Bài viết của Vũ Liên ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-11-2009] Kính chào Sư phụ tôn kính! Kính chào các đồng tu!

Nhìn lại hành trình 13 năm tu luyện của mình, tôi có thể nói rằng tôi đã có những khoảnh khắc sáng lạn và những thành tựu. Nhưng tôi cũng có những hối tiếc – những lỗi lầm phạm phải trong quá trình trợ sư chứng thực Đại Pháp. Vì vậy, ngày hôm nay, tôi nhân cơ hội này để tạ ơn Sư phụ tôn kính bởi sự từ bi vĩ đại của Ngài.

Giảng chân tướng qua điện thoại di động là cách rèn luyện để loại bỏ các chấp trước

Tôi rất xúc động khi đọc bài viết của các đồng tu đăng trên trang Minh Huệ về việc sử dụng điện thoại di động để nói với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc bức hại do chính quyền Trung Quốc phát động. Tôi cảm thấy học viên nào cũng nên dùng điện thoại di động để giảng chân tướng. Bởi vì Sư phụ đã giảng:

“Bắt đầu từ nay [trở đi], nhất là [với] các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc, học viên mới và cũ, [cần phải] vứt bỏ tâm chấp trước của người thường vốn vẫn giữ từ lâu, và bắt đầu toàn diện khẩn [cấp] cứu độ thế nhân.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân“ trong Tinh Tấn Yếu Chỉ III)

Sau khi đọc đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi đã quyết định tham gia vào hạng mục này. Tôi chia sẻ điều này với các học viên khác, có một số học viên cũng mong muốn tham gia. Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu gửi tin nhắn trên điện thoại di động để nói với mọi người sự thật về cuộc bức hại.

Ban đầu, chúng tôi đã gặp một số khó khăn. Hoặc là điện thoại của chúng tôi bị khóa hoặc là thẻ điện thoại chúng tôi sử dụng không hoạt động. Khi chúng tôi gửi tin nhắn thành công thì phản hồi chúng tôi nhận được lại không mấy tích cực. Một số phản hồi rất thô tục, một số chỉ trích chúng tôi. Những tiêu cực này đã khiến chúng tôi mất đi sự tự tin và suy nghĩ đến việc dừng hạng mục.

Chúng tôi đã ngồi lại cùng nhau để đánh giá lại tình hình và trao đổi thể ngộ làm sao để cải thiện. Chúng tôi hướng nội và phát chính niệm để loại bỏ các nhân tố tà ác đang can nhiễu đến hạng mục của chúng tôi. Tôi gọi điện đến công ty [cung cấp dịch vụ] điện thoại di động và yêu cầu họ không chặn các cuộc gọi của chúng tôi nữa. Một tuần sau đó, họ mới gỡ chặn các cuộc gọi của chúng tôi.

Sau đó, chúng tôi quyết định sẽ hướng nội bất cứ khi có phản hồi tiêu cực. Phải chăng tâm chúng tôi bất thuần tịnh? Phải chăng chúng tôi sao nhãng nhiệm vụ cứu độ chúng sinh? Phải chăng chúng tôi cảm thấy oán hận cảnh sát tà ác đang bức hại các học viên Pháp Luân Công? Phải chăng chúng tôi chỉ muốn mọi việc tốt đẹp, và ở chừng mực nào đó, thực ra còn oán hận những người đang bị bức hại? Phải chăng nội dung trong những thông điệp của chúng tôi chưa đủ thiện hay không thể hiện rõ mục đích của chúng tôi. Chúng tôi không sao tìm được nút thắt trong tâm chúng sinh.

Sau khi trao đổi thể ngộ, chúng tôi quyết định tạm dừng việc gửi tin nhắn cho tới khi chúng tôi phát chính niệm thanh trừ can nhiễu của tà ác ở các không gian khác. Sau đó, khi gửi tin nhắn, chúng tôi duy trì chính niệm. Lần đầu liên lạc, chúng tôi chỉ giới thiệu về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp hoặc sự thật về màn dàn dựng tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, tiếp theo là thông tin bổ sung. Bất kể phản hồi có thô tục đến thế nào, hoặc tin nhắn có được gửi tới dân thường hay người đang bức hại các học viên Pháp Luân Công, chúng tôi thường gửi kèm một tin nhắn có nội dung: “Một trái tim biết yêu thương có giá trị hơn ngàn lời nói – trái tim này cầu chúc cho các bạn biết được chân tướng. Chúng tôi chân thành hy vọng các bạn sẽ có một tương lai tốt đẹp cho bản thân!” Sau đó, chúng tôi duy trì một niệm thuần tịnh: “Tôi thực sự muốn cứu các bạn!”

