Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 12-06-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) mười bảy năm trước và bắt đầu giảng chân tướng qua mạng Internet cách nay mười một năm. Trong một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện quy mô lớn tại Đài Loan, tôi biết được rằng hạng mục giảng chân tướng qua điện thoại toàn cầu đang thiếu người nên tôi đã quyết định tham gia.

Hạng mục này là môi trường tu luyện rất tốt và có nhiều học viên từ nhiều quốc gia tham dự. Sau khi hoàn thành việc gọi điện thoại, chúng tôi sẽ tập hợp lại trong phòng họp chính và chia sẻ kinh nghiệm. Chúng tôi thực sự tin rằng Sư phụ đã an bài một môi trường tu luyện vô cùng tốt đẹp đó cho chúng tôi.

Không bao giờ bỏ cuộc

Năm 2018, 86 học viên Pháp Luân Công bị bắt tại tỉnh Giang Tô. Người lớn nhất là 85 tuổi. Trong đó có năm học viên đã bị bức hại đến chết.

Để giảm thiểu bức hại, tôi gọi đến một số điện thoại tại tòa án ở thành phố Dương Châu. Người nhận điện thoại đã gác máy khi mới chỉ nghe được một chút. Tôi không bỏ cuộc và gọi lại cho anh ta lần nữa. Anh ấy nói rằng anh ấy là nhân viên bảo vệ và rằng gọi cho anh ấy cũng không có ích gì. Tôi biết anh ấy lại sắp gác máy nên tôi nhanh chóng nói: “Việc này đều liên quan đến mỗi từng người dân ở Đại lục. Những thành viên của Đảng Phát-xít đã tuân theo lệnh của Hitler bức hại người Do Thái và họ nghĩ rằng Hitler sẽ bảo vệ họ. Tuy nhiên, sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, ngay cả những người gác cổng, y tá và đầu bếp trong các trại tập trung cũng bị đưa ra xét xử. Vì anh làm việc ở đây nên anh biết rằng các học viên đang bị bức hại nặng nề. Và bởi vì anh lựa chọn im lặng, trong tương lai anh có thể bị buộc tội và bị kết án là đồng phạm.”

Anh ấy không gác máy, và tôi nói tiếp: “Hơn 100 Luật sư đã bảo vệ cho các học viên. Những Luật sư ấy hiểu biết về Luật pháp rất cặn kẽ, và họ biết rằng Hiến pháp Trung Quốc đảm bảo tự do tín ngưỡng. Họ cũng hiểu rằng các học viên không phạm pháp, và vì vậy họ bảo vệ học viên.” Tôi cho anh ấy địa chỉ trang web vượt tường lửa của Trung Quốc giúp anh ấy có thể tải phần mềm để xem các trang web từ nước ngoài. Tôi đề xuất anh ấy đọc Cửu Bình.

Tôi nói chuyện với anh ấy gần bốn mươi phút và anh ấy yên lặng lắng nghe. Khi đường truyền bị gián đoạn, tôi gọi lại và hỏi: “Tôi đã giải thích khá nhiều rồi. Anh có còn câu hỏi nào không?” Anh ấy vẫn còn nói rằng anh ấy không phải là Thẩm phán và chỉ là nhân viên bảo vệ.

Anh ấy nói rằng nhiều người trong gia đình anh ấy tin vào Phật giáo và anh ấy rất cảm thông với các học viên. Tôi đề nghị anh ấy dùng hóa danh để thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, và anh ấy đồng ý. Tôi cũng bảo anh ấy đọc báo Epoch Times và xem kênh Truyền hình Tân Đường Nhân thường xuyên bằng cách vượt tường lửa. Tôi bảo anh ấy hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Anh ấy đồng ý và chúc tôi may mắn.

Có lần, tôi gọi điện thoại cho một Trưởng phòng tại một Đồn Công an ở tỉnh Sơn Đông. Tôi giải thích vì sao mọi người ở khắp nơi trên thế giới tổ chức kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới. Tôi nói với anh ấy rằng vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn là giả mạo và có bao nhiêu người đã đọc cửu bình. Trước khi kết thúc cuộc gọi, anh ấy nói: “Tôi biết điều đó, tôi biết!” Sau đó tôi nói: “Anh nên ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’.” Anh ấy ngay lập tức nhắc lại “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Tôi vô cùng xúc động.

Tôi còn nhớ có lần một học viên đã kể cho tôi nghe câu chuyện về “Mười chiếc bánh rán.” Một người sẽ cảm thấy no sau khi ăn cái bánh thứ mười, bởi vì trước đó anh ấy đã ăn được chín cái bánh. Khi chúng ta cứu được một người nào đó, là bởi vì những học viên khác đã giảng chân tướng cho họ trước đó. Tôi thật sự rất biết ơn sự kiên trì của các đồng tu!

