Bài viết của Wumi, một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-11-2006] Cuối cùng thì đến hôm nay tôi cũng có thể đột phá can nhiễu và viết một bài chia sẻ về kinh nghiệm tu luyện của mình trong việc phơi bày những chấp trước căn bản của tôi trong năm qua. Tôi hy vọng sẽ giúp đỡ những đồng tu mà có những trải nghiệm tương tự.
Từ tháng mười năm ngoái, chương trình mà tôi phụ trách ở nơi làm việc tạm thời bị gián đoạn do một vài cải tổ trong công ty tôi. Tuy nhiên, người chủ vẫn trả lương cho tôi. Điều này có nghĩa là nó hoàn toàn lý tưởng cho tôi để thoát khỏi thời gian biểu làm việc bận rộn và toàn tâm tu luyện Đại Pháp. Tôi sẽ có thời gian để làm ba việc mà đệ tử Đại Pháp thời chính Pháp phải làm. Tôi hiểu rằng đây là sự an bài của Sư Phụ từ bi bởi vì tôi đã không tinh tấn lắm trong tu luyện. Tôi cảm thấy Sư Phụ muốn tôi bù lại thời gian mà tôi đã lãng phí. Trong một thời gian dài, tôi không có áp lực từ công việc, tôi cũng không có bất cứ lo toan gì từ cuộc sống hàng ngày. Đây là một cơ hội tuyệt vời mà nhiều đồng tu thậm chí không thể tưởng tượng ra, do đó tôi quyết định ưu tiên làm ba việc: học Pháp, phát chính niệm, và giảng chân tướng. Tôi tự nhủ với bản thân không được buông lơi và không để chấp trước an nhàn phát sinh.
Tuy nhiên, sự việc lại diễn ra trái ngược với hy vọng của tôi. Điều xảy ra sau đó là can nhiễu và bức hại từ nghiệp tư tưởng mạnh. Tôi hầu như không thể chịu đựng được. Nó tác động nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày của tôi và quấy nhiễu tư tưởng bình thường của tôi. Không kể là tôi ngủ hay thức, những ý nghĩ linh tinh xuất hiện như thủy triều đến. Nó như thể là tất cả những suy nghĩ tôi có trong toàn bộ cuộc đời đều bị khuấy đảo lên. Tôi cảm thấy mình như đội một chiếc mũ lớn nặng nề cái mà làm cho tôi chóng mặt và đau đầu.
Tôi cố gắng hết sức để học Pháp và ghi nhớ Pháp. Tôi cố gắng coi những ý nghĩ đó không phải của tôi. Tôi không thể vứt bỏ chúng hay là kiềm chế chúng. Tôi cố gắng phát chính niệm hàng ngày khoảng mười lần trong vòng một năm. Nhưng nó không có tác dụng nhiều. Tôi đấu tranh giữa những tư tưởng từ “cái tôi giả tạo” và “cái tôi thật sự”. Đầu óc tôi không hoạt động tốt. Chân tay tôi thậm chí cảm thấy cứng đơ và không linh hoạt.
Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy rất lo lắng, và tôi không vui vẻ. Tôi không còn cảm thấy yên tĩnh nữa, cũng như không còn cảm thấy cảm giác tuyệt vời mà tôi trải qua khi lần đầu tiên tôi đắc Pháp. Tôi trở nên chán nản, lo lắng và tuyệt vọng. Thậm chí tôi mất tự tin. Tôi bối rối bởi vì tôi đã không nghĩ rằng tôi đã buông lơi việc học Pháp và ghi nhớ Pháp. Tôi cố gắng hết sức để làm tài liệu giảng thanh chân tướng và giảng chân tướng. Tôi tiếp tục phát chính niệm. Tuy nhiên, tôi không hiểu làm thế nào mà tôi càng ngày càng lệch đường. Tôi tiếp tục nhìn vào trong, nhưng tôi không bao giờ tìm được nguyên nhân gốc rễ. Thay vào đó, tôi nảy sinh một chấp trước mới bởi việc cố gắng loại trừ chấp trước này.