Một lần, một cảnh sát gửi lại một phản hồi bất thiện. Tôi hồi đáp lại bằng những lời từ bi cầu khẩn anh ấy hãy thôi bức hại các học viên. Sau một hồi trao đổi, anh ấy đã gửi lại cho tôi tin nhắn có nội dung: “Cám ơn bạn, bây giờ tôi đã biết sự thật và bạn đang thực sự nghĩ tới phần tốt đẹp trong tôi.” Một nhân viên ở Phòng 610 một lần đã nói với người nhà của một học viên: “Tôi đã nhận được nhiều tin nhắn từ các học viên Pháp Luân Công. Mỗi lần tôi nhận được, tôi lại xúc động trong tâm!”

Nhờ không ngừng hướng nội, loại trừ chấp trước và liên tục cải thiện nội dung tin nhắn, nỗ lực cứu độ chúng sinh đã thu được những dấu hiêu tích cực. Một số tin nhắn phản hồi đã hỏi về lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp, một số bày tỏ sự ủng hộ, một số khác cảm ơn chúng tôi và nói rằng họ sẽ ghi nhớ những điều chúng tôi đã nói với họ. Nhiều người đã bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với các học viên Đại Pháp. Một số nói rằng họ muốn thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, nhưng hầu hết là phản hồi cảm ơn chúng tôi vì đã cứu họ. Không còn những lời thô tục hay chỉ trích nữa.

Từ khi chúng tôi sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại đến nay đã gần một năm. Có nhiều lợi ích khi tiếp cận con người theo cách này. Tôi đã học được nhiều điều, tống khứ được nhiều chấp trước và liên tục đề cao tâm tính của mình. Hơn thế nữa, nhiều điều kỳ diệu đã xuất hiện khi chúng tôi gửi tin nhắn. Những tin nhắn của tôi sẽ tới được những người có duyên tiền định gặp Pháp Luân Đại Pháp, gồm cả những quan chức chính quyền khó tiếp cận ở các cơ quan hành pháp, mặc dù tôi không thể trực tiếp gặp họ. Bởi vì những tin nhắn của chúng tôi ngắn nhưng nội dung rất cô đọng mà con người thường thích đọc.

Gần đây, chúng tôi thêm đoạn ghi âm vào hạng mục giảng chân tướng. Chúng tôi hiểu rằng một số người có duyên, khi nhận được những tin nhắn này, sẽ gọi những người khác và nói: “Mau đến nghe đi! Lời ghi âm của học viên Pháp Luân Công đấy!” Đôi khi một tin nhắn thoại là chưa đủ. Một số chúng sinh có duyên sẽ kiên nhẫn chờ chúng tôi gửi tin nhắn thứ hai. Tôi xúc động khi biết họ nghiêm túc lắng nghe chân tướng qua điện thoại – và tôi vui mừng thay cho họ! Tôi hy vọng những tin nhắn giảng chân tướng dạng chữ và thoại giống như hoa xuân nở rộ khắp nơi, và nhiều người hơn nữa sẽ được cứu.

Kiên trì giúp đỡ những học viên lạc lối

Năm 2001, sau khi được ra khỏi trại lao động cưỡng bức, tôi đã bị mắc lừa của tà ác trong vũ trụ. Tôi vấp ngã, nhượng bộ tà ác và đã phải đi đường vòng trên con đường được cứu độ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự coi sóc từ bi của Ngài và nhiều điểm hóa để hướng tôi trở về con đường chính đạo. Tôi cũng cảm tạ các đồng tu, những người đã mang tới cho tôi các bài giảng của Sư phụ.

