Bài viết của một học viên Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-11-2019]

Sư phụ giảng:

“Kiên tu Đại Pháp tâm bất động
Đề cao tầng thứ thị căn bản
Khảo nghiệm diện tiền kiến chân tính
Công thành viên mãn Phật Đạo Thần”
(Kiến chân tính, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Diễn nghĩa:

Chân tính hiển lộ, thấy được
“Tu Đại Pháp chắc chắn với tâm không lay chuyển
Nâng cao tầng là việc căn bản
Đối diện với trắc nghiệm chân tính được lộ rõ, thấy chân tính
Tu thành viên mãn thành Phật Đạo Thần”

Bài thơ này của Sư phụ khiến tôi có cảm giác chấn động về tâm linh và phản ánh con đường tu luyện hơn 20 năm của tôi.

Bị dao động: Ký ba tuyên bố

Ngày 19 tháng 8 năm 2011, tôi bị bắt giữ. Sau khi tuyệt thực bốn ngày, tôi được thả vào ngày 30 tháng 8. Tổng cộng tôi bị giam trong hang ổ tà ác 10 ngày. Tôi nghĩ đó là nhờ chính niệm mạnh mẽ của mình và sự bảo trợ của Sư phụ. Một số học viên cũng thừa nhận sự kiên định và tự tin của tôi. Tất cả đều khiến tôi nghĩ rằng mình tu khá tốt. Trong thời gian dài, tôi thấy tự hào về bản thân, và không bao giờ nghĩ về lý do tại sao mình lại bị bắt, mặc dù tuyên bố rằng tôi đã nghiêm túc hướng nội, nhưng thực ra tôi chưa bao giờ làm như vậy.

cựu thế lực liên tục theo sát tôi và chờ cơ hội để hành động. Chín tháng sau, tôi lại bị bắt giữ vào tháng 5 năm 2012. Tôi đã tuyệt thực trong 37 ngày. Tôi không cảm thấy bất cứ điều gì ngay cả khi nhìn người khác ăn và được xem là một học viên kiên định. Tuy nhiên, tôi lại chính thức bị buộc tội và kết án.

Tôi bị đưa đến nhà tù nữ của tỉnh. Khi các lính canh cố gắng tẩy não tôi, tôi chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, căn bản không tuân theo. Tôi miễn cưỡng duy trì được trong hơn hai tháng. Trong thời gian đó, tôi không được phép vào nhà vệ sinh trong bốn ngày. Mặc dù đã cố gắng kiên trì, nhưng tôi đã đi tiểu ra quần. Ý chí của tôi bị hủy hoại và tôi đã chủ động viết ba tuyên bố. Tôi không còn nhớ Pháp nữa, và Đại Pháp chỉ còn là khái niệm mơ hồ trong tâm trí tôi.

Lý do đi đến trạng thái này là do tâm tính của tôi đã không đạt được tiêu chuẩn cần thiết. Tôi vừa liều lĩnh mạng sống, vừa cắn răng chịu đựng. Cuối cùng, không thể giữ vững được, những quan niệm bất hảo trong tôi bị phơi bày. Điều thúc đẩy tôi không phải là chính niệm, chính tín, tu xuất được từ các Pháp lý, mà là hành vi không vững chắc do cái tư và những quan niệm người thường khác lôi kéo.

Viết ba tuyên bố chỉ là khởi đầu của bức hại. Theo sau là hủy hoại linh hồn của người ta. Mỗi ngày tà ác tận lực chế tạo ra những thứ khiến tôi phải sống trong nỗi nhục nhã.

Tôi được yêu cầu viết báo cáo tư tưởng, có nghĩa là tôi phải viết ra những suy nghĩ của mình hàng ngày. Mặc dù trong tâm cảm thấy chán ghét đến cực điểm, nhưng tôi đùa giỡn, chơi chữ, hỏi vặn lại câu hỏi [của người ta], dùng thủ pháp lấy phủ định để phủ định. Người “trợ giáo” phụ trách tôi có kiến thức tốt về văn học. Cô biết trong tâm tôi đang vô cùng đau khổ. Lúc đầu, cô ấy chỉ mỉm cười trước những gì tôi viết và không nói gì. Sau này, khi thân quen nhau, cô ấy bị cảm động trước sự cởi mở và thiện tính của tôi. Cô ấy chỉ ra: “Tôi thấy những gì cô viết đều là về Sư phụ của cô và Đại Pháp tốt như thế nào. Tôi có thể thấy cô đang ở trạng tình trạng rất thống khổ. Có lẽ cô có thể vãn hồi lại những gì đã xảy ra, và phủ nhận kết quả tẩy não.”