Sáng nay, khi tôi thức dậy và đang mặc đồ, tôi bắt đầu có hết ý nghĩ này đến ý nghĩ khác như thường lệ. Đột nhiên, tôi rõ ràng nhìn vào ý nghĩ mà vừa nổi lên, và rồi tôi nghĩ: “Đây rõ ràng không phải là thứ tôi muốn. Tôi không muốn nó. Tại sao tôi không dừng nó lại? Liệu tôi có chết nếu tôi không suy nghĩ theo cách này không?” Tôi dường như hiểu ra rằng chính sự suy nghĩ lệch lạc của tôi đã cho phép những nhân tố ma quỉ điều khiển. Chấp trước mạnh mẽ vào danh, lợi và tình ở đằng sau những ý nghĩ này và nó tiếp tục cung cấp năng lượng cho chúng. Tôi là một người mà không hoàn toàn muốn loại trừ chấp trước. Tôi sợ, sợ phải buông bỏ chúng! Do đó, mặc dù tôi đã luôn cố gắng để từ bỏ chúng, nhưng tôi vẫn không thành công. Nguyên nhân căn bản là những yếu tố ở bên dưới.
Trên bề mặt, tôi dường như có vẻ rất tinh tấn trong việc học Pháp và tu luyện. Thực tế, từ sâu trong tâm, tôi ôm giữ những quan niệm con người bên mình và không muốn buông bỏ chúng. Thực tế là, tôi đang cố gắng dùng Đại Pháp để mang đến cho mình một thân thể khỏe mạnh nhờ đó mà tôi có thể hưởng một cuộc sống tốt nơi con người. Mặc dù tôi đã xem bản thân là coi nhẹ danh tiếng, tiền bạc và tình cảm, nhưng nó chỉ là tôi đang so sánh bản thân với người thường hay là với chính tôi trong quá khứ. Điều này rõ ràng không phải là tiêu chuẩn cho một người tu luyện. Nó còn xa khỏi tiêu chuẩn của một người tu luyện Đại Pháp đang tu luyện đến viên mãn. Tôi biết rằng, là một người tu luyện, không đúng khi theo đuổi danh, lợi và tình. Do vậy tôi giấu những chấp trước của mình trong sự tưởng tượng và những ý nghĩ tưởng tượng của mình. Tôi thích chúng, bảo vệ chúng và không muốn bỏ chúng. Một thời gian ngắn sau, điều này trở thành một thói quen. Bây giờ những chấp trước đã trở thành những dãy núi đá khổng lồ trên con đường tu luyện của tôi. Chúng thao túng tôi. Tôi chưa bao giờ để ý tới chúng giống như tôi làm hôm nay. Tôi chỉ mù quáng phủ nhận và tiêu diệt chúng. Thực tế, tôi đang trốn tránh chúng, tôi sợ chúng và tôi không muốn đối mặt với chúng. Tôi truy cầu có một tâm trí sáng suốt khi học Pháp và phát chính niệm. Do đó, tôi không thể hoàn toàn loại bỏ những chấp trước của tôi bởi vì cuối cùng thì tôi vẫn muốn chúng.
Từ khi tôi còn rất trẻ, bề ngoài thì tôi có vẻ rất dịu dàng và đơn giản, và tôi chưa bao giờ giỏi trong việc thúc đẩy bản thân. Tuy nhiên, trong tâm, tôi rất phức tạp. Tôi thích mơ mộng hão huyền. Trong một giây tôi có thể có hàng tá suy nghĩ. Thông thường, khi tôi đang làm một việc, thì tôi lại nghĩ về một việc khác mà hoàn toàn chẳng có liên quan gì. Khi tôi đọc tiểu thuyết, tôi tưởng tượng ra những cảnh tượng và hình ảnh khác nhau, và tôi mơ mộng và trở nên rất cuốn hút vào. Tôi chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình và mơ về những điều mà tôi muốn làm nhưng lại sợ phải làm hay là những thứ tôi muốn có nhưng không có trong hiện thực. Tôi tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh sinh động như phim ảnh trong đầu tôi. Tôi hưởng thụ sự thỏa mãn và hạnh phúc mà tôi không được hưởng thụ trong cuộc sống thực tại.
Những giấc mơ của tôi khi tôi còn trẻ tất nhiên là đầy sự thân ái, trong sáng và những khát vọng về tương lai. Tuy nhiên, khi tôi lớn lên và trải nghiệm ngày càng nhiều áp lực của cuộc sống, thói quen này ảnh hưởng tiêu cực tới cách nghĩ bình thường của tôi. Tôi phát triển bệnh đau đầu, một hệ thống thần kinh yếu đuối bạc nhược và chứng rối loạn thần kinh khi tôi học trung học. Khi tôi chịu áp lực, chứng mơ mộng hão huyền này ngay lập tức làm gia tăng áp lực trong đầu tôi. Tôi trở thành một người theo chủ nghĩa hoàn hảo và cuối cùng phát triển chứng mất ngủ. Tôi bị căng thẳng, lo lắng, chóng mặt và mệt mỏi mọi lúc. Mặc dù sau này tôi trở thành một bác sỹ, tôi hiểu rằng căn bệnh này là không thể chữa khỏi—nó chỉ có thể dựa vào điều trị tâm lý. Đôi khi nó cải thiện, đôi khi nó tệ hơn.