Học Pháp của Sư phụ đã giúp tôi ngộ ra rằng tôi đang đi theo an bài của cựu thế lực. Tôi đã xem DVD do các học viên ở hải ngoại làm nói về các học viên ở Trung Quốc đã tới Bắc Kinh chứng thực Đại Pháp. Điều đó đã khiến tôi nhớ lại ký ức khi tôi tới Bắc Kinh để chứng thực Pháp ở Quảng trường Thiên An Môn – liên lúc xuất hiện cảnh cảnh sát đánh đập tàn bạo các học viên Pháp Luân Công. Lòng tôi đầy ân hận, không sao cầm được nước mắt. Tôi cảm thấy mình không xứng với sự từ bi khổ độ của Sư phụ và xấu hổ trước những học viên can đảm. Tôi đã khóc suốt mấy ngày, u sầu tiều tụy vì đã rời xa Pháp. Tôi phủ phục trước chân dung của Sư phụ, ăn năn và thề rằng từ giờ trở đi, tôi sẽ bước những bước cuối cùng trên con đường chính đạo để trở về ngôi nhà ban sơ của mình.

Tôi biết nếu tôi tiếp tục xa rời Pháp thì cuối cùng cựu thế lực sẽ bức hại tôi. Cuối cùng, tôi cũng vượt qua đau khổ, dành từng giây phút có thể để tinh tấn học Pháp, và trong thời gian một tháng sẽ đọc hết tất cả các bài giảng Pháp ở hải ngoại của Sư phụ. Thông qua học Pháp, tôi đã ngộ được nguyên nhân sâu xa vì sao tôi đã chệch đường. Đó là bởi vì tôi đã không lấy Pháp làm thầy, và không toàn tâm, kiên định tín Sư tín Pháp. Tôi có tâm đố kỵ, thỉnh thoảng thích hiển thị. Có lúc, tôi còn cảm thấy tự mãn. Cựu thế lực đã tóm lấy sơ hở đó mà bức hại tôi. Tôi đọc các bài giảng Pháp ở hải ngoại của Sư phụ về các học viên đã vô ý chọn sai đường vì chấp trước của họ. Tôi hiểu rằng đó không phải là vì họ muốn phản bội Đại Pháp, mà là cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của họ và bức hại họ.

Sư phụ từng giảng, Ngài không muốn để đệ tử nào rớt lại phía sau, vì vậy tôi quyết định đi tìm các học viên đã xa rời Đại Pháp mà vẫn chưa trở lại. Một số học viên đã lánh sang Phật giáo. Từ các bài giảng của Sư phụ, tôi ngộ được rằng, một khi học viên từ bỏ Đại Pháp thì sẽ mất đi cơ duyên mà họ đã chờ đợi hàng nghìn năm nay. Thật là một sai lầm khủng khiếp!

Tôi copy các đoạn Pháp của Sư phụ về vấn đề này, hoặc là đọc hoặc là đưa bài giảng cho những học viên đã rời xa Đại Pháp. Rồi tôi kể với họ về những sai lầm của tôi và những điều tôi ngộ ra sau khi quay về với Đại Pháp. Sau khi tham gia nhóm học Pháp, một số người trong số họ đã sớm quay trở lại. Tuy vậy, những người khác không hồi tâm chuyển ý cho dù tôi có nói gì với họ. Tôi về nhà học Pháp tinh tấn hơn và hướng nội để tìm ra những chấp trước ẩn giấu. Tôi đề nghị các học viên khác giúp tôi phát chính niệm để thanh lý cựu thế lực trong các không gian khác đang cản trở những học viên đó quay lại. Sau đó, tôi lên kế hoạch tiếp cận những học viên cũ lần nữa, và rủ các học viên khác đi cùng.

Trong nhóm học Pháp, tôi đề xuất những học viên đang dao động chính tín dùng các Pháp Lý để hướng nội tìm ra nguồn gốc của những khó khăn của họ. Tôi biết những học viên này đang trong trạng thái dễ bị tổn thương, sợ bị kết tội. Tôi hiểu trạng thái của họ và giao lưu với họ bằng sự đồng cảm; tôi đã phải rất kiên nhẫn để tìm họ. Có học viên đã tỉnh ngộ sau một hoặc hai lần học Pháp nhóm, có người cần tới cả chục buổi học Pháp như vậy.

