Bài viết của một học viên tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-11-2009] Tôi đã có một giấc mơ; trong giấc mơ có một sân chơi lớn. Có nhiều thứ trong sân chơi, chẳng hạn như cây xà kép thể dục và đường xe lửa dành cho trẻ em. Một số người tới và hỏi tôi: “Ông có thích những thứ này không?” Khi đó tôi chỉ vào những thứ khác và nói: “Chúng không thú vị lắm. Chỉ có cây cầu độc mộc và mấy cái thang là thú vị thôi.” Ngay sau khi tôi nói những lời này, tôi thức giấc. Tôi nghĩ: “Mình đã hơn 40 tuổi, tại sao mình lại có giấc mơ như vậy? Liệu mình còn chấp trước nào đó chăng?” Sau khi đào sâu hơn, tôi đã tìm ra một chấp trước thật nguy hiểm – chấp trước truy cầu kích thích tâm lý.
Sư Phụ giảng rằng:
“Con người truy cầu những kích thích tâm lý, cái gì thoả mãn điều ấy thì [đọc]. Các tác giả cũng nắm chắc đặc điểm này, thể nào cũng [viết] cho chư vị thấy thoả [mãn], thấy cao hứng; họ gắng sức viết cho chư vị. Viết ra càng huyền [hoặc] chư vị càng thích đọc; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Ai thật sự có những công phu này đều không hành xử như thế, đặc biệt lại càng không thể lấy ra biểu diễn.” (Chuyển Pháp Luân)
Sau khi nhìn vào trong, tôi nhận thấy rằng tôi có một chấp trước rất mạnh vào truy cầu kích thích tâm lý. Tôi có một cảm giác tò mò rất mạnh mẽ và muốn thử mọi thứ. Mỗi lần biết đến thứ gì mới là tôi lại muốn thử ngay. Một người bạn đã có lần chia sẻ lời một bài hát như sau: “bình bình đạm đạm tài thị chân” (chỉ những gì bình thường xoàng xĩnh mới là thật). Lúc đó, tôi đã không nói gì, nhưng tôi chế diễu nó trong tâm tôi. Nếu một thứ gì đó bình dị như là nước trắng, thì có gì hay chứ? Tôi muốn một cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Chấp trước truy cầu mạnh mẽ này đã gây ra rất nhiều chướng ngại và khổ nạn cho tôi, nó làm tôi mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần.
Điều này biểu hiện trong quá trình tu luyện của tôi, đó là tôi muốn tham dự vào mọi dự án chứng thực Pháp. Tôi luôn cảm thấy các dự án tôi đang tham gia là chưa đủ lớn hay chưa đủ thú vị. Tôi luôn luôn muốn tìm dự án thú vị nhất để tham dự.
Một điều chú ý nghiêm trọng hơn, đó là tôi rất thích đọc những bài viết có tiêu đề kiểu như “Thoát khỏi động quỷ bằng chính niệm”. Tôi luôn luôn cảm thấy rất thỏa mãn sau khi đọc những bài viết này. Tôi cũng ghen tỵ với các học viên mà viết ra những bài viết này, và cảm thấy rằng họ thật xuất sắc. Qua việc học Pháp, tôi biết rằng học viên Đai Pháp không nên bị bức hại. Những đệ tử chân tu sẽ không phải đối mặt với những điều như vậy. Vì tôi đã không loại bỏ chấp trước truy cầu kích thích tâm lý, cảm giác ghen tỵ của tôi vẫn còn tồn tại. Khi tôi tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp vào ngày 20 tháng 7, tôi nghĩ rằng chấp trước này chính là lý do khiến tôi đã không nỗ lực trốn thoát khi tôi có cơ hội. Tôi đã có cảm giác phấn khích khi ở trong trung tâm giam giữ. Đây cũng là một nhân tố khiến tôi không cân bằng tốt vấn đề an toàn và chính niệm. Tâm tôi không vững và tôi luôn muốn là người giỏi nhất, xuất sắc nhất, nổi bật nhất.
Khi viết bài này, tôi cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đang được loại bỏ khỏi cơ thể tôi. Bây giờ tôi đã cảm thấy nhẹ nhàng và thanh tịnh, và tôi biết rằng Sư Phụ đã thanh trừ nó giùm tôi. Xin cảm ơn Sư Phụ!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/16/212637.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/27/112654.html
Đăng ngày 30-11-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.