Vào năm 1998, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi không theo đuổi bất cứ thứ gì ở Đại Pháp lúc đó. Hóa ra là không lâu sau đó, tôi đột nhiên nhận thấy tôi đã trở nên vui vẻ và khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Tâm trí tôi trở nên sáng suốt và cả thân lẫn tâm của tôi được thanh lọc. Tôi quá cảm động. Tôi hiểu được sâu sắc về sự tuyệt vời của Đại Pháp. Tôi quyết định rằng tôi sẽ không bao giờ buông lơi trong học Pháp, luyện công và tu luyện tâm tính.
Không lâu sau khi tôi học Pháp Luân Công, tôi được chuyển tới làm việc tại một trung tâm mua sắm và trở thành người đại diện bán hàng. Mặc dù tôi đã nhắc nhở bản thân mình là không bị ô nhiễm bởi thế giới kinh doanh, nhưng tôi vẫn học cách để trở nên ít chân thật hơn hay là đoán những người khác đang nghĩ gì để biết được cái họ thích. Tôi biết tôi phải đặt giới hạn cho hành xử của mình, nhưng tôi lại buông lỏng những tư tưởng của mình. Tôi không có đủ chính niệm và chủ ý thức của tôi không đủ mạnh. Cuối cùng, phần người thường của tôi bị choán bởi những tà niệm và những thứ xấu khác nhau.
Với sự thể hiện xuất sắc của mình trong công việc, tôi phát sinh tâm hiển thị, chấp trước hoan hỷ và ghanh tỵ, tâm tranh đấu và chấp trước vào tự ngã. Chúng trở thành những thói quen tự nhiên. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi không đủ nghiêm khắc với bản thân trong từng ý nghĩ, lời nói, và hành động. Tôi không tu luyện tinh tấn như tôi đáng lẽ nên phải như vậy.
Khi làm ba việc, tôi rơi vào trạng thái chỉ đơn thuần làm việc, và tôi cảm thấy lo lắng và trở nên chấp trước vào thời gian và viên mãn. Khi Chính Pháp đã tiến tới giai đoạn cuối, yêu cầu cho đệ tử Đại Pháp cũng trở nên cao hơn. Hơn nữa, tà ác ở các không gian khác đang lăm le đe dọa chúng ta. Thói quen suy nghĩ lệch lạc của tôi thậm chí trở nên có thể dễ bị lợi dụng hơn, bị làm trầm trọng và phóng đại lên bởi các yếu tố tà ác. Sư Phụ giảng,
“dung túng ma quỷ theo nhân tính của mình, do vậy quý vị đã cho phép chúng lợi dụng Pháp.” (“Diễn giải Pháp” trong Tinh tấn yếu chỉ)
Mục đích cuối cùng của cựu thế lực là điều khiển tư tưởng của tôi, làm cho tôi vô tình vứt bỏ bản ngã chân thực của mình, làm suy yếu ý chí và chính niệm của tôi và cuối cùng hủy hoại tôi.
Cái loại suy nghĩ lệch lạc này có thể dễ dàng chiêu mời những can nhiễu của ma quỷ, và nó có thể diễn hóa ra những cảnh tượng giả theo sau những ý niệm của tôi. Khi tôi để tâm vào sự hư vinh và sợ phát biểu trong buổi họp mặt lớn, thì cảnh tượng sau sẽ xuất hiện trong đầu tôi: Tôi đang thuyết trình với đầy cảm xúc và tài hùng biện, không còn ghế trống trong phòng và tất cả thính giả vỗ tay vang như sấm. Khi tôi cảm thấy bề ngoài của tôi không ổn lắm, tôi tưởng tượng: tôi đang thuyết trình và bước đi với sức hấp dẫn và sự thanh lịch, và tất cả tán dương tôi cho sự đĩnh đạc và quyến rũ của tôi. Khi tôi trở nên chấp trước vào tự ngã, hiển thị và tự mãn, cảnh tượng như sau sẽ xuất hiện trong đầu tôi: Những người khác đang tán dương tôi và nói về tôi một cách thiện ý không kể là họ có đang đối diện với tôi hay không, cả khách hàng và đối thủ cạnh tranh cũng đang đánh giá cao về tôi, và họ thật sự ngưỡng mộ và khen ngợi tôi; những người khác sẽ thiện ý nói về tôi: tôi khiêm tốn, có nhiều thành tích và làm tốt trong việc kinh doanh; một mình tôi có thể làm được nhiều việc như vài công ty khác, v,v…