Tôi biết một học viên đã rời bỏ Đại Pháp và trở thành một Phật tử. Tôi tới thăm ông ấy vài lần và đọc các bài giảng của Sư phụ cho ông ấy nghe, nhưng không thay đổi được tâm trí của ông ấy. Tôi đã thật sự nản lòng, nhưng tôi quyết định sẽ tới gặp ông một lần cuối cùng trước khi từ bỏ. Trên đường tôi tới gặp ông ấy, giọng nói của Sư phụ vang lên trong tâm trí tôi:

Đồng tâm lai thế gian

Đắc Pháp dĩ tại tiên
Tha nhật phi thiên khứ
Tự tại Pháp vô biên“

(“Liễu Nguyện” trong Hồng Ngâm)

Sau khi nghe tiếng nói của Sư phụ, tôi không sao cầm được nước mắt. Lúc đó, tôi biết Sư phụ điểm hóa cho tôi. Trách nhiệm của tôi là thức tỉnh học viên đó bởi vì chúng ta đã thệ nguyện hạ phàm và chúng ta nên cùng nhau hồi thăng về thiên thượng trong vũ trụ mới.

Bất kể những học viên lạc đường ấy ở gần đây hay xa cách trăm dặm đi nữa, bất kể tôi có thể trực tiếp gặp họ hay nhờ các học viên khác gặp họ, tôi thấy mình có trách nhiệm phải làm gì đó. Miễn là các đồng tu đó trở lại tu luyện Đại Pháp, tôi đều mừng cho họ.

Hướng nội vô điều kiện để loại loại trừ gián cánh và viên dung chỉnh thể

Hai năm qua, tôi đã có những bất đồng lớn với một học viên. Thời gian đó, cái tôi của tôi phình to, và tôi đã có những quan niệm sai lầm về Pháp trong quá trình tu luyện của mình. Những thiếu sót đó cộng với những chấp trước ẩn sâu đã ngăn cản tôi lắng nghe ý kiến của người khác. Là một người tu luyện mà tôi thiếu tâm từ bi và không dung nhẫn được với những quan điểm khác so với quan điểm của bản thân tôi. Những bất đồng với các đồng tu ngay lập tức và luôn luôn khiến tính tình nóng nảy của tôi bị phơi bày ra.

Vào dịp sinh nhật của Sư phụ năm ngoái, một số đồng tu đã đề nghị tôi viết bài chia sẻ thể ngộ tu luyện đăng trên website Minh Huệ. Khi viết bài chia sẻ, tôi đã cẩn thận hướng nội để tìm ra những chấp trước ẩn sâu trong tâm. Thỉnh thoảng, có những tà niệm can nhiễu tư tưởng và tăng cường chấp trước của tôi, khiến tôi không tìm ra hay phát hiện ra chúng. Một lần ngộ ra điểm này, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ những vật chất xấu đang thao túng tư tưởng của tôi. Đến khi hoàn thành bài viết này, tôi đã phát hiện ra nhiều chấp trước đang ẩn giấu và những quan niệm sai lầm đã cản trở tôi ngộ Pháp. Trong suốt quá trình này, tôi cũng ngộ được thêm nhiều Pháp lý. Tôi quyết định sẽ lập tức vận dụng thể ngộ mới này để tống khứ đi tất cả chấp trước của mình và bắt đầu tiến trình từ người trở thành một sinh mệnh cao tầng.

