Bài của một học viên tại hải ngoại

[MINH HUỆ 19-11-2009] Tâm an dật là điều đại kỵ đối với một người tu luyện. Lúc đầu, hầu như khó có thể phát hiện được nó đang dần dần phình to ra. Nếu chúng ta không hành động kịp thời để diệt trừ nó, nó sẽ can nhiễu đến sự tu luyện của chúng ta, thậm chí khiến chúng ta không thể tu luyện được nữa.

Nhìn lại những gì xảy ra hôm nay, các vấn đề về chấp trước đã đến với tôi ít nhất ba lần. Tôi sắp xếp lịch hàng ngày của mình sao cho tôi có thể tận dụng mỗi cơ hội để làm tốt ba việc trong mọi hoàn cảnh. Thậm chí khi tôi bận rộn với công việc, tôi vẫn có thể sắp xếp nhiều thời gian để học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tuy nhiên, sự tự mãn của tôi thường trỗi dậy vào buổi tối. Dù tôi đã lên kế hoạch làm rất nhiều việc, tôi đã trở nên ít tinh tấn hơn và chính niệm của tôi đã không thật mạnh, bởi vì lúc ấy môi trường được thả lỏng. Tôi cảm thấy rằng tôi đã làm được rất nhiều việc mà tôi đã lên kế hoạch trong ngày. Thời gian còn lại là “rảnh”. Do đó, tôi đã phát triển chấp trước vào truy cầu sự thoải mái cá nhân. Mặc dù tôi không đi ngủ sớm, tôi thường tự tìm lý do để nghỉ ngơi. Dù chỉ là nghỉ ngơi một cách đơn thuần, tôi vẫn thường cảm thấy buồn ngủ.

Đây là chính xác những gì đã xảy ra ngày hôm nay: Sau khi tôi học xong 2 bài giảng Pháp, nghe xong 2 bài giảng Pháp, đọc “Tinh Tấn Yếu Chỉ” và kinh văn mới, phát chính niệm vào 8, 9 và 10 giờ tối, còn lại là thời gian giảng chân tướng qua điện thoại, theo kế hoạch của tôi. Tôi cảm thấy hơi mệt và theo quan niệm con người của tôi – tôi nên nằm xuống và chợp mắt khoảng 5 phút, rồi gọi điện thoại sau khi thức dậy. Tuy nhiên, tôi cảm thấy buồn ngủ dù đèn vẫn sáng, cửa sổ và cửa phòng vẫn mở. Khi thức giấc, lúc đó đã là 2 giờ sáng. Hơn 4 giờ đồng hồ đã trôi qua. Không thể ngủ tiếp, tôi phát chính niệm vào lúc 3 giờ sáng và học Pháp cho tới sáng. Tôi đã không làm đủ ba việc, và đã không giảng chân tướng trong ngày hôm nay.

Điều này đã xảy ra với tôi vài lần. Phải có chấp trước ẩn sâu nào đó và các nhân tố biến dị đằng sau chúng. Tôi đã tìm ra nguyên nhân cơ bản – các quan niệm. Quan niệm của tôi là tôi đã không ngủ đủ. Đây là nguồn gốc cho chấp trước an nhàn của tôi. Khi phân tích sâu hơn, tôi đã luôn luôn coi mình là rất tinh tấn khi làm ba việc và liên tục loại bỏ các chấp trước bằng cách giảm bớt thời gian ngủ. Tôi luôn luôn tính toán thời gian ngủ, và nó đã liên tục gia tăng các quan niệm của tôi. Quan niệm “không ngủ đủ” đã đưa tôi đến sự tự mãn. Nhiều lần tôi đã không thể thức dậy vào lúc 3 giờ sáng để phát chính niệm. Thậm chí ba lần chuông báo thức cũng không thể đánh thức tôi. Mặc dù sau đó tôi cảm thấy thật tồi tệ, tôi đã luôn luôn viện lý do – tôi đã không ngủ đủ.

Tôi tin rằng quan niệm này được hình thành dựa trên bản tính ích kỷ. Đó là bản tính của các sinh mệnh trong vũ trụ cũ. Chúng ta muốn tự bảo vệ chính chúng ta và tránh bị tổn thương. Đây là sự khác biệt căn bản với bản tính của các Giác Giả và vũ trụ mới, đó là vị tha và luôn nghĩ đến người khác trước. Quan niệm “không ngủ đủ” của tôi được hình thành từ quan niệm tự bảo vệ, sợ bị tổn thương và chấp trước vào thân thể vật chất của tôi.

Tất nhiên chúng ta không thể đi sang cực đoan trong tu luyện. Sinh hoạt của chúng ta phải phù hợp tối đa với trạng thái xã hội người thường. Tuy nhiên, chúng ta cần phải có chính niệm mạnh. Thực ra, nếu chúng ta có chính niệm mạnh và liên tục tập công thì ngủ bốn giờ đồng hồ đã là đủ. Tầng thứ hiện tại của tôi là hữu hạn và tôi chỉ có thể đạt được đến vậy. Nhưng tôi đã tìm thấy các chấp trước và quan niệm của mình sau những sự kiện này.

Viết ngày 18 tháng 11 năm 2009


Bản tiêng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/19/212903.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/11/27/112656.html
Đăng ngày 30-11-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share