Tuy nhiên, sự khác biệt giữa thực tế và sự tưởng tượng một lần nữa lại mang cho tôi một cảm giác lép vế mạnh mẽ bởi vì tôi biết rõ rằng tôi còn xa mới tốt và mạnh mẽ như tôi ở trong sự tưởng tượng. Tôi coi nơi giao dịch buôn bán giống như một chiến trường và mọi thứ ở đó khó có thể đoán trước được. Với sự hư vinh mạnh mẽ của mình, tôi sợ một sai sót nhỏ trong hành vi của mình sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của tôi. Do đó, tôi cố gắng hết sức để giữ cho bề ngoài vẻ khiêm tốn. Trong thực tế, tôi chưa hề thực sự vứt bỏ chấp trước về danh, lợi và tình. Những chấp trước này, thay vào đó, thậm chí trở nên ẩn giấu hơn và xảo quyệt hơn. Khi tâm ghanh tỵ của tôi nổi lên mạnh mẽ, tôi cảm thấy không ai giỏi hơn tôi. Do đó, tôi giống như một tia sáng mà chỉ rọi ánh sáng vào những thứ khác mà không rọi vào chính mình. Khi tôi nhìn thấy các đồng tu làm tốt hơn mình, tôi liền nghĩ: “Cô ta vẫn còn chấp trước này hay chấp trước kia, cái mà chưa bị diệt trừ.” Điều tiếp theo đến trong đầu tôi là những sự việc đã qua mà cho thấy rằng những đồng tu khác không giỏi bằng tôi như thế nào, cũng như là rất nhiều cảnh tượng mà tôi biến hóa để thỏa hiệp với cái suy nghĩ rằng tôi tốt hơn những đồng tu khác. Khi tôi cảm thấy sợ hãi, tâm tôi trỗi dậy: tôi cảm thấy như là ai đó đang theo sau mình, và tôi luôn luôn muốn quay đầu lại để xem xét. Nếu một ai đó theo sau tôi, thì tôi phải trốn thoát thế nào? Nếu tôi không thể trốn thoát, thì tôi nên nói gì? Nếu tôi bị bắt, thì tôi phải xử lý ra sao? Tôi có nên tuyệt thực hay làm một điều gì khác hay không? Cảnh tượng này xuất hiện đi xuất hiện lại trong đầu tôi cả ngày.
Khi tôi bắt đầu tập luyện lần đầu tiên, Sư Phụ thanh lọc cơ thể cho tôi. Tôi không biết trân quí cơ hội và tôi mang một thái độ bàng quan. Tôi không biết là từ khi nào mà tâm trí tôi bắt đầu trở nên u tối và nặng nề như vậy. Đầu tiên, cái loại suy nghĩ tưởng tượng này xuất hiện thỉnh thoảng và trong ngày. Bởi vì tôi không ngăn chặn nó, nó trở nên tệ hơn theo thời gian. Cuối cùng, nó phát triển đến mức độ mà tôi chìm trong sự suy nghĩ tối tăm loại này từ sáng đến tối, và thậm chí ngay cả trong lúc ngủ. Nó thật khó kiểm soát.
1. Hướng nội tìm trong bản thân, tôi nhìn lại con đường vòng mà tôi đã đi. Tại sao tôi vẫn còn nghiệp tư tưởng mạnh như vậy và một lối suy nghĩ lệch lạc như vậy? Bên cạnh những sự an bài có hệ thống của cựu thế lực, thậm chí còn có nhiều vấn đề nghiêm trọng hơn nữa đã tồn tại bên trong tôi. Đầu tiên là tôi không tôn trọng Sư Phụ và Pháp. Khi tôi học Pháp, tâm trí tôi không trong sạch và tôi không thể tập trung. Tôi chỉ học Pháp với mục đích để tiêu diệt chấp trước của mình. Tôi chỉ chú ý tới những cái mà tôi có thể cảm thấy về thân thể và tinh thần khi tôi luyện công. Khi tôi rời xa Pháp, ma quỷ sẽ tìm những sơ hở của tôi để can nhiễu. Thứ hai, tôi không thể thực sự hướng nội tìm, không thể tu luyện tâm tính, đặt giới hạn cho bản thân và thực sự kiểm soát từng ý nghĩ của mình. Khi một ý niệm xấu nổi lên, tôi không lập tức ngăn chặn nó hay là phát chính niệm tiêu diệt nó. Thay vào đó tôi lại suy nghĩ theo nó và để nó chạy loạn. Kết quả là, ma quỷ loại này đã điều khiển tư tưởng tôi. Khi tôi không thể giải quyết vấn đề, tôi quay sang cầu xin Sư Phụ giúp đỡ. Điều này thực sự giống như là
“Chính vì tư tưởng của bản thân là bất chính, nên [họ] mới chiêu mời những thứ xấu” (Bài giảng thứ 3, Chuyển Pháp Luân)
Thứ ba là tôi đã buông lỏng chủ ý thức của mình, và chính niệm của tôi không mạnh. Sư Phụ giảng:
2.
