Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-04-2019] Tôi quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được ba năm nay. Ba năm vừa qua là quãng thời gian hạnh phúc nhất nhưng cũng khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. So với các đồng tu, tôi biết bản thân vẫn chưa đạt đến tầng thứ mà tôi nên có được trong sự tu luyện của mình. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã đột phá khỏi hoàn cảnh phải chịu sự giám sát gắt gao của đặc vụ Trung Cộng để có được một cuộc sống bình thường và đường đường chính chính làm tốt ba việc.
Trở lại tu luyện
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp trước khi cuộc đàn áp diễn ra. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi dần mất liên lạc với các đồng tu địa phương trong nhiều năm qua. Thỉnh thoảng tôi mới đọc sách Chuyển Pháp Luân và bị mê lạc trong cuộc sống đời thường. Tuy nhiên, Sư phụ đã không từ bỏ tôi. Trong một sự kiện năm 2009, tôi tình cờ biết đến phong trào thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Do sợ hãi, tôi đã không dám hỏi người khác thông tin cụ thể về việc này.
Bắt đầu vào năm 2012, tôi có một số giấc mơ kỳ lạ. Có một giấc mơ mà tôi cảm thấy vô cùng sống động, trong đó, vào một buổi sáng khi tôi bước ra khỏi nhà, tôi thấy một bên là một nhóm cảnh sát đang bắn người và tôi là người tiếp theo bị giết. Ở phía bên kia, tôi thấy một con đường lấp lánh ánh vàng rộng lớn trải dài xa tít tắp. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không đầu hàng cho dù tôi có phải chết và sau đó tôi chạy về phía con đường ánh vàng mà không ngoái đầu nhìn lại. Trong một số giấc mơ khác, tôi cũng phải đối mặt với cái chết và mỗi lần tôi đều tự nhủ với mình: “Tôi là đệ tử của Sư phụ và là một học viên Pháp Luân Đại Pháp”. Sau đó, tôi choàng tỉnh giấc.
Những giấc mơ vẫn tiếp diễn cho đến năm 2015 thì tôi bắt đầu nằm mơ về những kỳ thi mà lúc đó tôi thường gặp khó khăn khi tìm lời giải đáp. Khi tôi nhận ra mình không được nhận vào đại học do không đủ điểm chuẩn, tôi có cảm giác hối thúc khẩn cấp và tiếc hận trong giấc mơ của mình. Sau khi những giấc mơ như thế này lặp lại nhiều lần, tôi đột nhiên ngộ ra rằng có lẽ thời gian dành cho tu luyện sắp kết thúc và sẽ sớm phải gặp khảo nghiệm trong kỳ thi cuối cùng.
Vài tháng sau, cuối cùng tôi đã sử dụng phần mềm vượt tường lửa và có được những thông tin mà trước đây tôi chưa từng biết. Tôi nhận ra rằng tôi đã bị tụt lại phía sau rất xa trong tu luyện. Vào lúc đó, tôi không hề biết tu luyện chân chính là gì và việc hướng nội tìm ra chấp trước là như thế nào. Tôi thường đọc Chuyển Pháp Luân sau giờ làm việc trong khi in tài liệu giảng chân tướng để đi phát cho mọi người trong khu vực. Việc học Pháp không được tập trung và tôi thường xuyên ngủ thiếp đi khi đọc sách.
Trong vài tháng đầu sau khi quay trở lại tu luyện, tôi đã bị bắt, bị giam giữ, và bị đưa đến một trung tâm tẩy não, còn nhà của tôi thì bị lục soát. Khi được thả ra khỏi trung tâm tẩy não, tôi lại bị đuổi việc. Ủy ban khu phố của tôi và cảnh sát địa phương đã không ngừng giám sát và theo dõi tôi. Tôi có cảm giác giống như “Trăm khổ cùng giáng xuống” mà Sư phụ giảng trong Hồng Ngâm.
Vào năm sau, tôi dần dần hiểu được ý nghĩa thực sự của tu luyện thông qua việc học Pháp thấu đáo và chính niệm của tôi cũng được gia cường. Tôi đã gửi thư giảng chân tướng cho các quan chức đã đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Ít nhất tôi muốn cho họ biết rằng tôi vẫn đang tu luyện và Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện chân chính. Tôi hy vọng sẽ bù đắp cho những sai lầm của mình trong quá khứ thông qua việc giảng chân tướng.
