Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 05-03-2019] Vào tháng 8 năm 2018, một đồng tu và tôi đã đến một vùng lân cận để phân phát thông tin về Pháp Luân Đại Pháp. Vùng lân cận của chúng tôi tương đối nhiều đồi núi nên dân cư ở đó thưa thớt. Để giúp những người sống ở đó hiểu về Đại Pháp, các học viên đã thường xuyên đi đến khu vực này trong nhiều năm. Trong chuyến đi này, chúng tôi đã gặp phải can nhiễu sinh tử nghiêm trọng.
Sau khi phát tờ rơi xong, chúng tôi về nhà bằng xe máy của tôi. Người học viên ngồi phía sau tôi nhận xét rằng có một chiếc xe máy đang đi theo chúng tôi. Một số đồng tu đã bị bắt và bị bức hại trong khi phân phát tài liệu Đại Pháp ở vùng này, và sự lo lắng của tôi ngay lập tức tăng lên khi tôi nghe những lời cô ấy nói. Do niệm đầu bất chính và xe đang đi với tốc độ cao, chúng tôi đã bị ngã văng ra và tôi đã bị bất tỉnh ngay lập tức.
Người học viên ngồi cùng xe với tôi nhanh chóng đứng dậy và nhấc chiếc xe máy ra khỏi người tôi. Sau khi thấy tôi bất tỉnh, cô ấy bắt đầu phát chính niệm cường đại, cầu xin Sư phụ cứu tôi. Cô ấy lịch sự từ chối sự hỗ trợ của những người lái xe ô tô đi ngang qua, cô ấy tin chắc rằng tôi sẽ tự tỉnh lại.
Sau nửa giờ, tôi đã tỉnh lại, mặc dù tâm trí tôi vẫn không thể tập trung được. Tâm tôi hoàn toàn trống rỗng, và tôi thậm chí còn không thể nhớ nổi tên của các thành viên trong gia đình hoặc các đồng tu của mình, mặc dù tôi biết chắc chắn rằng mình là một học viên Đại Pháp.
Bởi vì đồng tu đi cùng tôi không biết lái xe máy, chúng tôi bắt đầu đẩy xe về nhà. Tôi đã kiệt sức đến mức gần như không thể di chuyển được nữa và nói, “Tôi thực sự muốn nằm xuống và nghỉ một chút.” Tuy nhiên, cô ấy đã từ chối dừng lại và nói với tôi rằng, “Hãy đi chậm lại. Chúng ta phải về nhà trước bình minh. Nếu chị nằm xuống bây giờ, chị sẽ bị chìm vào giấc ngủ một lần nữa.” Chúng tôi đi bộ khoảng hơn mười dặm nữa trước khi một học viên khác tìm thấy chúng tôi và chở chúng tôi về nhà bằng xe hơi của anh ấy.
Tôi đã về đến nhà lúc 3:30 sáng. Chồng tôi lo lắng không chợp mắt được chút nào, và vẻ ngoài đầy máu và thương tích của tôi đã khiến anh ấy bị sốc. Anh ấy phải mất lúc mới bình tĩnh lại được.
Sáng hôm sau, con dâu tôi nhìn thấy bộ dạng đầy thương tích của tôi và bật khóc. Mũi của tôi đã bị gãy, máu chảy ra từ tai và một nửa khuôn mặt của tôi đã bị rách đến mức không thể nhận ra. Bàn chân và đầu gối trái của tôi đầy những vết thương, bàn tay phải của tôi bị bầm tím và sưng tấy. Con dâu tôi đã chụp ảnh tôi bằng điện thoại di động và gửi những bức ảnh đó cho con trai tôi đang làm việc ở một thành phố khác. Con trai tôi cũng bật khóc khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Cháu tin rằng tôi đang trên bờ vực của cái chết, cháu cùng chị gái của mình đã vội vã về nhà và cố gắng thuyết phục tôi hãy tìm cách chữa trị. Tôi kiên quyết từ chối lời đề nghị của các cháu. Tôi là một học viên Đại Pháp dưới sự bảo hộ của Sư phụ Lý Hồng Chí! Tôi phải sợ điều gì chứ?
