Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-05-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 6 năm 1998 khi ở tuổi 20. Kể từ đó, 21 năm đã trôi qua và tôi đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống như việc kết hôn và cuộc sống gia đình, cùng với việc bị bắt giữ và đe dọa vì đức tin của mình. Đối với tôi, mỗi một giai đoạn đó đều là quá trình để tôi trưởng thành, và mỗi lần như vậy tôi đều cảm ân Sư phụ từ bi.
Trải qua những giông tố của cuộc bức hại tàn khốc, bây giờ tôi rất trân quý hơn nữa sự bình yên và hạnh phúc mà Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi. Tôi xin chia sẻ một số thể ngộ của bản thân trong quá trình này.
Tin tưởng Sư phụ
Trong quá trình tu luyện của chúng ta, thì việc tín Sư là vô cùng quan trọng. Có lần tôi đọc một câu chuyện trong đó có một người bị mắc kẹt trên đảo sau khi bị đắm tàu. Anh ấy cố gắng tìm sự giúp đỡ từ những con tàu đi ngang qua, nhưng không ai chú ý đến anh ấy. Tuyệt vọng, anh ấy đến bờ biển mỗi ngày bắt cá làm thức ăn để sinh tồn.
Một hôm, khi từ bờ biển trở về, anh ấy nhìn thấy túp lều của mình – nơi trú ẩn duy nhất mà anh ấy có trên đảo – đang bốc cháy. Đau khổ và tuyệt vọng, anh ấy bật khóc và gọi lớn: “Ông Trời ơi, cảm ơn Ông đã cho con sống đến hôm nay. Nhưng tại sao Ông đang khiến con chết bằng đói, lạnh và cô độc?” Nói xong, anh ấy ngất xỉu vì kiệt sức.
Sau khi tỉnh lại, anh ấy nghe thấy một tiếng động lớn từ một con tàu đang tiến đến hòn đảo. Vui mừng, anh ấy gọi họ. Sau đó, anh ấy hỏi làm sao mọi người trên tàu biết anh ấy đang ở đây. Một người nói: “Chính là ngài. Chúng tôi nhìn thấy khói và lửa, vì thế chúng tôi biết có người đang cần giúp đỡ.”
Câu chuyện có tựa đề là: “Bạn sẽ không bao giờ biết được số phận của mình.”
Trong quá trình tu luyện của bản thân, tôi dần minh bạch rằng nếu chúng ta chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, không oán thán hay nghi ngờ, thì chúng ta có thể vượt qua mọi khổ nạn. Đối với tôi, khổ nạn thường hay xảy đến là vì tôi đã không hành xử dựa trên Pháp. Tôi có hai ví dụ về vấn đề này, một là kiện Giang Trạch Dân và hai là gỡ bỏ ứng dụng WeChat.
Kiện Giang
Lần đầu tiên khi nghe nói về việc kiện Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc, kẻ đã phát động cuộc bức hại đối với Pháp Luân Đại Pháp, thì tôi đã nảy tâm sợ hãi như nhiều học viên khác. Thậm chí tôi còn nghĩ việc này giống như “lấy trứng chọi đá” vậy. Tôi cũng được một luật sư nhân quyền nổi tiếng tư vấn và anh ấy cũng rất không ủng hộ cách làm này.
Đối diện với tình huống này, tôi biết những gì Sư phụ yêu cầu chúng ta làm là nhất định đúng đắn.
Sư phụ đã giảng:
“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002)
Ngoài ra, Sư phụ cũng giảng:
“…trong sự kiện Chính Pháp này, trong sự tuyển trạch của tôi, thì tất cả các sinh mệnh đều chiểu theo điều tôi tuyển trạch mà viên dung nó, chọn ra biện pháp tốt nhất của chư vị, không phải là để biến đổi những gì mà tôi muốn, mà là chiểu theo [lời] mà tôi nói để rồi viên dung nó; đấy là Thiện niệm to lớn nhất của các sinh mệnh trong vũ trụ.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)
Quả đúng như vậy, tôi nhận thấy mọi thứ đều kết thúc suôn sẻ cho dù tôi tự viết đơn kiện hay giúp các học viên khác viết đơn.