Dưới đây tôi xin chia sẻ về việc thông qua học Pháp và hướng nội, cuối cùng tôi đã có thể vượt qua được cuộc bức hại khi phải chịu sự giám sát gắt gao của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) như thế nào.
Thoát khỏi các camera giám sát
Một ngày sau khi tôi được trả tự do khỏi trung tâm tẩy não, các quan chức từ Phòng 610, đội an ninh nội địa, đồn cảnh sát và ủy ban khu phố đều đến gặp tôi và hỏi tôi liệu có tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi trả lời bằng sự tự tin và kiêu hãnh: “Có, tôi sẽ tiếp tục tu cho dù các anh có hỏi đến mười nghìn lần và lại bắt tôi ngay bây giờ”. Ngược lại với dự đoán của tôi, họ đáp lại: “Thôi được rồi, chị có thể tập luyện ở nhà”. Một vài ngày sau, họ đã lắp đặt camera giám sát gần lối vào nhà tôi. Quả thực, tôi có tâm sợ hãi mạnh mẽ trong khoảng thời gian đó. Mỗi lần tôi về nhà, điều đầu tiên tôi làm là thận trọng theo dõi các khu vực xung quanh và chỉ về nhà sau khi tôi chắc chắn không có gì bất thường xảy ra. Vì thế, tôi đã không đủ chính niệm và có suy nghĩ không chính đáng mà vốn những điều này chỉ có thể đạt được nhờ tu luyện chân chính. Cuộc sống của tôi thực sự trở nên khắc nghiệt và căng thẳng.
Tôi tự nhủ với bản thân: “Tôi không thể sống một cuộc sống tù túng dưới sự giám sát như thế này!”
Sư phụ giảng:
“Lịch sử nhân loại không lấy việc con người sống như thế nào làm mục đích cuối cùng, lịch sử nhân loại cũng không phải là khu vườn cho lạc thú hung tàn của tà ác. Lịch sử nhân loại chính là đã được tạo ra vì Chính Pháp, và chỉ có các đệ tử Đại Pháp mới xứng triển hiện những gì huy hoàng tại nơi đây“. (Gửi Pháp hội Châu Âu năm 2005, Tinh tấn yếu chỉ III)
Tôi đã tìm kiếm trên trang Minh Huệ Net các bài viết liên quan đến camera giám sát và cách đối phó với chúng, nhưng tìm thấy rất ít. Sau đó, tôi đã xem các trang web của người thường và vẫn không thể tìm ra nhiều điều luật đáng tin về vấn đề này. Vì vậy, tôi quyết định tham khảo ý kiến của một luật sư vốn hiểu rõ hoàn cảnh của tôi. Tôi cũng nói với vị luật sư ấy rằng tôi vẫn sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công và muốn tìm hiểu về các điều luật và quy định liên quan. Sau khi gặp mặt trực tiếp, anh ấy đã cho tôi một số gợi ý.
Theo đề nghị của anh ấy, tôi đã nghiên cứu một số điều luật liên quan đến việc bảo vệ quyền riêng tư của công dân. Vì hành lang trong tòa nhà của tôi thuộc về quyền sở hữu chung của tất cả cư dân trong tòa nhà, nên các quan chức chính quyền không có quyền lắp đặt camera giám sát và đó là vi phạm quyền riêng tư của người dân. Do đó, tôi đã gửi một bản sao các điều luật này cho các quan chức ủy ban khu phố và nói với họ rằng tôi dự định sẽ tháo gỡ những camera này đi. Sau khi tôi tháo máy ra, không ai trong ủy ban khu phố bận tâm đến và hỏi về nó. Sau đó, chính quyền đã lắp đặt một camera khác. Khi tôi nhìn thấy nó, tôi lại gỡ bỏ nó một lần nữa và cũng thông báo cho cảnh sát địa phương qua điện thoại, đồng thời nói với họ rằng đừng tiếp tục lắp camera nữa.
Sau đó, họ không lắp tiếp nữa và vấn đề camera giám sát đã được giải quyết. Trong quá trình này, một viên cảnh sát địa phương thường xuyên đến khu dân cư của tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy khó chịu trước sự hiện diện của anh ấy. Nhưng sau này tôi có thể dần dần coi anh ấy như một người bạn và bắt đầu trò chuyện với anh. Tôi biết rằng “phần biết” của anh ấy có nhận thức đầy đủ về tôi và Pháp Luân Công, đó là lý do tại sao anh ấy trở nên thân thiện như vậy. Ví dụ, anh ấy đã từng hung hăng và gõ cửa nhà tôi rất mạnh. Về sau, anh chỉ gõ vài tiếng rồi lặng lẽ chờ tôi phản hồi.
