Bài viết của Tâm Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-06-2019] Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường ra ngoài để phát tài liệu nhằm giúp mọi người biết được chân tướng về cuộc đàn áp đã kéo dài suốt 20 năm qua của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).

Nhiều lần, một số người đã đe dọa báo cáo tôi với cảnh sát trong khi tôi giúp họ tìm hiểu sự thật về Đại Pháp và tầm quan trọng của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Một lần nọ, một học viên họ Trần và tôi dừng lại để nói chuyện với một số người bên ngoài một cửa hàng cơ khí khi người chủ đi ra. Sau khi anh ấy biết lý do tại sao chúng tôi ở đó, anh ấy đã cự cãi nhằm ủng hộ cuộc bức hại. Tôi đã nói với anh ấy rằng: “Anh bạn à, lương tâm của anh thuộc về anh và tự do tín ngưỡng là một phần trong Hiến pháp của chúng ta. Tuy nhiên, ĐCSTQ không tôn trọng nó”.

Anh ta đáp lại: “Cô đứng lại đó. Tôi sẽ báo cô với cảnh sát”. Rồi anh ta quay trở vào văn phòng thật nhanh.

Anh ta trở ra chỉ sau một phút và hỏi mượn điện thoại của những người đang đứng đó. Chẳng ai đưa cho anh ấy cả vì họ đã hiểu rõ về cuộc bức hại và không một ai muốn đứng về phía ĐCSTQ.

Tôi nói với người chủ xưởng rằng: “Ngày nay chẳng ai muốn tham dự vào việc bức hại những người tốt cả. Ngay cả cảnh sát cũng thoái Đảng!” Anh ta không nói được gì. Tôi biết rằng những gì tôi cần làm là giảng chân tướng cho anh và Sư phụ sẽ giúp đỡ tôi việc này.

Một lần khác, tôi tiếp cận mười người đang ngồi quanh sân làng. Tôi bắt đầu nói chuyện với một người đàn ông cao lớn trong khi người đàn ông bên cạnh yêu cầu tôi dừng lại và đe dọa sẽ báo cảnh sát nếu tôi tiếp tục.

Hóa ra anh chàng cao lớn là Đảng viên và anh ấy thực sự muốn thoái Đảng, vì vậy tôi đã giải thích quá trình gửi đơn xin tam thoái lên mạng. Anh ấy thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn tôi. Sau đó, người đàn ông kia giục tôi nhanh chóng rời đi hoặc tôi sẽ bị báo cáo với cảnh sát!

Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra để đe dọa tôi, nhưng tôi lờ anh ta đi.

Tôi đưa cho một người phụ nữ Tuần báo Minh Huệ và cô ấy sẵn sàng đồng ý thoái Đảng.

Người đàn ông sau đó bắt đầu nói chuyện qua điện thoại: “Ở đây, có một học viên Pháp Luân Công đang nói chuyện với mọi người và phát tài liệu. Hãy đến bắt cô ấy ngay lập tức!”

Lúc đó, tâm tôi không hề lay động. Tôi biết anh ta chỉ cố gắng làm tôi sợ vì anh ta không nói địa điểm trong cuộc gọi giả vờ của mình.

Những người khác ở đó đứng lên ủng hộ Đại Pháp và nói: Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt. Pháp môn này sẽ giúp chúng tôi an toàn. Chúng tôi muốn biết nhiều hơn. Do đó, tôi đã đưa cho họ nhiều tờ chân tướng hơn và cũng giúp một vài người trong số họ thoái Đảng.

Sau đó, tôi nói chuyện nhiều hơn với người đàn ông muốn báo cáo tôi.

Cuối cùng, người đàn ông đó ngắt lời tôi và hét lên: “Cô là học viên Pháp Luân Đại Pháp! Hãy cùng tôi đến đồn cảnh sát!”

Tôi trả lời mà không hề suy nghĩ: “Được, chúng ta hãy cùng đi!” Suy nghĩ của tôi lúc ấy là: “Cảnh sát cũng cần phải nghe chân tướng”. Anh ta sững sờ trước phản ứng của tôi và thái độ hung hăng của anh ta cũng dịu xuống.

Tôi đã nói chuyện với anh ta một cách sâu sắc về Đại Pháp và cuộc bức hại. Mọi người ở đó lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng tôi. Mặc dù anh ta không thể hoàn toàn chấp nhận sự thật, nhưng anh ta cũng không từ chối. Anh ta ngừng phản đối tôi, vì bản thân anh có thể thấy rằng những người có mặt ở đó đều ủng hộ Đại Pháp. Tất cả họ đều là những người tốt. Một số người khác cũng đã rút khỏi ĐCSTQ sau khi chứng kiến ​​cuộc trao đổi của chúng tôi.

Sư phụ giảng:

“Nếu thật sự có thể khi khó nạn trước mặt mà niệm đầu rất chính, khi bức hại tà ác ở trước mặt, khi can nhiễu ở trước mặt, chư vị nói một câu [với] chính niệm kiên định liền có thể khiến tà ác lập tức giải thể, (vỗ tay) liền có thể khiến những ai bị tà ác lợi dụng phải cúi đầu đào tẩu, liền khiến bức hại mà tà ác nhắm vào chư vị [phải tan đi như] khói tiêu mây tản, liền khiến can nhiễu mà tà ác nhắm vào chư vị tiêu mất không còn tung tích”. (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế miền Tây Mỹ quốc [2005])

Thời điểm đó, cựu thế lực tìm mọi cách để đánh lừa chúng ta. Là học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng ta không nên bị lừa dối bởi các mánh khóe của chúng, vì tất cả mọi thứ là do Sư phụ quyết định. Chừng nào chúng ta còn có Pháp ở trong tâm, Sư phụ sẽ có an bài tốt nhất cho chúng ta.

Nhìn lại những chuyện đã qua, tôi thấy rằng mình đã không nghĩ cho người khác trước – những người báo cáo và bức hại chúng tôi, mà chỉ thảo luận về các sự kiện bức hại thông thường thay vì giúp họ giải khai những khúc mắc trong tâm họ. Khi mọi thứ diễn ra không thuận lợi, chúng ta nên điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, đối chiếu bản thân với Pháp và buông bỏ các chấp trước.

Tôi thực sự cảm thấy tiếc cho những ai đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ về Đại Pháp. Đó là một tình huống thực sự đau khổ cho họ.

Mặc dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót và cần phải học Pháp nhiều hơn, nhưng tôi sẽ luôn cố gắng hết sức cứu càng nhiều người càng tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/6/388336.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/2/178294.html

Đăng ngày 06-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share