Sau đó, tôi để ý tới từng lời nói, từng ý niệm và hành động, và loại bỏ những chấp trước ngay khi nhận ra chúng. Tôi gắng hết sức không cho tàn dư dù là nhỏ nhất của những chấp trước đó quay trở lại. Tôi không để chúng khống chế tôi. Ngày qua ngày, chúng yếu dần đi. Như Sư phụ đã giảng,

“Bởi vì [thân] thể người chính là tiểu vũ trụ.” (Chuyển Pháp Luân)

Tất cả các sinh mệnh trong vũ trụ của tôi phải đồng hóa với Pháp. Tôi sẽ không quá câu nệ, mà cứ loại trừ những nhân tố bất chính trong tiểu vũ trụ của tôi. Trong quá trình hướng nội và tu luyện tâm tính, tâm tôi trở nên rộng lớn hơn, khả năng nhẫn cũng lớn hơn. Trong các sự việc hàng ngày, tôi cố gắng bảo trì tâm thái hòa ái. Bất cứ khi nào gặp khó khăn, bất công, tôi sẽ lấy các nguyên lý Pháp làm chỉ đạo và hướng nội. Như Sư phụ đã giảng:

“Bình thường chư vị luôn luôn bảo trì trái tim từ bi, [bảo trì] tâm thái hoà ái; [khi] gặp vấn đề thì sẽ xử lý được tốt, bởi vì nó có một khoảng hoà hoãn ”(Chuyển Pháp Luân)

Khi tôi tu luyện tinh tấn và học được cách hướng nội để giải quyết xung đột và mâu thuẫn, tâm tính của tôi đã được đề cao và tầng thứ của tôi đã được nâng lên. Nhìn lại, tôi hiểu ra rằng cái được gọi là “mâu thuẫn” thực ra là được an bài để chuẩn bị cho chúng ta đề cao tầng thứ của mình. Trước khi chúng ta ngộ được sự thật này thì chúng ta luôn tìm kiếm thiếu sót của người khác chứ không phải ở bản thân chúng ta khi chúng ta đối mặt với những mâu thuẫn. Với sự từ bi, Sư phụ muốn chúng ta nhìn ra được sự thật và hiểu ra khi chúng ta xung đột với người khác.

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị biết chăng? Chừng nào chư vị là một người tu luyện, bất kể là ở hoàn cảnh hoặc bất kể tình huống nào, thì tất cả những việc rắc rối và không vui gặp phải, thậm chí cả công tác vì Đại Pháp nữa, dẫu chư vị nhận thức rằng đó là việc tốt đến mấy, việc thần thánh đến mấy, tôi thảy đều lợi dụng để trừ bỏ tâm chấp trước của chư vị, bộc lộ ma tính của chư vị, và trừ bỏ nó đi. Bởi vì sự đề cao của chư vị mới là chủ yếu bậc nhất.” (Nhận thức tiếp nữa, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng đã giảng rằng sự việc dù tốt hay xấu đều là hảo sự. Chúng ta hãy tận dụng xung đột gặp phải, bởi vì đó là cơ hội tốt để chúng ta đề cao tâm tính. Chẳng phải lấy những điều tốt để kết liễu những thứ xấu là điều tốt đẹp sao? Sau khi đề cao trong Pháp, tôi chân thành tạ ơn Sư phụ vì sự từ bi của Ngài và những khổ nạn mà Sư phụ đã phải gánh chịu để cứu độ chúng ta. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu đã trợ giúp tôi đề cao.

Cũng có khi tôi tự hỏi tại sao nhiều đồng tu vẫn bị chính quyền Trung Quốc bắt giữ và giam cầm. Nguyên nhân có thể là có sự gián cách tồn tại giữa các học viên, và chúng ta chưa hoàn toàn hình thành được một chỉnh thể thống nhất. Những gián cách này đã chia rẽ chúng ta khiến chỉnh thể rạn nứt, tạo thành những lỗ hổng để cựu thế lợi dụng mà tăng cường bức hại chúng ta, còn hủy hoại nhục thân chúng ta nữa. Để loại trừ gián cách đó, mỗi người trong chúng ta cần phải có trách nhiệm với chính con đường tu luyện của mình, vận dụng các nguyên lý Pháp để chỉ đạo bản thân tu luyện tinh tấn.