Sư phụ giảng:

“Nhất là những người trong cuộc bức hại này đang bị [giả dối] che chắn, chư vị không cấp cơ hội cho họ có được không? Chư vị không nói chân tướng cho họ thì họ vĩnh viễn mất đi tương lai [của mình].” (Giảng Pháp tại Pháp hội Atlanta năm 2003 – Giảng Pháp tại các nơi IV)

Năm ngoái tôi đến Malaysia dự Pháp hội. Tôi đi bộ đến công viên và gặp hai người đàn ông Trung Quốc ở đó. Tôi nói chuyện với họ về Đại Pháp và về cuộc bức hại. Một người đã nhận tờ thông tin và đọc nó. Khi tôi khuyên ông ấy thoái ĐCSTQ bằng hóa danh, ông đã đồng ý. Khi tôi hỏi người còn lại rằng ông có nguyện ý thoái không, ông ấy không trả lời nhưng đã nhận và đọc tờ rơi. Sau đó, một số người trông giống như hướng dẫn viên du lịch la lớn gọi họ đi. Khi tôi lần nữa khuyên người đàn ông này thoái Đảng, ông ấy đã đồng ý. Tôi biết rằng lý do chính của chuyến đi ra hải ngoại của họ lần này là để làm tam thoái.

Thanh lý cơn buồn ngủ

Nhiều đồng tu nhắc nhở tôi rằng tôi thường ngủ gật trong khi luyện tĩnh công hoặc phát chính niệm. Tôi tự nhắc nhở bản thân điều này, nhưng họ vẫn tiếp tục chỉ ra. Có lúc tôi thậm chí còn nghĩ rằng họ đang chỉ trích tôi quá nặng nề.

Tuy nhiên khi hướng nội cẩn thận, tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước không muốn nghe lời chỉ trích, truy cầu thoái mái và mong ước được khen ngợi. Tôi cũng ngộ rằng buồn ngủ trong lúc luyện tĩnh công hoặc phát chính niệm là không tôn kính Sư phụ và Đại Pháp. Điều này còn làm hủy hoại hình ảnh của Đại Pháp. Người thường sẽ nghĩ gì nếu họ trông thấy học viên Đại Pháp lắc lư trong lúc luyện công?

Hiện nay chúng ta đang ở giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, nhưng tôi vẫn không thể chính lại bản thân – làm sao tôi có thể chuyển hóa bản thể thông qua tu luyện?

Sư phụ giảng:

“Thật sự đến ngày viên mãn ấy, tôi bảo chư vị, thật sự là đệ tử Đại Pháp sẽ bạch nhật phi thăng, toàn thế giới đều thấy được. (vỗ tay) [Những ai] không viên mãn được, đến ngày đó chư vị ngồi đấy mà khóc! [Những ai] không tu tốt, tôi thấy có khóc cũng đã quá muộn rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị New York [2003] – Giảng Pháp tại các nơi III)

Để chính lại bản thân, tôi luyện tĩnh công trước máy quay phim. Sau khi luyện công xong, xem lại video tôi thực sự bị sốc! Là tôi đó ư? Tôi luôn luôn nghĩ rằng những học viên khác đã phóng đại vấn đề của tôi, nhưng sự thật còn tệ hơn những gì họ nói! Tôi bắt đầu luyện tĩnh công với hai mắt mở to và nhìn thẳng vào máy quay phim. Khi tôi xem lại video tôi thấy rằng tôi đã giữ được tư thế lưng ngay cổ thẳng. Hiện giờ tôi đã có thể luyện tĩnh công mà không lắc lư nữa.

Tôi cũng nhận ra rằng mình đã không coi trọng việc phát chính niệm. Tôi bắt đầu phát chính niệm, trước khi đăng nhập vào chức năng gọi điện thoại và nửa giờ sau khi học Pháp nhóm mỗi chiều. Tôi phát chính niệm mỗi khi có thời gian. Tôi xin Sư phụ giúp tôi gỡ bỏ cơn buồn ngủ. Một buổi sáng khi luyện tĩnh công trong công viên, tôi cảm thấy rất thanh tĩnh và không hề buồn ngủ.

Trải nghiệm này nhắc nhở tôi rằng tôi không nên xao lãng trong tu luyện. Tôi nên tập trung vào việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm cường đại.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/12/388479.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/18/178479.html

Đăng ngày 05-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share