Có một điều thú vị xảy ra sau khi tôi gửi đơn kiện. Một hôm, tôi cùng chồng đi đến một thành phố khác. Anh họ của tôi lái xe và anh ấy thường lái rất nhanh.
Vài ngày sau, tôi nhận được tin nhắn, nói rằng chúng tôi đã chạy quá tốc độ và nếu nhấp vào đường dẫn bên dưới thì sẽ thấy hình ảnh và thông tin chi tiết. Tôi đưa tin nhắn cho chồng tôi xem, và anh ấy ngay lập tức nhấp vào đường dẫn. Hóa ra đó là một chương trình vi rút liên tục gửi email yêu cầu tôi đăng nhập. Tôi không rành về công nghệ thông tin và không ngừng phàn nàn về việc đó với chồng tôi, nhưng thư rác liên tục xuất hiện mỗi ngày.
Tôi không còn cách nào khác nên đành đổi sang điện thoại mới và dùng số mới. Trong suốt quá trình này, tôi cũng hướng nội và phát chính niệm. Tôi nhận ra mình có tâm sợ hãi, chấp trước vào vật chất và tâm oán giận.
Không lâu sau, tất cả các đơn kiện Giang đều bị trả lại cho chính quyền địa phương của chúng tôi. Cảnh sát bắt đầu sách nhiễu các học viên bằng cách gọi điện thoại và đến nhà họ. Bởi vì số điện thoại của tôi đã thay đổi, nên cảnh sát đã không làm phiền tôi về việc này.
Gỡ bỏ ứng dụng WeChat
Sau khi nhận được thông báo gỡ bỏ ứng dụng WeChat, tôi biết đây là cơ hội để loại bỏ các quan niệm con người, mặc dù lúc đó tôi đã không hiểu rõ vấn đề lắm. Rốt cuộc, tu luyện không phải là điều thuộc về xã hội người thường, vậy tại sao tôi lại lo lắng về nó bằng suy nghĩ của người thường?
Ngay khi tôi loại bỏ ứng dụng WeChat, chứng khô mắt và hay buồn ngủ của tôi đều biến mất. Tôi không còn nhìn điện thoại khi xếp hàng đợi xe buýt hay thứ gì khác. Thay vào đó tôi có thể nhẩm các bài giảng Pháp hoặc giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Ngẫm lại cuộc sống của tôi trước đây, việc nghiện điện thoại thực sự đã làm tôi lãng phí rất nhiều thời gian. Giống như nhiều người, tôi chìm đắm trong thế giới ảo – khi tôi nhìn thấy hàng xóm hay họ hàng của mình, thỉnh thoảng tôi thậm chí còn không biết cách nói chuyện với họ.
Sự cởi mở giữa các học viên
Khi phối hợp với các học viên khác, thỉnh thoảng tôi gặp phải những khó khăn do tâm tật đố và nghi ngờ gây ra. Tôi biết các học viên đều có tâm phó xuất cho Đại Pháp. Bởi vì chúng tôi đến từ những nền tảng khác nhau, không có sự giao tiếp cởi mở, nên chúng tôi gặp khó khăn trong việc phối hợp. Những vật chất xấu cũng can nhiễu đến chúng tôi, gây tác động tiêu cực đến việc chúng tôi tu luyện và cứu độ chúng sinh.
Có lần tôi gặp một mâu thuẫn khiến tôi cảm thấy mình bị đối xử bất công và sinh tâm oán hận. Kết quả là tôi chọn cách tránh mặt các học viên đó. Trong thâm tâm, tôi đã nghĩ rằng miễn là tôi không làm gì sai thì Sư phụ sẽ nhìn thấy, và tôi chỉ cần quan tâm đến bản thân mà thôi.
Nhóm chúng tôi đã từng phối hợp với nhau rất tốt. Nhưng sau sự việc này, thì mọi thứ bắt đầu thay đổi và một số học viên đã bị bức hại nghiêm trọng trong vài năm, bao gồm cả những người điều phối của chúng tôi. Đây là một bài học quý báu cho chúng tôi. Tôi chân thành hy vọng nhiều học viên có thể tĩnh tâm lại và dành thời gian xem băng giảng Pháp của Sư phụ tại Pháp hội Úc để chúng ta có thể tu bỏ tâm vị kỷ và trở thành một chỉnh thể.