Tôi có nhiều mâu thuẫn với một đồng tu. Mặc dù chúng tôi đã giải quyết được nhiều vấn đề giữa chúng tôi, nhưng sâu thẳm trong tâm vẫn tồn tại sự thiếu thiện cảm mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi không muốn ngồi lại với nhau, không muốn mở lòng để trao đổi quan điểm về bất kỳ vấn đề gì. Nhưng trong tu luyện, không có gì là ngẫu nhiên khi xuất hiện cảm xúc tiêu cực giữa các học viên. Bởi vì điều đó xảy ra với tôi, tôi biết tôi cần phải đề cao ở phương diện nào đó và cần loại bỏ chấp trước nào đó. Tôi quyết định mở lòng mình để xóa đi gián cách giữa chúng tôi. Trên bề mặt, chúng tôi thừa nhận những gián cách này là do cựu thế lực tạo ra cho chúng tôi, và chúng tôi thừa nhận rằng chúng tôi không thể tống khứ chúng đi được. Nhưng đó chỉ là làm chiếu lệ cho xong. Trên thực tế, suy nghĩ, hành động của chúng tôi đang bị thao túng và chúng tôi không muốn tống khứ chúng.

Tôi đã quyết định tới thăm học viên đó và hàn gắn quan hệ giữa chúng tôi, nhưng nghiệp tư tưởng đã kéo tôi lại, chúng không muốn tôi đi. Đủ loại câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong tâm trí tôi. Cô ấy có muốn nghe và chấp nhận không? Cô ấy sẽ phản ứng ra sao với suy nghĩ thiếu lý trí trước đây của tôi? Cuối cùng, tôi nhận ra rằng những ý niệm đó xuất phát từ nghiệp tư tưởng của bản thân. Nghiệp tư tưởng tà ác sợ bị tiêu diệt bởi vì khi học viên đó và tôi giải quyết được vấn đề tồn tại giữa chúng tôi thì nghiệp tư tưởng sẽ tự giải thể. Tôi quyết định sẽ tới gặp cô ấy với tâm thuần tịnh nhất. Sau đó, tôi ngồi xuống và phát chính niệm trong nửa giờ để thanh trừ các vật chất xấu ở trường không gian xung quanh, và loại trừ tất cả các can nhiễu từ tâm tranh đấu, tâm bất ổn và những chấp trước xuất phát từ cảm giác không tốt này.

Khi tôi tới nhà cô ấy, cô ấy nồng nhiệt chào đón tôi. Chúng tôi nói chuyện một lúc và khi tôi định nói cho cô ấy biết về những gì tôi đang suy nghĩ thì cô ấy nói với tôi rằng ngày hôm sau là sinh nhật lần thứ 57 của chồng cô ấy. Nhân tâm bất chợt nổi lên. Tôi thuyết phục bản thân rằng những điều tôi muốn nói với cô ấy có thể hoãn lại. Khi tôi nhận ra sai lầm của mình, tôi lập tức hướng nội để hiểu ra tại sao tôi không kiên quyết để cho cô ấy biết về những ý định của mình. Có phải là tôi vẫn còn ôm giữ những quan niệm cũ về cô ấy? Phải chăng tôi quá lạc quan rằng mình sẽ trừ bỏ được chấp trước và đề cao tầng thứ? Tôi để ý tới cách cô ấy hành xử, có thể là chính cô ấy cũng chưa đề cao. Tôi phát hiện ra lòng tự cao tự đại của bản thân và hiểu ra rằng hơn tất cả, tôi sợ bị mất mặt. Sư phụ cũng đã giảng rằng đánh giá quá cao giá trị của một người không phải là một điều tốt. Tôi muốn dùng các nguyên lý Pháp mà tôi ngộ ra được để nói chuyện với cô ấy.

Khi chúng tôi nói chuyện, mỗi người chúng tôi đều hướng nội để tìm ra những thiếu sót của mình. Chúng tôi hòa hợp và sẵn sàng tiếp nhận quan điểm của nhau, bảo trì tâm trí hòa ái. Cô ấy sau đó đã nói với tôi rằng tâm tính của tôi đã được đề cao lên nhiều và rằng các học viên khác cũng có những cải biến toàn diện. Cô ấy vừa nói xong, tôi cảm thấy tâm trí chúng tôi dần dần xích lại gần nhau và khoảng cách giữa chúng tôi tan chảy như tuyết vậy. Tôi nói với cô ấy: “Chị cũng đã đề cao tâm tính của mình, buổi nói chuyện của chúng ta hôm nay thật tốt.” Chúng tôi mỉm cười và quyết định bỏ qua những xáo trộn đã qua, bởi vì chúng tôi không thể ôm giữ những cảm xúc tiêu cực như vậy mà mang theo vào vũ trụ mới. Chúng tôi cũng quyết định chúng tôi sau này sẽ lập tức giải quyết những hiểu lầm xuất hiện giữa chúng tôi. Chúng tôi sẽ trân quý mối duyên tiền định này bởi chúng tôi sẽ không có thêm một lần cơ hội quý giá như vậy nữa.