“Họ không muốn quản cái thân thể ấy nữa, tự họ cứ mê mê muội muội mãi, tinh thần không có khởi lên được. Lúc ấy phó ý thức, [và] các tín tức ngoại lai sẽ can nhiễu đến họ.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)
3. Khi tôi có nhiều thời gian hơn và môi trường tốt hơn, tôi đã vô ý buông lỏng và chủ ý thức của tôi trở nên yếu đuối. Khi mà chủ ý thức trở nên yếu đuối thì sự can nhiễu của ma qủy mạnh hơn, và tất cả các loại can nhiễu tìm đến. Tình hình nhanh chóng trở nên trầm trọng hơn và chế ngự tư tưởng con người của tôi. Sau đó nó sẽ đạt tới một tình trạng mà sự can nhiễu khó có thể kiểm soát
Đối diện tình thế tiến thoái lưỡng nan, tôi biết trong tâm rằng chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được tôi. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân và học Pháp, mắt tôi dường như bị che phủ bởi một tầng ánh sáng mờ mờ. Tôi phát chính niệm và cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Tôi phải mở mắt to để có thể nhìn thấy từng từ trong Pháp rõ ràng. Đầu tôi nặng nề đến nỗi thậm chí tôi không thể ngẩng lên. Tâm tôi dường như đang mang một quả núi khi mắt tôi lướt qua từng từ. Trong tư tưởng của tôi, có rất nhiều các ý nghĩ linh tinh mà đang chống lại và làm tôi rơi vào bế tắc. Hàng ngày tôi kiên trì phát chính niệm hơn mười lần; tôi nhắm vào nghiệp tư tưởng, cách suy nghĩ biến dị, văn hóa của tà đảng, những thứ mà thực sự không thuộc về tôi. Tôi dùng chính niệm mạnh mẽ mà có thể bổ đôi trái núi để hoàn toàn tiêu diệt, giải thể và phủ nhận an bài của cựu thế lực. Tôi đọc Pháp và nhẩm Pháp trong trí nhớ hai lượt. (Tôi chỉ đọc nhẩm thuộc Pháp một phần nào; tôi không thể đọc thuộc Pháp với sách hoàn toàn đóng lại.) Khi tôi ghi nhớ Pháp, tôi có thể chầm chậm đạt tới một mức độ mà tôi có thể đọc thuộc một vài câu hoàn chỉnh. Với sự kiên trì, tôi có thể đọc thuộc cả mục. Từ việc học Pháp, chủ ý thức của tôi dần dần mạnh mẽ. Tôi có thể rõ ràng cảm thấy sự suy nghĩ của tôi trong sạch và thăng tiến, và tôi có thể phân biệt và nhận ra những tư tưởng can nhiễu. Tôi có thể nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của chúng và phát chính niệm để tiêu diệt chúng. Hàng ngày tôi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu rằng chủ ý thức của tôi cần phải mạnh.
Mặc dù tư tưởng tôi vẫn chưa trong sạch khi tôi bắt đầu tu luyện lần đầu, và mặc dù tôi vẫn còn sự can nhiễu khi tôi học Pháp và luyện công, thì sự can nhiễu của ma quỷ cũng không còn tác động đến tôi nhiều nữa. Tôi tin rằng qua việc học Pháp và tu luyện tinh tấn, tôi rõ ràng có thể được tái sinh trong sự tu luyện của mình. Tôi có thể tu luyện đến một tư tưởng mà một người tu luyện cần phải có và để cho mọi ý nghĩ của tôi chân thật, từ bi và chính trực.
Vừa khi tôi chuẩn bị kết thúc bài viết này, tôi vẫn cảm thấy rằng tôi chưa hoàn toàn đào ra hết mọi thứ trong tâm của tôi. Nó dường như là tôi chưa tìm được nguyên nhân gốc rễ cuối cùng và một vài chấp trước căn bản to lớn và ẩn sâu hơn vẫn còn ở đó. Sư Phụ cũng điểm hóa cho tôi rằng tôi vẫn còn sơ hở trong sự tu luyện của mình.
