thế tôi nói với cậu rằng: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi sẽ ổn, cậu cứ làm việc của mình đi nhé”. Cậu ấy gật đầu và rời đi.
Tôi đã lái chiếc xe hỏng của mình về nhà mặc dù vẫn còn choáng váng. Tôi nhận thấy có một cục u sưng to ở đỉnh đầu. Tôi mặc kệ nó, nằm xuống giường, và ngủ thiếp đi. Sau khi thức dậy, tôi bị nôn nhưng không còn cảm thấy chóng mặt, và cục u trên đầu đã biến mất. Chồng tôi đã giúp tôi sửa lại chiếc xe. Sau đó ba ngày, tôi tiếp tục đi làm bình thường, gia đình tôi đều được chứng kiến sự việc này và nó đã minh chứng cho họ thấy Pháp Luân Đại Pháp phi thường đến nhường nào.
Thông qua toàn bộ sự việc này tôi cảm nhận được Sư phụ luôn bảo hộ tôi, tôi không cảm thấy sợ hãi và rất bình tĩnh.
Bị đưa vào trung tâm tẩy não
Năm 2004, vì tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp nên ai đó đã báo tôi với cảnh sát. Tôi bị Phòng 610 của thành phố đưa tới một trung tâm tẩy não. Tôi đã bị tấn công dồn dập bởi những lời phỉ báng thâm độc về Đại Pháp trong 40 ngày. Sau khi được thả ra, tôi đã bị mất việc làm. Chồng tôi đã không gặp tôi trong 40 ngày, anh nói với tôi với một khuôn mặt ủ rũ: “Nếu em còn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh sẽ bẻ gãy chân em”.
Khi bị mất việc làm, tôi không chút ngạc nhiên bởi doanh nghiệp nhà nước mà tôi đang làm phải tuân theo mệnh lệnh của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhưng hành vi không bình thường của chồng tôi lại khiến tôi bối rối. Sau đó, tôi mới biết hoá ra anh ấy đã bị tẩy não trước mỗi lần tới thăm tôi trong trung tâm tẩy não đó. Những lời dối trá ấy không thể làm dao động tín tâm của tôi, nhưng chúng lại khiến anh ấy hoàn toàn phản đối tôi. Anh ấy nói: “Mỗi lần anh tới thăm em, anh sợ rằng anh không thể kiểm soát cơn giận của mình và sẽ đấm em nên anh đã không dám gặp em”. Việc tẩy não đã khiến một người yêu thương tôi trở thành một người ghét bỏ tôi.
Bởi vì chồng tôi giám sát tôi chặt chẽ, nên tôi không thể học Pháp hay luyện công. Chồng tôi xây một trang trại gà và để bố mẹ chồng chăm nom. Để không cho tôi rời khỏi tầm mắt của mình, anh ấy đã đưa tôi tới trại gà mỗi ngày. Mẹ chồng tôi mắt đẫm lệ và nói: “Suốt 40 ngày con bị giam giữ, bố chồng con đã chỉ trích mẹ mỗi ngày. Dân làng nói đủ mọi thứ khó nghe về con. Bố chồng con trở nên giận dữ và đổ nó lên đầu mẹ. Bởi vì chính mẹ đã nói với con về Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ. Họ đã phải chịu đựng quá nhiều áp lực vì tôi.
Mỗi khi đến nhà bố mẹ chồng, tôi đều dọn chuồng gà, chuẩn bị thức ăn cho gà, trồng cây và thu hoạch mùa vụ, nấu ăn, v.v… Công việc dù có nặng nhọc thế nào hay tôi mệt mỏi ra sao, tôi cũng không phàn nàn. Khi chồng tôi quyết định mở rộng chuồng gà, tôi giúp anh ấy vận chuyển gạch từ dưới chân đồi lên đỉnh đồi. Ngày đầu tiên mọi việc diễn ra ổn thoả. Ngày tiếp theo, đôi vai sưng tấy đỏ của tôi trở nên đau đớn khủng khiếp khi tôi đặt cây sào lên vai. Máu rỉ ra và quần áo dính chặt vào người tôi. Tôi nhớ những lời giảng Pháp của Sư phụ:
“Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui”. (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Sự mệt mỏi về thể xác và sự bất bình trong tâm tôi lập tức tan biến.
Một ngày, chồng tôi đi ra ngoài thị trấn. Hiếm khi tôi có cơ hội không bị giám sát, vì thế tôi đã lấy cuốn sách Chuyển Pháp Luân ra và bắt đầu đọc. Chồng tôi đột ngột trở về nhà. Anh ấy nhìn thấy cuốn sách trong tay tôi và vội vàng giật lấy. Tôi theo bản năng giữ chặt cuốn sách trong tay, không để anh ấy lấy mất. Anh ấy đã hất tôi xuống đất, rút dây lưng ra khỏi quần, và quất vào người, vào mặt và đầu tôi khiến đầu tôi rung lên.
