Bài viết của một học viên tại Thiên Tân

[MINH HUỆ 24-11-2009] Con xin kính chào Sư phụ, xin chào các bạn đồng tu trên toàn thế giới!

Gia đình tôi sở hữu một doanh nghiệp. Như câu nói, “Mười người buôn chín kẻ gian.” Trong một thời gian, tôi mệt mỏi với môi trường mà mình đã sống. Khi đó tôi cảm thấy cay đắng và khó chịu, chính xác là vì tôi học Pháp không tốt và có xu hướng nhìn mọi việc bằng suy nghĩ của người thường. Khi tôi học Pháp nhiều hơn và đề cao tâm tính, tôi nhận ra rằng bất kỳ môi trường nào cũng dành cho các đệ tử Đại Pháp tu luyện, và bất cứ ai cũng có thể tu luyện tốt trong môi trường cụ thể của mình. Tu luyện là quá trình trong đó một sinh mệnh được thăng hoa từ một sinh mệnh bình thường thành một vị thần. Điều cốt yếu là làm sao để bước đi thật tốt trên con đường tu luyện vô hình này, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, hoàn thành lời thề nguyện tiền sử.

1. Học Pháp và đề cao tâm tính trong môi trường đặc biệt của mình

Sư phụ đã giảng:

“Các ngành nghề trong xã hội nhân loại đều nên tồn tại; ấy là do nhân tâm không chính, chứ không phải do làm nghề gì. Có câu thuyết trong quá khứ, kiểu như: “mười người buôn chín kẻ gian”; ấy là người thường nói thế; tôi nói rằng đây là vấn đề ‘nhân tâm’. (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Là một đệ tử Đại Pháp, tu luyện và cuộc sống cá nhân của chúng ta là đan xen lẫn nhau. Một điều chúng ta phải đối mặt khi kinh doanh là lợi ích vật chất. Vấn đề nằm ở chỗ chúng ta có thể xem nhẹ lợi ích thiết thân của cá nhân thậm chí là buông bỏ chúng hay không. Những người không tu luyện sống vì tiền, nhưng những người tu luyện thì không. Khi những người khác hổ thẹn, chúng ta không. Khi người khác lừa dối hoặc tranh đấu vì tiền, chúng ta không. Chúng ta chỉ thuận theo tự nhiên. Để có thể trở thành một đệ tử Đại Pháp trong cuộc sống này, chúng ta không chỉ nên chính lại bản thân mà còn làm thật tốt và là mẫu hình cho các thế hệ tương lai. Ngày nay, những người không tu luyện đang tích ngày càng nhiều nghiệp mặc dù họ đã đang sống trong nghiệp cuộn lấy nghiệp. Trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp không chỉ giới hạn ở viên mãn cá nhân, mà còn phải bước đi trên chính lộ để con người trong tương lai noi theo.

Tôi phụ giúp cho cửa hàng của gia đình và tu luyện trong môi trường này. Mọi người nghĩ rằng bán hàng thật không mang lại lợi nhuận như bán hàng giả và khách hàng sẽ không đến mua hàng nếu không có giảm giá hay khuyến mãi.

Nhưng là người tu luyện chúng ta nên chiểu theo những gì Sư phụ giảng:

Thần Phật thế thượng tẩu

Tà ác tâm sinh sầu

Loạn thế Đại Pháp giải

Tiệt trất thế hạ lưu

(Phổ chiếu, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

Thần Phật đi lại trên thế gian

Tà ác lo âu sầu não

Đại Pháp hóa giải thời loạn thế

Ngăn chặn việc thế gian xuống dốc

(Chiếu Sáng Rộng Khắp, Hồng Ngâm II)

Chúng ta nên bảo trì sự chính trực và đức hạnh của mình. Trong kinh doanh, chúng ta nên trung thực và không bao giờ lừa khách hàng. Tôi có thể hòa đồng cùng với khách hàng, nhân viên và đối tác của mình. Tôi nói với chồng mình không phải là học viên rằng: “những gì của anh sẽ không bao giờ bị mất và những gì không phải của anh, anh sẽ không bao giờ có được”. Anh ấy nghĩ rằng đó là những lời nói đúng. Vì chúng tôi chiểu theo đặc tính của vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn, việc kinh doanh không quá lớn của chúng tôi ngày càng phát đạt, thực sự là một phúc lành của Đại Pháp.