Đã được tám năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, và tôi đã cố gắng hết sức để tu luyện bản thân tinh tấn. Vậy thì tại sao tôi luôn cảm thấy rằng tôi càng tu luyện, tôi càng cảm thấy mệt mỏi và tôi càng học Pháp nhiều thì tôi càng đi xuống? Phần ma quỉ của những tư tưởng của tôi cũng trở nên mạnh hơn. Tôi luôn luôn cảm thấy rằng có một tầng rất dày ngăn cách tôi khỏi Pháp. Tôi luôn có một cảm giác hoang mang ở sâu trong tâm. Tôi không có một loại tâm thái vô tư và tự nhiên một chút nào. Nó thậm chí hơn cả như thế đến nỗi mà tôi đã không còn có cái cảm giác thích thú giống như một đứa trẻ vừa tìm được đường trở về nhà.
Trong một thời gian dài, có một giọng nói thường hỏi tôi, “Tại sao tôi không kiên trì tu luyện dưới những thử thách như vậy? Đó có phải là do niềm tin của tôi vào Pháp và Sư Phụ hay không? Tôi có niềm tin nhiều đến đâu? Nó có thật sự đạt 100% không? Tôi có đủ kiên định không?” Tôi nghĩ rằng tôi khá là kiên định trong vài năm đầu tiên. Đối mặt với những sự tà ngộ được lan truyền bởi những người mà đã lệch khỏi Pháp, mặc dù tôi không thể ước chế chúng, nhưng tôi nói với chính mình trong tâm, “Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc! Tôi sẽ bám đuổi cho tới giờ phút cuối cùng!” Sau đó tôi mất liên lạc với những đồng tu khác và trang web Minh Huệ trong vòng ba năm rưỡi. Vượt qua sự mù mịt, tôi đã làm được tới ngày hôm nay. Trong sự đương đầu nguy hiểm với quỷ dâm dục và tình cảm, tôi hầu như đã vấp ngã, nhưng với niềm tin còn lại trong tâm, tôi đã vượt qua. Vô số lần, Sư Phụ ghi khắc Pháp trong tâm tôi,
“Có gì phải sợ? Thân ta vẫn ngồi đây, kể cả khi đầu lìa khỏi cổ” (“Phơi bày” , Tinh tấn yếu chỉ)
Sự vững vàng của niềm tin vào Sư Phụ và Pháp đã giúp tôi vượt qua đến ngày hôm nay.
Trong một hay hai năm trước, khi môi trường tu luyện của tôi dễ dàng hơn, tôi đã cố gắng tinh tấn như tôi có thể để theo kịp tiến trình Chính Pháp. Tuy nhiên, tôi cảm thấy một lần nữa niềm tin kiên định của tôi bị dao động và tôi có những sự nghi ngờ. Điều này xảy ra đặc biệt là khi nghiệp tư tưởng dữ dội và khi tôi trở nên chán nản. Tôi nghĩ, “Tôi không phải để dành cho tu luyện. Nó có nghĩa gì khi tôi tiếp tục? Nó cũng không tồi khi trở thành một con người trong vũ trụ mới.”
Thực tế, vấn đề này nằm sâu trong tâm tôi mà tôi chưa bao giờ phơi bày ra rằng tôi tôi có vấn đề căn bản là không tin tưởng chắc chắn vào Sư Phụ và Pháp và tôi có chấp trước sợ gian khổ. Trong tám năm qua, tôi đã học Pháp rất nhiều và làm ba việc. Tuy nhiên, tôi hầu như là không làm chúng. Tôi miễn cưỡng thuận theo môi trường to lớn bên ngoài và xu thế to lớn của tu luyện trong Chính Pháp. Khi tôi đọc các bài ở Minh Huệ hay là nhìn các đồng tu khác làm việc gì đó và khi Sư Phụ giảng những nguyên lý đằng sau nó, tôi tự nói với bản thân, “Ồ, tôi cũng nên làm việc này.” Nó không phải bởi vì tôi thực sự hiểu Pháp từ sâu trong tâm mình hay là bởi vì tâm tính của tôi đã đạt đến một tầng nhất định mà tôi làm những việc đó. Thay vào đó, tôi làm những việc đó mà không động đến những vật chất cứng như đá ở sâu trong tâm mình thậm chí dù chỉ là một chút. Giống như Sư Phụ đã chỉ rõ trong “Kiên định” trong Tinh tấn yếu chỉ:
“Nếu quý vị đến đây chỉ với mục đích ngắn hạn trong đời, chắc chắn tâm trí quý vị sẽ bị lung lạc. Sống giữa xã hội loài người, quý vị sẽ chóng quên đi những điều cơ bản. Khi không giữ vững nổi lòng tin, quí vị sẽ không đạt được gì trong kiếp này đâu.”