Tôi bị choáng váng và ngồi xổm trên mặt đất. Máu chảy xuống mặt tôi và tạo thành một vũng lớn trên sàn. Tôi nghe thấy chồng mình hét lên: “Cô ấy chết rồi!” Tôi đứng dậy và bình tĩnh nói: “Em vẫn ổn, anh hãy mang cho em ít khăn giấy”. Anh ấy mang chúng đến và tôi ấn một chồng khăn giấy lên vết thương và máu đã ngừng chảy.
Chồng tôi nhìn tôi và nói: “Anh sẽ trả lại sách cho em”. Anh ấy đưa cho tôi những cuốn sách Đại Pháp và nói: “Anh đã giấu những cuốn sách này khi em bị giam giữ. Em có thể giữ lại chúng, anh sẽ không làm phiền em nữa!”
Cơn giận dữ của bố chồng tôi tan biến
Sau khi tôi tìm được một công việc mới, tôi thường mua thực phẩm và quần áo cho bố mẹ chồng. Trong những ngày nghỉ, tôi đưa cháu nội và mang đồ ăn mà họ thích tới và ở lại với họ. Dần dần, vẻ mặt khó chịu của bố chồng tôi đã biến mất và nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt ông.
Chồng tôi là anh cả trong ba anh em. Con trai của em trai chồng tôi đang học tại một trường cấp hai trong thị trấn, cháu sống cùng với chúng tôi, và đi học cùng con gái tôi. Tôi đối xử với cháu như con đẻ của mình. Quan trọng hơn là, tôi đã nói với cháu về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Chúng tôi có mối quan hệ rất thân thiết.
Vào cuối năm 2014, chồng tôi bị bệnh và qua đời. Các mạch máu trong dạ dày mẹ chồng tôi bị vỡ vì bà quá đau buồn. Bệnh viện địa phương từ chối tiếp nhận bà vì thế bà được chuyển đến bệnh viện tỉnh. Bà đang ở trong tình trạng rất nguy kịch, và bác sỹ nói rằng bà cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Ông ấy yêu cầu trả một khoản phí đáng kể. Tôi đã đem 10.000 Nhân dân tệ mà tôi tiết kiệm được để trả cho bà, và ca phẫu thuật đã thành công.
Bố mẹ chồng tôi luôn ghi nhớ những điều tốt đẹp mà tôi đã làm cho bà. Bà thường khen ngợi tôi trước những người khác. Anh trai của mẹ chồng tôi cũng nói rằng một người tốt như tôi thực sự rất khó tìm!
Mẹ chồng tôi không có con gái, vì vậy bà đối xử với tôi như con ruột của bà. Bà phàn nàn rằng hai cô con dâu còn lại của bà không giống như tôi. Tôi mỉm cười và nói: “Con khác với các em bởi vì con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. “Quả đúng như vậy”, bà thừa nhận.
Ngày trước, bố mẹ chồng tôi từng xấu hổ trước mọi người vì có con dâu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Còn hiện tại hàng xóm của chúng tôi, họ hàng, và bạn bè đều biết rằng bố mẹ chồng tôi may mắn nhường nào khi có một cô con dâu hiếu thuận tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Một nhà máy nhỏ sản xuất rượu vang kinh doanh phát đạt
Công ty hiện tại tôi đang làm việc có quy mô nhỏ, là một nhà máy sản xuất rượu vang tư nhân. Công việc của tôi là kiểm tra chất lượng của rượu. Năm 2007, khi tôi bắt đầu làm việc ở đây, ông chủ đã thông báo tình hình cho tôi: Công ty đã hoạt động được 10 năm, chưa bao giờ có lợi nhuận, và hàng năm đều bị thất thoát tiền. Gia đình họ đã mất toàn bộ tiền tiết kiệm và nợ hàng triệu nhân dân tệ. Nhà kho của họ chứa đầy những sản phẩm tích tồn trong những năm qua.
Chủ doanh nghiệp đã phân tích lý do tại sao việc kinh doanh kém hiệu quả: Vấn đề lớn nhất chính là chất lượng của sản phẩm. Họ đã đưa hai nhân viên đi đào tạo, tốn kém chi phí rất lớn, nhưng họ vẫn không thể kiểm tra được chất lượng. Phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ thiết bị, nhưng lại không gặp đúng người, nên chỉ dùng để trang trí. Họ hy vọng rằng tôi có thể giúp họ. Tôi nhìn thấy sự chân thành của người chủ doanh nghiệp và đồng ý nhận công việc này.