Trong quá trình tu luyện có rất nhiều chấp trước tôi cần phải buông bỏ. Có nhiều lần dường như rất khó để vượt qua khảo nghiệm. Một ngày nọ, dường như tôi đã có thể buông bỏ một chấp trước, mãi đến ngày hôm sau tôi mới phát hiện ra rằng mình vẫn bị nó can nhiễu. Bất cứ khi nào gặp khó trong việc buông bỏ một chấp trước, tôi đã nhẩm đoạn kinh văn sau của Sư phụ:

“Chư vị biết chăng? Để độ chư vị, Phật đã đi xin ăn nơi người thường, hôm nay tôi lại mở rộng cửa truyền Đại Pháp độ chư vị, tôi không hề vì vô số nạn gặp phải mà cảm thấy khổ, vậy chư vị còn gì chưa buông bỏ được? Chư vị có thể mang theo những thứ chưa buông bỏ trong tâm ấy tiến vào thiên quốc chăng?” (Chân tu, Tinh Tấn yếu chỉ)

Nước mắt tôi thường chảy dài trên mặt khi nhẩm đoạn Pháp trên. Tôi cảm thấy không có gì mình không thể buông bỏ vì tôi đã chọn tu luyện và Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ những chấp trước đó. Tôi học Pháp hàng ngày, vượt qua hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác và buông bỏ hết chấp trước này đến chấp trước khác. Bây giờ, nhìn lại nó chân thật đến nỗi những khổ nạn đó không là gì cả.

2. Cứu độ chúng sinh trong môi trường cụ thể của mình

Tôi ngộ ra rằng hết thảy mọi thứ của mình, bao gồm cả môi trường tu luyện, từ lâu đã được an bài. Tôi không còn lo lắng về việc một điều gì đó có phải do cựu thế lực an bài hay không. Tôi đã nhận ra rằng việc ai an bài con đường tu luyện của mình đều không quan trọng, và điều quan trọng là phải bước đi cho thật tốt. Nếu tôi vị tư và chỉ nghĩ đến bản thân mình, thì sẽ bước đi trên con đường do cựu thế lực an bài. Mặt khác, nếu tôi chiểu theo yêu cầu của Sư phụ trong hết thảy mọi việc mình làm và đồng hóa những gì Sư phụ yêu cầu, thì tôi đang bước đi trên con đường do Sư phụ an bài.

Làm sao tôi có thể tận dụng tốt môi trường của mình để cứu chúng sinh và trợ giúp Sư phụ đây? Tôi không còn xem khách hàng và những người tôi gặp hàng ngày là đối tượng để kinh doanh. Tôi biết không dễ dàng cho những người có duyên tiền định bước vào cửa hàng của mình, vì tất cả họ là những sinh mệnh đều đến vì Pháp. Sư phụ đã an bài các Vương của các thiên thể khổng lồ đến với tôi. Tôi không thể xem nhẹ sự an bài chặt chẽ của Sư phụ – Tôi phải cứu những người đó. Trên thực tế, Sư phụ đang làm hết thảy mọi việc cho chúng ta. Chúng ta chỉ đơn giản là hoàn thành sứ mệnh và lời thề nguyện của mình và tu luyện bản thân trong quá trình đó.

Vì vậy, mỗi người bán, người mua là một người tôi phải cứu. Tôi bắt buộc phải nắm bắt mọi cơ hội để giảng chân tướng và trợ giúp họ thực hiện tam thoái (thoái Đảng và hai tổ chức thanh niên) mỗi ngày. Tôi bắt đầu giảng chân tướng tuỳ vào nhận thức của người kia và có thể nói từ các góc độ khác nhau. Thật tuyệt vời nếu tôi có thể giảng cho một người hiểu chân tướng và thực hiện tam thoái chỉ trong một cuộc trò chuyện. Nhưng nếu không thể, tôi đưa cho người đó một đĩa DVD chương trình biểu diễn nghệ thuật Thần Vận. Khi chúng tôi có cơ hội gặp lại, sau đó tôi sẽ tiếp tục giảng chân tướng cho họ. Tôi đã phát hiện ra rằng nhiều người rất cảm động trước màn trình diễn của Thần Vận và các nhân tố tà ác thao túng họ đã bị loại bỏ bởi năng lượng mà Sư phụ gia trì trong các buổi biểu diễn. Điều đó, một cách tự nhiên, đã giúp tôi trở nên dễ dàng hơn nhiều khi khuyên người đó thực hiện tam thoái lần nữa.