Người được nhà tù thuê mà có thể nói ra được những lời này, tôi nghe rất cảm động. Tôi đã phát chính niệm mỗi ngày để tiêu hủy bất cứ thứ gì khống chế cô ấy bức hại các học viên. Là một học viên, ngôn hành của chúng ta cũng sẽ ảnh hưởng đến mọi người xung quanh. Tôi vui mừng nhìn cô ấy, dùng ánh mắt truyền đi lời khen ngợi và biết ơn.

Tuyên bố từ bỏ đức tin của tôi là vô hiệu

Từ bi của Sư phụ đối với các đệ tử được thể hiện trong từng chi tiết nhỏ, không đâu là không bao hàm. Một ngày trước khi vị “trợ giáo” này nói những điều trên, tôi đã quyết tâm phủ nhận bức hại và tuyên bố rằng ba tuyên bố mà tôi đã viết là vô hiệu. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện và làm một học viên chân chính.

Ngay sau khi ra quyết định, tôi liền phải đối mặt với khảo nghiệm sinh tử, Sư phụ đã khích lệ tôi thông qua nhận xét của vị trợ giáo. Sâu trong tâm, tôi cảm tạ Sư phụ, hạ quyết tâm lần này nhất định phải làm tốt bằng chính niệm chính hành, và gột rửa nỗi sỉ nhục do mình gây ra.

Tất nhiên, cựu thế lực nhìn thấy rất rõ những suy nghĩ của tôi. Chúng đã sử dụng quỷ kế giương đông kích tây để khiến tâm trí tôi dao động. Khoảng 10 giờ đồng hồ trước khi tôi định thông báo rằng tôi vẫn là một học viên kiên định, một học viên khác tuyên bố rằng ba tuyên bố của cô ấy là vô hiệu. Các cai ngục đã tra tấn cô bằng cách trói cô vào giường bằng một sợi dây thừng lớn. Mặt cô bị dán nhiều lớp băng dính, nhưng tiếng la khóc thảm thiết của cô vẫn có thể nghe thấy được.

Những cảnh tra tấn hiện lên do tưởng tượng liên tục phản ánh lên tâm trí tôi. Tôi tiếp tục phát chính niệm cả đêm. Tôi có thể cảm thấy nó giúp ích cho việc bảo vệ học viên. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi của tôi vẫn chưa được loại bỏ.

Sáng hôm sau, một học viên kể cho tôi về giấc mơ của cô ấy vào đêm hôm trước. Cô mơ thấy nước, nước rất nông. Tôi ngay lập tức nhận ra đó là điểm hóa của Sư phụ. Việc đi qua vùng nước nông là rất dễ. Sư phụ sẽ giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này. Tôi bình tĩnh lại:

“Ý chí kim cương chú”
(Chính niệm chính hành, Hồng Ngâm II)

Diễn nghĩa:
“Ý chí vốn hun đúc bằng kim cương”

Vào lúc 9 giờ sáng hôm đó, tôi đã xé ba bản tuyên bố mà tôi đã viết trước mặt mọi người và ném những mảnh giấy lên không trung. Ngay lúc đó, một dòng hơi ấm tuôn chảy từ đầu xuống đến ngón chân tôi. Tôi cảm thấy Sư phụ đang ở bên cạnh mình.

Tôi bị treo lên trong tư thế hai tay trói quặt sau lưng. Tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi không gắng hết sức và giọng của tôi có vẻ yếu, nhưng nó xuyên qua toàn bộ khu giam giữ. Mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Vì lý do nào đó, việc tôi hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khiến các lính canh cười vui vẻ và họ thả tôi xuống. Tôi lập tức ngồi xuống, vắt chân tư thế song bàn để phát chính niệm. Vào buổi chiều, tôi bị biệt giam, nhưng tôi vẫn giữ được bình tĩnh.

Trong phòng biệt giam, họ đã lấy lý do kiểm tra để lột hết quần áo của tôi. Tôi đã sốc khi thấy làn da của mình đã bị tối sạm đi. Tôi biết đó là hậu quả cay đắng từ hành vi đi ngược lại với các nguyên lý Đại Pháp của mình trước đây. Tuy nhiên, tại thời điểm cay đắng nhất, tôi lại cảm thấy ngọt ngào. Sư phụ đã điểm hóa để khích lệ tôi.

Họ còng tay tôi và chiếc còng bị xích vào một chiếc vòng trên mặt đất. Tôi phải uốn cong người và ngồi trên sàn bê tông. Tôi tuyệt thực trong vài ngày và sau đó việc bức thực bắt đầu. Các ống dẫn thức ăn được chèn vào dạ dày thông qua lỗ mũi. Tôi bị trói và một số người giữ tay chân và bụng của tôi. Họ cho tỏi, hạt tiêu và muối vào thức ăn lỏng. Muối nhiều đến nỗi khiến bụng tôi đau đớn vô cùng và tôi đã nôn mửa, họ lại tiếp tục đánh đập tôi.