Ban đầu, tôi gặp khó khăn trong việc chăm sóc bản thân. Má, hàm và cổ họng của tôi bị đau đến mức tôi gặp khó khăn khi cố mở miệng và nuốt thức ăn. Vì không thể thở bằng mũi, thay vào đó tôi bắt đầu thở bằng miệng. Đôi chân bị thương của tôi không thể gập lại, khiến mỗi khi tôi đi vệ sinh đều rất khó khăn. Tuy nhiên, với tín tâm kiên định rằng mình là một học viên Đại Pháp, tôi đã kiên trì nỗ lực và tình trạng của tôi đã dần được cải thiện.
Tin tức lan truyền giữa các học viên trong khu vực của tôi và họ đã đổ xô đến nhà tôi để học Pháp và luyện công. Vào ngày đầu tiên, máu vẫn chảy ra từ những vết thương khác nhau và tôi cảm thấy khó thở. Ngày hôm sau, toàn bộ khuôn mặt của tôi sưng to đến nỗi mắt của tôi híp lại và tôi khó có thể mở miệng. Vào ngày thứ ba, vết sưng trên mặt tôi đã giảm bớt, tôi lại có thể mở mắt và tất cả các vết thương trên mặt của tôi đang dần hồi phục. Mặc dù tôi vẫn không thể ngồi thẳng, tôi liên tục cảm thấy mệt mỏi và đôi khi tâm trí của tôi không thanh tỉnh, tôi vẫn kiên trì ngồi thẳng trong khi học Pháp. Mặc dù tay tôi bị sưng phù, tôi vẫn tiếp tục cầm cuốn sách bằng cả hai tay trong khi đọc. Tôi đã cố gắng tuân theo các yêu cầu của một người tu luyện trong khi phủ nhận hết thảy mọi suy nghĩ tiêu cực.
Trong quá trình hồi phục, tôi đã ngẫm lại những sự việc đã xảy ra. Một ngày trước khi tôi xảy ra tai nạn, điều phối viên đã thông báo cho tôi ý định của anh ấy về việc điều phối một hoạt động phát tài liệu giảng chân tướng trên diện rộng. Tôi nói với anh ấy rằng sẽ cần thêm vài ngày nữa tôi mới có thể tham gia hoạt động do cần phải làm xong việc đồng áng. Tuy nhiên, điều phối viên vẫn cương quyết và cuối cùng, tôi miễn cưỡng đồng ý đi. Tôi đã đặt lợi ích của riêng mình lên trên việc cứu người. Vì tôi không phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực này, kết quả là tai nạn đã xảy ra.
Vào ngày thứ bảy, các con tôi rửa mủ từ vết thương của tôi bằng ô xy già. Mặc dù trong thâm tâm tôi biết điều này là sai nhưng tôi không lên tiếng phản đối. Sáng hôm sau, tôi thức dậy và thấy rằng tôi không thể gập đầu gối của mình. Ít lâu sau, vết thương trên đầu gối tôi bắt đầu đau dữ dội và tâm tôi trở nên bấn loạn. Tôi bỏ qua sự khó chịu của mình và cố hết sức để luyện các bài công pháp như dự định ban đầu.
Sau đó, các học viên đã chỉ cho tôi thấy sai lầm trong việc điều trị vết thương. Tôi không nên dùng ô xy già để rửa vết thương của mình. Tôi vô cùng hối hận về việc mất tín tâm của mình và đã nhận lỗi với Sư phụ. Trong vòng 20 ngày, tôi đã phục hồi để tiếp tục làm việc nhà. Nhờ sự trợ giúp và hồng ân của Sư phụ, tôi đã vượt qua được khổ nạn khó khăn này.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/3/5/383490.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/16/178463.html
Đăng ngày 29-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.