Tôi hỏi đồng tu này, khi có gián cách giữa các học viên, ai sẽ vui nhất? Tất nhiên cựu thế lực tà ác! Ai sẽ là người buồn nhất? Sư phụ của chúng ta. Ai sẽ là nạn nhân? Chúng ta những đệ tử Đại Pháp sẽ phải chịu đựng [thống khổ] nhiều nhất. Cả hai chúng tôi đều rơi nước mắt. Thế lực tà ác đang cố gắng để hủy hoại học viên chúng ta. Mặc dù chúng ta không ngừng nói về bảo trì chính niệm chính hành, nhưng chúng ta cứ luôn luẩn quẩn trong cái vòng mà các tà ác an bài, dường như không thể đột phá qua những rào cản này. Học viên này cũng nói với tôi rằng cô ấy cũng phát hiện ra những chấp trước của mình, và chúng tôi sẽ cùng nhau giải quyết những hiểu lầm cũ. Chúng tôi sẽ cố gắng nỗ lực để Sư phụ hài lòng và không bao giờ để cựu thế lực lấy đi những điều tốt đẹp nhất của chúng tôi thêm một lần nữa. Sau khi trò chuyện, chúng tôi cảm thấy ánh sáng bừng sáng trong tâm và một bức màn đen rơi ra khỏi đầu. Cảm giác thật tuyệt vời khi đặt tâm người thường xuống và loại bỏ đi gián cách giữa chúng tôi.

Sau trải nghiệm này, tôi quyết định sẽ chân thành nói chuyện với chị gái mình để loại bỏ mâu thuẫn giữa chị em chúng tôi. Trước đây, chúng tôi ngộ Pháp khác nhau, và điều đó đã tạo điều kiện cho cựu thế lực ngăn cách chị em tôi. Chúng tôi xa lánh nhau và hiếm khi trao đổi ý kiến cũng như thể ngộ về các Pháp lý. Ngay khi tôi nghĩ đến việc liên lạc với chị, chị tôi đã gọi điện mời tôi tới chơi. Tôi tự nhủ, đúng là “Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực.” Đêm trước khi chị em tôi gặp nhau, tôi đã nghĩ: “Mình sẽ nói chuyện với chị bằng tâm thuần tịnh và sẽ chia sẻ với chị tất cả những gì mà tôi ngộ được trong Pháp gần đây.” Ngay sau đó, Pháp của Sư phụ lại xuất hiện [trong đầu tôi]:

Gián cách nhất trừ tận,
Thế thượng bãi du oa

Tạm dịch

Một khi những những gián cách bị trừ sạch hết
Trên thế gian có bày vạc dầu

(Báo ứng“,Hồng Ngâm II)

Đột nhiên, toàn thân tôi cảm thấy một “tiếng nổ” chấn động như thể bị động đất. Tôi lập tức hiểu ra lý do. [Bởi vì] vẫn còn chỗ cho tà ác lẩn trốn. Nguyên nhân chưa có báo ứng đối với những kẻ tà ác đang bức hại Pháp Luân Công là vì gián cách giữa các học viên vẫn chưa được xóa bỏ. Chúng ta bám chặt lấy an bài của cựu thế lực và lần lữa chưa chịu tống khứ chúng đi. Một số học viên đã khai thiên mục nhìn thấy chỗ ẩn nấp của hắc thủ, lạn quỷ ở các không gian khác, và họ nói rằng chúng ta gặp trở ngại trong nỗ lực chấm dứt cuộc bức hại này là vì một số học viên không bỏ được gián cách giữa chúng ta. Quan sát này dựa trên thể ngộ tại tầng thứ sở tại của tôi về những điểm hóa của Sư phụ mà tôi đã nhận được.