Tôi bị biệt giam 15 ngày. Họ đã bức thực và đánh đập tôi hai lần một ngày. Tuy nhiên, 15 ngày mà tôi cảm thấy như chỉ có ba hay bốn ngày.

Vào ngày thứ 15 tuyệt thực, lính canh Vương nói với tôi rằng: “Chúng tôi sẽ từ bỏ việc ‘chuyển hóa’ cô. Cô có thể dừng tuyệt thực được không?” Tôi từ chối và nói với cô ấy rằng, tôi sẽ không dừng lại nếu việc bức hại tất cả các học viên trong nhà tù không chấm dứt. Cô ấy mắng tôi, trách tôi đã gây rắc rối và không cho cô ấy ngủ. Tôi nói với cô ấy: “Những gì chúng tôi làm đều là vì tốt cho cô. Nếu cô rơi xuống nước, để cứu cô, thì một sợi dây thừng hay một cây gậy đều tốt cả.” Cô ấy không nói gì và từ bỏ việc cố gắng tẩy não tôi. Tôi bị đưa đến phòng giam nơi họ giam giữ các học viên không bị tẩy não.

Bị tra tấn

Cuối cùng, tôi đã có thể tắm qua bằng nước lạnh, da dẻ tôi trắng mịn trở lại. Qua thiên mục, tôi thấy làn da của mình phát ra ánh sáng màu tím trong suốt khi phát chính niệm.

Tôi bị bắt phải ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ trong nhiều giờ đồng hồ. Chính niệm của tôi rất mạnh mẽ và tôi không muốn thừa nhận sự bức hại đó. Tôi ngồi xuống để đả tọa, và họ treo tôi lên. Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ những vật chất xấu ở các chiều không gian khác. Không lâu sau, họ thả tôi xuống. Tôi tiếp tục ngồi đả tọa, vì vậy họ lại tiếp tục treo tôi lên. Họ tiếp tục làm điều này nhiều lần.

Cuối cùng, trưởng khu đến và hỏi tôi: “Tại sao cô vẫn luyện công?” Tôi tận dụng cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy, tôi nói với cô ấy rằng Đại Pháp là tốt và ngay chính, tôi đã thu được lợi ích từ môn tu luyện như thế nào, và rằng các học viên là những người lương thiện nhất ở Trung Quốc. Cô ấy mỉm cười, vẫy tay ra hiệu cho những người đang bức hại. Tôi được thả xuống và cô ấy mỉm cười rời đi. Tất nhiên, tôi tiếp tục ngồi đả tọa. Không ai còn tiếp tục làm phiền tôi nữa. Kể từ đó, luyện công đã trở thành hoạt động hàng ngày của tôi.

Ngoại trừ việc không tẩy não các học viên nữa, trong các phương diện khác, học viên trong khu này thậm chí còn bị ngược đãi nghiêm trọng hơn. Mọi người phải mặc đồng phục nhà tù và báo cáo tên của họ khi được gọi. Hơn 100 người bị bắt phải ngồi xổm. Tôi không trả lời khi được gọi tên hay chấp thuận ngồi xổm. Một lính canh nam đứng cạnh tôi cầm một cây dùi cui điện trong tay. Tôi không nói gì cả. Và anh ta cũng không làm bất cứ điều gì. Nửa tháng sau, tôi được chuyển đến một khu khác.

Khiếu nại cho các học viên thông qua tuyệt thực

Tôi đã không tiếp tục tuyệt thực sau khi bị chuyển đi. Nhưng tôi sẽ tuyệt thực trong khoảng thời gian ngắn khi muốn phản đối việc bức hại các học viên khác. Ba tháng sau khi tôi ngừng tuyệt thực, một học viên khác được đưa vào khu giam giữ. Tôi thấy chân của cô ấy thâm đen. Cô ấy đã bị treo lên trong một tháng rưỡi tại trung tâm tẩy não. Tôi đã quyết định tuyệt thực để phản đối việc bức hại đó. Tôi thực sự tin rằng các học viên là một chỉnh thể, và những gì xảy đến với một học viên khác cũng là xảy đến với tôi. Tôi muốn ngăn chặn những vật chất xấu thao túng người thường phạm tội.

Vào thời điểm đó, trạng thái tu luyện của tôi đang ở giai đoạn tốt nhất trong 19 năm tu luyện. Tâm trí tôi tràn đầy chính niệm. Tôi có thể ngồi đả tọa và phát chính niệm trong ba tiếng rưỡi đồng hồ. Trong quá trình tuyệt thực để phản bức hại kéo dài bảy tháng, tôi biết kết quả không chỉ được nhìn thấy ở không gian này, mà các chiều không gian khác cũng được tịnh hóa.

