[MINH HUỆ 24-07-2009] Gia đình tôi rất đặc biệt. Xin để tôi bắt đầu với một vài câu chuyện về ông bà tôi.

Vào các năm 1950, ông ngoại tôi bị xử tử bởi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Ông bị buộc ‘tội’ là ‘phản cách mạng’. Bà ngoại tôi chỉ mới ba mươi tuổi. Bà là một người đàn bà nhỏ nhắn dịu dàng. Bà sống sót, nhưng chỉ sau khi tuyên bố là bà vạch ‘một đường ranh’ giữa bà và người chồng ‘phản cách mạng’ của bà. Bà lau khô nước mắt và chấm dứt nếp sống xa hoa của bà. Với bốn đứa con thơ, bà sống với gia đình nghèo của bà và bắt đầu một đời sống mới, tranh đấu trong tầng lớp thấp nhất của xã hội.

Bà tôi và bốn đứa con của bà trước hiền lành và lương thiện. Nhưng các nét tốt lành của tâm tính đó dần dần biến mất với thời gian qua. Bên ngoài gia đình, họ không bao giờ gây rối loạn và biết “không nói hoặc hành động mà không giữ ý,” “thuận theo Đảng,” và “vạch một ranh giới” giữa họ và người cha “phản cách mạng” để bảo vệ chính họ.

Để có thể sống sót dưới sự độc tài của ĐCSTQ, họ bị buộc buông bỏ những tư tưởng của chính họ. Họ được huấn luyện đừng có suy nghĩ, cũng không dám phán xét sự khác biệt giữa đúng và sai, thiện và ác. Tất cả những gì họ có là sự sợ hãi ĐCSTQ. Tất cả những gì họ có thể làm là hành động in như cách mà Đảng nói với họ và chỉ nói điều mà Đảng nói với họ. Đó là cách duy nhất mà họ có thể tự bảo vệ. Họ phát triển một cách tự nhiên sự hiểu biết rằng bất cứ sự quyết định nào mà họ làm để sống sót là đúng, cả nếu nó là không đạo đức.

Thảm cảnh của gia đình tôi quả thật là thảm cảnh của tất cả dân chúng Trung Quốc. Bắt đầu từ ngày một [khi ĐCSTQ nắm lấy chính quyền], nó không bao giờ chấm dứt. Thời gian qua, và thảm cảnh đó tiếp tục, chỉ với nội dung khác thôi; nó không bao giờ ngưng!

Sau “Cách mạng văn hóa,” mẹ tôi tự nguyện gia nhập Đảng. Bà tìm được một vị trí khả dĩ nơi đơn vị làm việc của bà. Bà cuối cùng cảm thấy rằng các người khác không có kỳ thị bà, và Đảng không còn đóng cánh cửa trước mặt bà. Bà biết ơn đã cuối cùng được chấp nhận bởi Đảng. Cậu cả tôi, theo cánh hữu suốt cuộc đời ông, và chú tôi và bà dì tôi, mà đã tranh đấu suốt đời họ ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, kiên định tin rằng Đảng luôn đúng và mọi lỗi lầm đều luôn là về phía họ.

Đó là câu chuyện của gia đình mẹ tôi. Câu chuyện của gia đình cha tôi cũng tương tự.

Do đó, em trai tôi, chị tôi, tôi và các anh em họ tôi tất cả đều có một đời sống trẻ thơ khốn khổ. Khi chúng tôi lớn lên, phần đông chúng tôi phải phải sống trong điều kiện nghèo khó. Nghèo khó, bệnh tật, tranh đấu và cãi nhau là một cách sống. Chúng tôi tranh đấu trong tuyệt vọng.

Cho dù tôi là người thành công nhất trong gia đình tôi, có một nghề nghiệp thành công và một gia đình hài hòa, tôi vẫn không hạnh phúc. Tôi thấy rằng tôi đã thừa hưởng tính cách của cha tôi, và mang theo sự xúi quẩy của số phận ông vào gia đình tôi. Tôi không thể hòa hợp với những người quanh tôi. Tôi sinh ra với một sự bất an và sợ sệt. Không thể ngủ về đêm, tôi than phiền là cuộc đời không công bằng với tôi. Tôi than phiền rằng bà ngoại tôi và mẹ tôi có tâm tính xấu. Tôi tìm kiếm mọi loại sách đạo, hy vọng tìm được giải pháp, nhưng tôi thất bại. Biển khô vô biên. Ở đâu tôi có thể tìm được bờ bến?

Một ngày kia, tôi gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Với quyển sách Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi có thể cảm giác được tầm quan trọng của nó – các nguyên lý sâu xa của nó nói cho tôi ý nghĩa của cuộc đời. Tôi dần dần giải thoát khỏi được quá khứ ác mộng của tôi. Tôi đã thay đổi cả thể chất và tâm linh. Tôi cảm thấy rằng cuộc sống của tôi bắt đầu lại mới!

Từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã chịu đựng sư tra tấn nhiều lần, vì tôi tập luyện Pháp Luân Công. Tôi đã bị tước hết các quyền căn bản của một công dân. Trong muời năm qua, tôi đã bị bắt và bị giam nhiều lần, và nhà tôi bị lục soát chỉ vì tôi thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Công và làm sáng tỏ sự thật. Tôi bị đuổi khỏi đơn vị làm việc. Hơn nữa, các mật vụ của Đảng hăm dọa tôi để có được các tin tức mà chúng muốn, và thậm chỉ còn lập bẫy để gạt chồng tôi, để chúng có thể tiêu hủy gia đình tôi.