Tôi tới nhà chị gái và chúng tôi chia sẻ những thể ngộ về Pháp bằng tâm thuần tịnh. Chúng tôi cùng hướng nội để tìm ra những chấp trước ẩn giấu. Chị tôi đã mời một số học viên trong khu vực của chị, và chúng tôi chia sẻ quan điểm dựa trên Pháp. Vẫn còn nhiều học viên chưa bỏ được tâm người thường. Cho dù trên bề mặt, họ giả bộ không có điều gì xảy ra, nhưng trong tâm thì họ bài xích người khác và gây gián cách để ngăn cản các học viên khác phối hợp chỉnh thể. Sau khi chúng tôi chia sẻ quan điểm, những học viên đó cuối cùng cũng nhận ra rằng chấp trước người thường và quan niệm cố hữu của họ đã chiêu mời cựu thế lực dùi vào những thiếu sót của họ mà tạo khoảng cách giữa họ. Cảm thấy tâm nhẹ nhàng sau khi tống khứ các chấp trước, tất cả các học viên đó đều bày tỏ mong muốn loại trừ thiếu sót và bắt đầu lại. Chị gái tôi vui vẻ nói: “Sau khi tìm ra và loại bỏ được các chấp trước người thường, chị cảm thấy như lột bỏ được một lớp da dày.” Tôi cảm thấy như có được thể ngộ sâu sắc hơn về Pháp và tâm tính cũng được đề cao rất nhiều.

Những khó khăn của tôi đã được giải quyết triệt để sau những buổi thảo luận như vậy. Gián cách giữa các học viên xuất hiện khi chúng ta không loại bỏ được chấp trước người thường sinh ra từ vị tư. Quan niệm cố hữu tạo điều kiện cho cựu thế lực lợi dụng và tăng cường gián cách giữa các học viên và phá hoại nỗ lực phối hợp chỉnh thể của chúng ta. Sư phụ đã giảng,

“Cho nên, tôi nói với chư vị rằng, nếu chư vị không thể yêu kẻ thù của mình, thì chư vị không viên mãn được.” (Trích “Giảng Pháp tại Pháp hội Canada”).

Có thể nói rằng chúng ta không thể viên mãn nếu vẫn ôm giữ những cảm xúc tiêu cực giữa các học viên. Sư phụ đã ban cho chúng ta Pháp lý tối hậu của vũ trụ và chỉ dạy chúng ta làm thế nào để tu luyện tinh tấn và đạt được mục tiêu cuối cùng là trở thành vương chủ của vũ trụ của bản thân chúng ta. Tâm chúng ta cần phải rộng lớn như vũ trụ. Tầng thứ càng cao thì tâm của chúng ta càng rộng lớn để có thể dung chứa càng nhiều chúng sinh. Còn những thứ chúng ta không thể dung chứa là gì? Nếu học viên chúng ta bị chia rẽ, chúng ta sẽ không thể viên mãn mà sẽ trở thành trở ngại đối với việc tái tạo lại vũ trụ dựa trên Pháp. Những thứ tà ác kia là sống. Chúng sống ở các không gian hướng ngang và hướng dọc và tạo ra gián cách giữa các học viên hòng cản trở nỗ lực trở thành một chỉnh thể của chúng ta. Nếu chúng ta không thanh trừ những vật chất xấu đó thì chúng sẽ tồn tại trong trường năng lượng xung quanh chúng ta và tiếp tục chia rẽ các học viên. Những học viên bị gián cách phải đồng thời tiêu diệt triệt để chúng để chúng không thể xuất hiện trở lại. Muốn làm được như vậy, chúng ta cần phải hướng nội vô điều kiện. Như Sư phụ đã giảng:

“Liễu khước nhân tâm ác tự bại” (“Biệt Ai”, Hồng Ngâm II)

Chúng ta hãy lý trí hơn, chân thành hơn, và trí huệ hơn, cùng nắm tay nhau chính niệm chính hành, trợ giúp Sư phụ chứng thực Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/5/211403.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/10/113014.html

Đăng ngày 02-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share