Khắc phục tình trạng bị theo dõi và giám sát
Ngoài các camera giám sát, một số đặc vụ còn đứng ở gần lối vào nhà tôi 24 giờ một ngày để theo dõi các hoạt động của tôi. Họ giám sát gắt gao nhất là trong thời gian diễn ra Hội nghị toàn quốc lần thứ 19 của Đảng Cộng sản Trung Quốc, kéo dài khoảng 20 ngày. Trong khoảng thời gian đó, 18 trong số các đặc vụ này đã lần lượt theo dõi tôi. Họ cũng lái xe đi theo tôi khi tôi đi vòng quanh thị trấn. Tôi quyết định phải giảng chân tướng cho họ ngay trước cửa nhà tôi vì họ quá cố chấp và liên tục cho người giám sát nhà tôi.
Sau khi học Pháp vào buổi sáng, ăn trưa và phát chính niệm, tôi đi đến hành lang nơi họ đang đứng và cố gắng bắt chuyện với họ. Ban đầu, tôi có chút sợ hãi và chỉ nói về hành động của họ đã vi phạm pháp luật ra sao. Cách tiếp cận này khiến họ phản kháng lại. Sau đó, tôi buông bỏ tâm sợ hãi và trực tiếp nói với họ về Pháp Luân Công. Họ không nói bất cứ điều gì và tiếp tục di chuyển xung quanh hành lang để tránh đến quá gần tôi. Nhưng vì họ không thể rời đi hẳn, nên tôi tiếp tục nói và đôi khi cho họ xem video trên điện thoại của tôi. Họ không nói một lời nhưng họ đã không còn đối kháng nữa.
Thông qua việc tiếp xúc trực tiếp với các đặc vụ này, tôi biết rằng hầu hết trong số họ đến từ các vùng nông thôn và họ buộc phải làm công việc này vì không thể tìm được việc khác. Một vài người trong số họ háo hức tìm hiểu về Pháp Luân Công. Do bản thân tu luyện không đủ tốt, nên tôi đã không thể thuyết phục họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Nhưng tất cả họ đều đồng ý rằng tôi là một người tốt. Tôi hiểu rằng những kết quả tích cực này là phần thưởng cho những nỗ lực của tôi đã bù đắp cho những sai lầm của tôi trong quá khứ. Hồi tôi mới bị bắt, tâm tôi không đủ từ bi, chỉ một lòng oán hận và mong họ sớm bị quả báo.
Một thời gian sau, Sư phụ đã an bài cho tôi có được một công việc mới ở xa nơi tôi ở trước đây. Nhưng chẳng được bao lâu, chính quyền lại tìm thấy tôi và lệnh cho các đặc vụ tiếp tục theo dõi tôi như trước.
Tuy nhiên, vì tôi đã làm tốt việc giảng chân tướng cho họ, nên họ đã báo cáo với cấp trên là đã bị lạc mất tôi khi theo dõi tôi ở trên đường. Sau đó, chính quyền phái một nhóm mật vụ khác theo dõi tôi. Để tránh họ, tôi thường dành nửa ngày đi bộ trên đường nhưng vẫn không thể đánh lạc hướng họ. Tôi tự nhủ: “Đây ắt phải là một khảo nghiệm mà tôi phải vượt qua. Tôi không có cách nào để tránh né”.
Tôi đã tiếp cận những đặc vụ này và yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với cấp trên của họ, người mà tôi mới biết là phó giám đốc sở cảnh sát địa phương. Sau khi nói chuyện với anh ấy, tôi thấy rằng anh ấy không tệ như tôi nghĩ, và qua trò chuyện, chúng tôi dần trở nên thân thiện với nhau hơn. Anh ấy không còn thể hiện thái độ thù địch với tôi nữa. Chẳng mấy chốc, tôi đã có thể đi khắp nơi với công việc mới của mình và cuộc sống hàng ngày của tôi không còn bị làm phiền bởi các đặc vụ nữa.
Thật đúng như Sư phụ giảng:
“Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ Chín, Chuyển Pháp Luân)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/27/385523.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/27/178228.html
Đăng ngày 30-07-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.