Vào thời điểm đó, tôi đã nói chuyện với trưởng khu. Nhiều người sợ cô ấy, nhưng tôi thì không, và tôi còn mang theo từ bi trong tâm. Mỗi khi làm ca đêm, cô ấy sẽ đến phòng giam để ngăn các học viên luyện công hoặc phát chính niệm.

Tôi nói chuyện với cô ấy ba lần, đều vào khoảng giữa đêm. Cô ấy biết rõ Pháp Luân Công, vì vậy tôi đã đi thẳng vào chủ đề. “Cô đã sai khi bức hại các học viên Pháp Luân Công. Thiện ác hữu báo là thiên lý. Bảo vệ các học viên sẽ giúp cô tích công đức. Cô và gia đình cô sẽ được phúc báo.”

Cô lắng nghe và tiếp nhận những gì tôi nói. Cô nói rõ rằng: “Học viên Pháp Luân Công các chị đang cố gắng trở thành người tốt. Cho dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có bức hại chị như thế nào, tôi cũng sẽ không làm như vậy.” Tôi nói với cô ấy rằng: “Tâm tính của cô rất tốt. Tuy nhiên, cô hay đến phòng giam lúc nửa đêm. Việc đó ảnh hưởng chúng tôi phát chính niệm. Đó là việc đại kỵ.” Cô ấy nói: “Nhà tù phải được quản lý theo tác phong quân đội.” Tôi nói lại: “Quân đội hóa gì chứ? Chỉ là hình thức! Cô có thấy tâm của mọi người thay đổi không? Cô đang vi phạm nhân quyền nghiêm trọng.” Cô ấy cười. Kể từ đó, cô ấy ngừng can nhiễu chúng tôi, và không còn bức hại các học viên nữa.

Thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó

Có bốn đội trong khu mà tôi bị giam giữ và có khoảng 30 tù nhân mỗi đội. Trước đây, cả ngày mọi người cứ liên tục cãi vã và tranh đấu với nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Trong thời gian dài ở cùng các học viên Đại Pháp, là tấm gương nhã nhặn và tốt bụng, mọi người đã cải biến, chịu nhận những ảnh hưởng tích cực và tinh tế. Mọi người không còn nói to nữa. Một môi trường hòa ái được hình thành.

Tất cả các học viên đã cố gắng giảng chân tướng cho các phạm nhân, nói cho họ biết về sự trân quý của Đại Pháp và cách làm người tốt để tích công đức, khuyên họ chỉ nên làm việc tốt, đừng để bị mất đức, và thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Hầu hết các tù nhân trong phòng giam đều đã thoái Đảng. Họ thường là những Đảng viên cứng đầu. Tôi nói chuyện với từng người một để tìm ra chỗ họ đang vướng mắc. Sau khi minh bạch về những tội ác của Đảng, tất cả những người khác cũng thoái, thậm chí dùng tên thật của họ.

Khi có phạm nhân mới đến phòng giam, tôi nói chuyện với họ ngay khi họ đến, và giúp họ thoái Đảng. Sau đó, tôi tặng họ tài liệu về Đại Pháp, phản hồi từ họ đều rất tích cực.

Kiện Giang Trạch Dân

Tôi biết môi trường tu luyện trong tù rất khác với bên ngoài. Để thu hẹp khoảng cách và bắt kịp Chính Pháp, tôi quyết tâm ở trong trạng thái tu luyện từ sáng đến tối. Tôi phát chính niệm mỗi giờ đồng hồ; học ba bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày. Đến lúc được thả, tôi đã học Chuyển Pháp Luân được 105 lần.

Mùa hè năm 2015, một học viên khác nói với tôi rằng con trai cô ấy đã đến thăm và nói với cô ấy về việc đệ đơn kiện hình sự cựu độc tài Giang Trạch Dân. Tôi không biết rõ làm thế nào nhưng cảm thấy đó là một sự kiện lớn trong Chính Pháp và mọi học viên đều nên tham gia.

Tôi dùng tên thật của mình viết đơn kiện Giang Trạch Dân trên hai mảnh vải trắng. Tôi cũng viết hai lá thư cho các quan chức trong sở cảnh sát thành phố bằng hai mảnh vải trắng khác, trong đó tôi khuyên các quan chức đến nhà tù để tìm hiểu chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã nhờ một học viên sắp được thả, mang những miếng vải theo cô ấy ra ngoài. Sau đó, tôi được biết, bốn mảnh vải đã được chụp ảnh và đăng trên trang Minh Huệ.

Các đơn khiếu nại đã được viết lại và gửi lên Viện kiểm sát Nhân dân Tối cao và Tòa án Nhân dân Tối cao, và cũng được đăng trên trang Minh Huệ.

Và tôi đã ngẩng cao đầu bước ra khỏi nhà tù nữ của tỉnh mà không phải hối tiếc điều gì.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/23/388971.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/19/178493.html

Đăng ngày 31-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share