Tôi cũng có chấp trước ẩn sâu là sợ sự gian khổ và tìm kiếm thoải mái này . Tôi cảm thấy, “Ngay cả nếu có thể cho một người trở thành thần, thì nó thật là khó khăn đến mức nào và một người phải bỏ ra nhiều nỗ lực như thế nào.” Bên cạnh đó, đệ tử Đại Pháp mang trách nhiệm to lớn là chúng ta không chỉ tu luyện bản thân mà chúng ta còn cứu độ những người khác. Tôi không tin là tôi có thể làm được nó, và tôi phàn nàn trong tâm, “Tại sao tôi chọn xuống đây? Giá như tôi chọn ở trên đó và đợi Sư Phụ làm xong Chính Pháp!” Tôi chỉ có nghĩ tới “được” – Tôi không nghĩ về phải trả nợ của mình. Tôi chỉ muốn lợi dụng những lợi ích của việc học Đại Pháp mà không nghĩ đến trách nhiệm vĩ đại mà vũ trụ ban cho đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp.
Tất cả sinh mệnh trong toàn vũ trụ không kể tầng thứ nào, phải đồng hóa với Đại Pháp vô điều kiện, theo sự an bài của Sư Phụ trong Chính Pháp và đặt vị trí của họ dựa theo tiêu chuẩn tâm tính trong Chính Pháp. Đây chính là Chính Pháp. Đó là lựa chọn của tương lai, vũ trụ mới! Đệ tử Đại Pháp, nhất là đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, thật may mắn được ở cùng thế giới với Sư Phụ và được Sư Phụ lựa chọn xuống thế giới này trợ Sư Chính Pháp. Sư Phụ nói với chúng ta rằng đây là vinh diệu lớn nhất và huy hoàng nhất của tất cả các sinh mệnh trong toàn vũ trụ, và là danh hiệu mà nhiều thần ghanh tỵ nhưng không có được- ngay cả cho dù họ có muốn. Tôi quá kém cỏi trong sự hiểu biết về nó, và tôi làm quá kém trong việc trân quý nó.
Tôi không tin tưởng chắc chắn vào Sư Phụ và Pháp. Tôi không kính trọng Pháp, và tâm của tôi thường vẩn vơ khi học Pháp. Tôi đối đãi với Đại Pháp và tu luyện Đại Pháp siêu thường với tâm con người. Do vậy, tôi đã để cho những ý nghĩ ma quỷ lọt vào đầu và lớn mạnh lan tràn. Tôi chỉ quan tâm về làm thế nào để chỉ đạo bản thân trở thành một người tốt và làm thế nào để tận dụng những ích lợi mang đến cho mình bởi việc tập luyện Đại Pháp, để có được một cuộc sống thoải mái. Tôi chưa bao giờ nghĩ về việc thực sự trở thành một vị thần. Tôi chỉ tống khứ một vài chấp trước nhưng những thứ đó chỉ để mang đến cho tôi một thân thể và một tâm hồn khỏe mạnh, một sự yên bình của tâm trí và trở thành một người tử tế và tao nhã. Tôi không thể vứt bỏ tất cả chấp trước của mình. Do đó, luôn luôn có những việc thường ngày trong tâm trí tôi, và tôi luôn luôn thích nói về những vấn đề hàng ngày. Nếu tôi thật sự toàn tâm chỉ nghĩ về Đại Pháp, toàn tâm chỉ nghĩ làm thế nào để nhìn vào trong và tu luyện tốt bản thân, và toàn tâm chỉ nghĩ về cứu độ chúng sinh mà đang mòn mỏi chờ được cứu độ, thì làm sao mà những ý nghĩ dơ bẩn này tồn tại được? Chúng đã biến mất từ lâu rồi. Tôi sợ chịu đựng gian khổ, tôi lười nhác và tôi theo đuổi an nhàn và thoải mái; do đó, chính niệm của tôi không mạnh. Tôi không hoàn toàn loại trừ chấp trước của mình. Thay vào đó, tôi luôn luôn mang theo truy cầu khi học Pháp và tập công; do đó, những vật chất xấu này chất đống trong trường không gian của tôi.