Tạo ra những ví dụ tốt
Tôi đã gặp một số người có quen biết với các học viên, nhưng những học viên này đã hành xử rất tệ. Sẽ rất khó cho những người như vậy chấp nhận chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.
Thể ngộ của tôi là bởi vì người nhà và bạn bè của chúng ta biết rằng chúng ta là học viên, nên thái độ của họ đối với Đại Pháp phụ thuộc rất lớn vào việc quan sát những hành vi của chúng ta. Nếu chúng ta hành xử tốt, thì họ sẽ nói những điều tốt về Đại Pháp, nếu chúng ta hành xử kém, thậm chí nếu họ không nói trước mặt chúng ta, thì trong tâm họ có thể phản đối Đại Pháp. Khi điều này xảy ra, thậm chí nếu những người khác bảo họ rằng Đại Pháp là tốt thì cũng khó mà thuyết phục được họ.
Tôi đã gặp một số người như vậy. Họ nói rằng người học viên nào đó đã chết, hoặc một học viên nào đó đã hành xử rất tệ. Trong những trường hợp đó, tôi thường xuyên vừa phải giải thích với họ vừa phát chính niệm. Tôi đã làm một phép so sánh là một nhóm học sinh tuy học cùng lớp nhưng cuối cùng sẽ có điểm số khác nhau. Một ví dụ khác là bệnh viện – thậm chí bệnh viện tốt nhất hoặc bác sĩ tốt nhất cũng sẽ có bệnh nhân qua đời, bởi mỗi người đều có tình huống riêng.
Phương pháp này của tôi thỉnh thoảng có hiệu quả và thỉnh thoảng không. Tôi nghĩ cách tốt hơn cho chúng ta là hành xử tốt và tạo ra những ví dụ tốt. Tất cả chúng ta đều biết tầm quan trọng của việc giảng chân tướng. Kỳ thực các học viên chúng ta là những ví dụ sống của Pháp bởi diện mạo, lời nói, và hành động của chúng ta sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mọi người, giống như cuốn sách giảng chân tướng. Kỳ thực, những ý niệm của chúng ta đều thể hiện rất rõ ràng trong các không gian khác.
Vợ chồng tôi có một cơ sở kinh doanh nhỏ. Chúng tôi gắng hết sức để cung cấp những sản phẩm tốt và dịch vụ chất lượng cao, hy vọng điều này sẽ giúp chúng tôi giảng chân tướng. Tuy nhiên, trong một thời gian, hàng hóa mà chúng tôi bán có vấn đề. Điều này khiến chúng tôi rất bối rối vì vấn đề thường xuất hiện ngay sau khi chúng tôi nói với khách hàng về Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi cố gắng tìm những sản phẩm tốt hơn, nhưng thậm chí ngay cả thương hiệu tốt nhất dường như cũng có vấn đề.
Tôi bắt đầu hướng nội. Sư phụ giảng:
“Vì là người có công chân chính, chư vị không [cần] dùng ý đặc biệt để phát [công], chư vị chạm qua cái gì thì đều lưu lại năng lượng, đều lấp lánh ánh quang.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
Tại sao những sản phẩm tốt nhất được tôi chọn vẫn có vấn đề? Sau khi hướng nội, tôi nhận ra mình có tâm truy cầu việc giảng chân tướng bằng những sản phẩm tốt. Tôi cũng sợ rằng chất lượng kém có thể ảnh hưởng đến việc giảng chân tướng. Ngoài ra, tôi cũng có tâm tật đố.
Sau khi nhận ra điều này, tôi duy trì tâm thái hòa ái và thành ý giải thích tín ngưỡng và chuẩn tắc của tôi cho các nhà cung cấp và khách hàng. Những nhà cung cấp rất ấn tượng trước điều này và trở nên rất ủng hộ chúng tôi. Các khách hàng của tôi cũng cảm động. Một khách hàng nói: “Vì chị làm kinh doanh với phẩm chất cao quý, thậm chí Thần trên thiên thượng cũng sẽ giúp chị thành công.”
Trên đây chỉ là những thể ngộ cá nhân của tôi. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/7/386009.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/7/14/178435.html
Đăng ngày 30-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.