Ngay sau khi tôi bắt đầu công việc, tôi sắp xếp lại phòng thí nghiệm, kiểm tra các thiết bị, và thiết lập các hồ sơ. Trong vòng một tuần, phòng thí nghiệm đã trở nên gọn gàng, sạch sẽ, và tiện ích. Thấy vậy, ông chủ vô cùng hài lòng.
Hiện tại, phòng thí nghiệm vận hành rất tốt, có nghĩa là chất lượng sản phẩm có thể được đảm bảo. Công ty bắt đầu có được lượng khách hàng thường xuyên và kinh doanh có lãi. Trong 5 năm, ông chủ đã trả được toàn bộ nợ. Hai người con trai của ông đã nhận thấy công việc kinh doanh tăng trưởng trở lại và đã quyết định quay về để giúp cha mình quản lý công ty.
Ban đầu, ông chủ và gia đình ông ấy có hiểu nhầm nghiêm trọng về Đại Pháp bởi những tuyên truyền giả dối của ĐCSTQ. Vợ ông ấy nhìn tôi một cách kỳ lạ, cứ như thể cô ấy đang nhìn một con quái vật. Một lần, cô ấy đã chỉ vào tôi và nói: “Chị không được phép tuyên truyền Pháp Luân Đại Pháp ở đây!” Khi tôi đưa cho con trai cả của ông chủ một chiếc đĩa CD về Nghệ thuật biểu diễn Thần Vận, cậu ấy đã ném nó vào thùng rác. Con trai thứ của ông chủ và vợ cháu thường đưa ra những nhận xét mỉa mai về tôi. Tôi không nản lòng, chỉ quyết tâm chứng thực Đại Pháp để cứu một gia đình bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ.
Sư phụ giảng:
“Những công nhân sau khi học Pháp Luân Đại Pháp của các ông, đến sớm về muộn, làm việc hết sức cẩn thận, lãnh đạo phân công việc gì cũng [thực hiện] không nề hà; [họ] cũng không tranh [giành] lợi ích”. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi chiểu theo những lời dạy của Sư phụ, làm việc chăm chỉ, và hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao. Ngoài việc chịu trách nhiệm kiểm tra các sản phẩm, tôi còn chịu trách nhiệm về chất lượng công việc của toàn nhà máy. Đôi lúc tôi thậm chí còn chăm sóc những đứa trẻ và nấu những bữa ăn.
Khi chồng tôi bị bệnh vào năm 2014, tôi nói với ông chủ rằng tôi muốn thôi việc và hãy tìm một người khác thay thế. Ông ấy nói: “Cô hãy cứ chăm sóc chồng mình. Tôi sẽ không tìm ai thay thế cả, tôi sẽ giữ lại vị trí của cô và sẽ trả lương cho cô như bình thường ngay cả khi cô ở nhà!” Tôi đã dành sáu tháng ở nhà để chăm sóc chồng mình. Ông chủ luôn cử cô con dâu tới nhà tôi để chuyển lương cho tôi đúng hạn. Họ khăng khăng trả tiền cho tôi mặc dù tôi bảo họ đừng làm như vậy. Ông chủ và gia đình ông cũng đã hiểu chân tướng và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Bởi vì tôi từ chối từ bỏ đức tin của mình, tôi đã bị công an địa phương để ý tới trong những ngày “tuần tra”. Một hôm khi tôi không đi làm, ba nhân viên công an đã tới hạch sách ông chủ. Một viên cảnh sát trẻ hỏi ông ấy: “Ông không biết bà ấy là một học viên Pháp Luân Công ư?” Ông chủ đáp: “Tôi không quan tâm đến điều đó, cô ấy làm việc rất tốt và là một người tốt. Đó là lý do tại sao tôi thuê cô ấy!” Viên công an không nói được gì nữa và bỏ đi.
Hành động chính nghĩa của ông chủ đã đem lại cho ông phúc báo. Trong những năm gần đây, thị trường kinh doanh ảm đạm, và một số doanh nghiệp tư nhân địa phương trong cùng ngành đã phải lần lượt đóng cửa. Tuy nhiên, doanh nghiệp nhỏ của chúng tôi không bị ảnh hưởng nhiều. Các khách hàng luôn trung thành, và lợi nhuận vẫn tiếp tục tăng.
Sau 20 năm mưa gió, sinh mệnh của tôi không hề ly khai khỏi Đại Pháp. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện tinh tấn, tích cực giảng chân tướng và cứu nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/26/391912.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/12/2/180924.html
Đăng ngày 21-02-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.