Nắm giữ những chấp trước căn bản này, tôi bị mắc kẹt trong sự trôi theo những tình trạng xen kẽ nhau trong một thời gian dài. Khi tâm lý không tin tưởng của tôi dẫn đạo, tôi sẽ buông lỏng tu luyện, theo đuổi an nhàn và thoải mái và nghĩ trong tiềm thức, “Trong trường hợp sự tu luyện không có thật, thì tôi cũng không lãng phí thời gian của mình. Rốt cuộc, tôi cũng đã thử một cách sống thư giãn và đạt được lợi ích sức khỏe từ tu tập theo Đại Pháp và luyện công.” Khi tâm lý tin tưởng của tôi dẫn đạo, tôi sẽ gấp rút toàn tâm làm ba việc và coi bất cứ thứ gì hoặc bất cứ ai không liên quan đến những việc này như là quấy rầy và can nhiễu. Tôi cảm thấy một sự cấp bách về thời gian và lo lắng về việc thiếu thành tích trong quá nhiều mặt. Do đó, tôi không thể chú tâm vào làm một việc mà không bị bỏ dở một công việc khác và tôi phát triển tâm chấp trước với đủ loại như là cáu kỉnh, chấp trước vào làm việc, thời gian, và viên mãn. Tiến thoái như vậy, hành xử của tôi còn xa tiêu chuẩn của một người tu luyện. Khi tôi giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó, tôi không hoàn toàn tin tưởng vào bản thân. Mặc dù tôi dành rất nhiều nỗ lực vào việc nói với mọi người về nó, người ta luôn hỏi, “Nó thật sự như vậy ư? Tôi biết ĐCSTQ không tốt, nhưng liệu nó có thật sự sụp đổ không? Ngay cả nếu một ngày nó xảy ra, nó có thể không xảy ra trong đời tôi.” Một vài người thậm chí còn nói, “Tôi cho rằng nó sẽ không xảy ra trong một trăm năm nữa.” Và một vài người nói, “Tại sao phải phiền lòng nghĩ về nó nhiều thế? Nó không liên quan gì đến tôi. Tôi sẽ tự chăm sóc bản thân. Bạn suy nghĩ gì?” Tôi luôn luôn nhận được những phản hồi như thế này. Khi nhìn lại, tôi nhận ra rằng những nhận xét như vậy không phải điều gì khác mà chính là phản ánh từ tâm của tôi.
Trong thời gian dài, tôi đã ngưỡng mộ những học viên mà kiên định tin tưởng vào Sư Phụ và Pháp ngay sau khi họ bắt đầu tu luyện, bao gồm cả những người có ít học thức. Tôi khá chán nản bởi sự thật là tôi không thể kiên định và tinh tấn như những người khác. Bây giờ tôi thấy rằng tôi đã coi những tư tưởng nghi ngờ này như là những tư tưởng của chính tôi, nghĩ về những vấn đề cao tầng bằng tâm con người, và cố gắng đánh giá Pháp và chứng minh Pháp với kiến thức và hiểu biết của người thường. Tôi cũng thuyết phục bản thân mình bằng cách dùng những sự hiện hữu trong các không gian khác mà được nhìn bởi các học viên khác có thiên mục khai mở thay vì làm mạnh chính tín và chính niệm thông qua việc hiểu Pháp từ trong Pháp. Hóa ra là làm như thế này tôi đã mắc một sai lầm khủng khiếp.
Bây giờ tôi nhận thấy rằng ngộ tính của tôi thực sự kém cỏi, và tôi đã rơi vào mê ảo của thế giới con người quá sâu và quá lâu dài. Hôm nay, không kể tôi thuộc thành phần nào, tôi quá may mắn khi đắc được Pháp, được nhận sự cứu độ từ bi của Sư Phụ, cuối cùng hiểu được ý nghĩa thật sự của tu luyện Phật Pháp, và hiểu được sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp. Sư Phụ từ bi và vĩ đại của chúng ta một lần nữa đã vớt tôi khỏi địa ngục, rũ sạch tôi, giúp tôi thăng tiến, và ban cho tôi vinh diệu cao nhất để tôi có thể trở về ngôi nhà bằng vàng xa cách đã lâu thật sự của mình. Miễn là Chính Pháp chưa kết thúc, tôi sẽ nắm lấy mọi giây phút để tiến bộ tinh tấn! Tôi tin tưởng vững chắc rằng tôi sẽ không làm thất vọng sự cứu độ từ bi của Sư Phụ, và tôi sẽ không làm chúng sinh trong thế giới của tôi đang mong mỏi chờ được cứu độ phải thất vọng!
Xin vui long chỉ ra chỗ chưa phù hợp. Một lần nữa cám ơn Sư Phụ đáng kính!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2006/11/29/143269.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2007/2/1/82211.html
Đăng ngày: 10-10-2009, bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.