[MINH HUỆ 22-12-2009] Tôi thường bị đãng trí và hay quên một cách dễ dàng. Tôi làm việc ở một phòng thí nghiệm và thường bị bối rối nếu phải sử dụng nhiều hơn hai vật dụng trong một thí nghiệm. Lãnh đạo của tôi thường xuyên trả lại báo cáo của tôi và yêu cầu sửa lại. Thật may mắn, từ khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp, mọi thứ đã trở lên tốt hơn. Bây giờ tôi có thể dùng mười vật dụng trong một cuộc thí nghiệm mà không có khó khăn gì, và đến lượt tôi trở thành nhân viên mà lãnh đạo tin tưởng nhất.

Đọc các bài chia sẻ về việc ghi nhớ Pháp trên trang web Minh Huệ, tôi tự nói với mình, “Thật là một điều đáng tiếc nếu mình không học thuộc một cuốn sách tốt như vậy.” Tuy nhiên, tôi sợ rằng tôi không có khả năng ghi nhớ hết cuốn sách. Sau đó tôi đã nhận ra sự thiếu tự tin của tôi là do không có đủ niềm tin vào sức mạnh của Pháp và Sư Phụ. Nếu các bạn đồng tu có thể làm được, thì tại sao tôi lại không làm được?

Tôi bắt đầu ghi nhớ Chuyển Pháp Luân và nhận ra rằng nói thì dễ hơn là làm. Ban đầu, nghiệp tư tưởng và các can nhiễu ngoại lai quấy nhiễu tôi khi tôi cố gắng học thuộc lòng và rất khó để ghi nhớ dù chỉ là một đoạn ngắn. Khi tôi không thể tiếp tục, tôi trở nên sốt ruột và bực mình và thậm chí là gây ra một số rắc rối cho gia đình tôi. Do đó khi tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, chính niệm của tôi không đầy đủ, và tôi bị bắt đi và bị giam giữ ở một trung tâm trong 15 ngày.

Sau này, tôi nhận ra rằng tu luyện Đại Pháp là rất nghiêm túc. Nếu không có sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi đã không thể vượt qua được quan này. Tôi đã nhận ra những thiếu sót trong tình trạng tu luyện của mình: tâm trí không thể tập trung vào việc học Pháp; tôi không ghi nhớ Pháp với tất cả tâm của mình mà lại giống như người thường học lý thuyết; tôi tranh cãi với người thường thay vì nhìn vào trong và tu luyện chính mình; Tôi phàn nàn về những người khác và coi mình giỏi hơn họ; và tôi nghĩ rằng tôi tốt theo tiêu chuẩn của người thường. Bây giờ khi nhìn lại bản thân, tôi thấy mình không giống một học viên Đại Pháp một chút nào. Chỉ bằng việc học Pháp và nhìn vào trong thì tôi mới có thể là một người tu luyện chân chính. Tôi cần bắt đầu tận tâm ghi nhớ Pháp.

Tuy nhiên, tôi thật sự rất chậm chạp. Tôi phải mất hai hoặc ba tiếng để học thuộc một đoạn. Đôi khi, tôi mất niềm tin và muốn bỏ cuộc. Sau đó tôi nhớ những gì mà các đồng tu nói với tôi về làm thế nào để kiên định và nhớ Sư Phụ có giảng trong Chuyển Pháp Luân, “nan hành năng hành.” Tôi cảm giác được sự khích lệ và tin rằng tôi có thể làm được. Bây giờ tôi đã đọc nhẩm Chuyển Pháp Luân được sáu lần. Tôi cảm thấy mình đang sống trong Phật quang.

. Với chấp trước phàn nàn về người khác, làm sao anh có thể tu luyện được? Anh cần nhìn vào trong bản thân mình.” Sau khi nói ra điều này, tôi nghĩ: Trong khi nói đồng tu nhìn vào trong, tôi cũng cần nhìn vào trong. Không phải ngẫu nhiên mà tôi gặp phải điều này. Sư Phụ giảng:

” Khi xuất hiện bất kể mâu thuẫn gì, xuất hiện bất kể sự việc gì — tôi từng dạy chư vị rồi — thì không chỉ hai người có phát sinh mâu thuẫn ấy phải tìm nguyên nhân bên trong bản thân mình, mà người thứ ba [đứng ngoài chứng kiến] cũng phải nghĩ về bản thân mình, vì sao lại để chư vị thấy [mâu thuẫn] ấy?” (Giảng Pháp Pháp hội Chicago 2004)

Khi tôi nhìn vào trong kỹ càng tôi đã nhận ra rằng tôi cũng có chấp trước phàn nàn về người khác: người này không tốt, người kia chỉ làm việc ở bề mặt, và tôi tức giận với người nào mà không làm theo cách của mình; tôi cũng có tâm tật đố và tranh đấu, cũng như chấp trước tình cảm và sắc dục. Khi tôi nhận ra mình vẫn còn nhiều chấp trước như vậy, tôi đã quyết tâm vứt bỏ chúng bởi vì chúng không thuộc về chân ngã của tôi, và tôi đã thu thập chúng từ thế giới con người. Nhờ học thuộc Pháp, tôi đã có thể nhận ra những chấp trước của mình và lần lượt tiêu diệt chúng.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/22/113285.html
Đăng ngày 24-12-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share