Lúc mới bắt đầu cuộc đàn áp, mẹ tôi hỏi tôi, “Thế con thật sự bị bệnh tâm thần hay sao sau khi tập luyện Pháp Luân Công? Chẳng phải con chỉ muốn đi tìm rắc rối sao?” Đôi mắt bà chứa đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng. Bà run rẩy không kiềm được, như là cơn ác mộng của thời Đại Cách mạng Văn hóa đã trở lại.

Trong mắt bà, chúng tôi không cần nghĩ về ai hoặc cái gì đúng hoặc sai. Vì chính quyền cấm nó, chúng tôi phải nghe theo cách nghĩ của chính phủ. Tự bảo vệ là điều quan trọng nhất. Nó không cho phép chúng tôi tập, vậy chúng tôi ngưng tập đi. Cái đó là lô-gíc giản dị như vậy, nhưng tôi không làm như bà hy vọng tôi làm. Kết quả, bà rất thất vọng và giận tôi. Bà không thể hiểu tại sao tôi sẳn sàng đánh đổi cả tương lai sáng lạng của tôi cho đức tin của tôi, mà ‘không thể là thức ăn hoặc uống’. Bà nói với tôi, “Mẹ già rồi, và mẹ không muốn bị sợ hãi nữa. Mẹ muốn có một đời sống an vui.” Sau khi trải qua quá trình chia cách hợp thức thể theo tiêu chuẩn của gia đình tôi, bà bỏ tôi và không bao giờ muốn lại nhìn thấy tôi.

Tôi không hận mẹ tôi, vì tôi biết bà cũng là một nạn nhân. Sau nhiều bước ngoặt, chúng tôi cuối cùng lại gặp mặt nhau. Bà thật quá ngạc nhiên khi tôi mang chồng tôi và các con tôi đi viếng thăm bà. Theo các ‘kinh nghiệm quá khứ’ của bà, sự kiên định cứng đầu của tôi trong sự tập luyện Pháp Luân Công đã giống như trứng chọi với đá. Đó là ân phước của Trời mà tôi không bị tra tấn đến chết.

Bà nhìn thấy sức mạnh của Đại Pháp qua sự kiên định của tôi

Sau khi đọc Cửu Bình về Đảng Cộng sản, mẹ tôi khóc trong nhiều ngày. Quyển sách này đã làm bà hiểu ra rằng Đảng là nguồn gốc của sự đau khổ của cả đời bà và là nguồn gốc Thảm cảnh của thế hệ này đến thế hệ khác trong gia đình tôi. Bà hối hận đã thù ghét cha của bà, do vì bà sợ bị đàn áp. Bà thuyết phục dì tôi và các cậu tôi thoái xuất ĐCSTQ và các tổ chức liên hệ của nó. Tuy nhiên, cậu cả của tôi từ chối thoái, và nghĩ rằng chúng tôi liên can đến chính trị.

Ngày 29 tháng 12 năm ngoái, cậu cả tôi bị bệnh nguy ngập. Bệnh viện báo tin cho gia đình hai lần về tình trạng nguy ngập của ông, để họ chuẩn bị tang chế cho ông. Ngày 3 tháng 1, mẹ tôi và tôi đi viếng ông. Mẹ tôi nói với ông về các thay đổi trong tư tưởng của bà và rằng ông chỉ có thể được cứu bằng cách thoái ĐCSTQ. Mẹ tôi nói, “Cậu già rồi. Cả nếu cậu còn sống, không ai nghĩ là cậu chống đối với ĐCSTQ. Đó là cho chính cậu. Gia đình chúng ta đã đau khổ quá nhiều. Chúng ta không thể lầm lạc lấy kẻ thù làm bạn!

Hai mắt ông ta dần dần sáng lên. Ông nhẹ nhàng gật đầu và đồng ý thoái ĐCSTQ. Ông cũng đồng ý niệm “Chân Thiện Nhẫn tốt” và “Pháp Luân Đại Pháp tốt.” Đó là vào lúc 11:00 giờ sáng.

Vào khoảng 2:00 giờ chiều, tình trạng của ông tiến bộ khả quan, và ông tiến bộ từng ngày. Sau mười ngày, ông được rời bệnh viện.

Cả nhà tôi rất ngạc nhiên. Họ được chứng kiến sự mầu nhiệm và vĩ đại của Đại Pháp! Hằng chục người trong gia đình chúng tôi tiếp theo đó thoái ĐCSTQ.

Nhiều thân nhân muốn học Pháp Luân Đại Pháp

Sau khi thoái ĐCSTQ, sức khỏe của mẹ tôi tiến bộ. Chứng kiến sự hồi phục của cậu tôi, bà càng tin vào Đại Pháp càng kiên định hơn. Bây giờ mẹ tôi rất hãnh diện được làm một học viên. Bà học Pháp và tập công mỗi ngày. Bà thường nói với người ta rằng ta cuối cùng tìm được hạnh phúc sau sự đau khổ dài lâu như vậy.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/7/24/205135.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/8/5/109785.html
Đăng ngày: 26-09-2009; Bản dịch có thể được hiểu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share