Trong vài năm qua, một nhóm người đã đến sau khi biết chân tướng. Sau đó một nhóm khác lại đến. Tôi không biết bao nhiêu người đã biết chân tướng. Một số người đã bắt đầu tu luyện và có rất nhiều câu chuyện cảm động.

Một lần, một nhà cung cấp ở xa đến cửa hàng của tôi. Sau khi nhận hàng, tôi đưa cho anh một cốc nước và bắt đầu giảng chân tướng cho anh, từ việc dàn dựng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn cho đến việc làm tam thoái. Khi tôi giảng chân tướng, anh ấy lặng lẽ lắng nghe, nhưng nhanh chóng trở nên lo lắng, nói: “Tại sao chị không nói với tôi về những điều tối quan trọng này sớm hơn? Tôi đã đến đây từ năm ngoái. Tại sao khi đó lại không nói với tôi?” Anh nói với tôi rằng mình là một cựu chiến binh và trở thành Đảng viên khi còn trong quân đội. Ba anh em của anh cũng là Đảng viên. Anh ấy đề nghị tôi làm tam thoái cho tất cả anh em của mình và hứa sẽ nói chuyện với họ về việc này khi anh trở về. Anh đã lấy một số tài liệu giảng chân tướng và một đĩa CD Cửu bình khi rời đi. Anh ấy cứ cảm ơn và vẫy tay chào tôi khi chiếc xe đã đi xa. Từ sự việc này, tôi đã hướng nội: chúng sinh này đáng lẽ phải được cứu từ năm ngoái, nhưng tôi đã đợi cho tới năm nay. Chúng sinh này đã chờ đợi trong đau khổ mất một năm. Nếu không phải vì Sư phụ kiên nhẫn chờ đợi, anh ấy đã bị lỡ cơ hội này. Ngay cả bây giờ khi nghĩ lại vẻ háo hức trên khuôn mặt anh ấy, tôi vẫn muốn khóc. Sự cố này thực sự thôi thúc tôi trở nên tinh tấn hơn, và quyết tâm không bỏ lỡ bất kỳ một sinh mệnh nào có mối nhân duyên tiền định.

Một sự việc khác mà tôi vẫn nhớ rất rõ ràng. Hai người đàn ông lực lưỡng được tôi giảng chân tướng trước đó ghé vào cửa hàng của tôi lần nữa. Khi nhìn thấy tôi, họ chỉ vào một bao tải lớn: “Làm ơn cho chúng tôi nhiều hơn.” Tôi biết họ muốn gì. Một trong số họ nói: “Bất cứ cái gì cũng được, VCD, cuốn sách mỏng, bất cứ tài liệu nào, đều tốt cả. Đĩa CD mà chị đưa cho tôi lần trước đã bị người khác lấy đi ngay cả khi tôi còn chưa kịp xem xong. Mọi người trong nhà máy chúng tôi đều muốn xem nó và chúng tôi phải thay phiên nhau. Lần này, khi họ biết tôi đến đây, họ dặn đi dặn lại tôi phải mang về bất cứ thứ gì đó.” Tôi đã vô cùng xúc động và cảm thấy sự cấp bách của thời gian và sự háo hức của chúng sinh khao khát được cứu. Tôi đã thấu hiểu hơn về trách nhiệm của các đệ tử Đại Pháp. Tôi đã không có hàng loạt tài liệu giảng chân tướng, nhưng tôi đã đưa cho anh ấy những gì mình có tại thời điểm đó.

3. Vượt qua khổ nạn nhờ sự bảo hộ của Sư phụ

Cảm giác sâu sắc nhất mà tôi có sau hơn 10 năm tu luyện là, nếu không có sự chăm sóc của Sư phụ, tôi sẽ không trở thành người như hôm nay. Không một lời nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với sự cứu độ và từ bi của Sư phụ.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, mọi người buộc phải tuyên bố lập trường của mình chống lại Pháp Luân Công.

Vào một đêm giông bão. Trong lúc thiền định, tôi thấy rõ một thanh kiếm sắc nhọn từ trên trời rơi xuống với một chùm tia sáng cắt đứt sợi dây đã trói tôi. Sợi dây bị đứt rơi xuống và biến thành những mảnh xác con mãng xà. Tôi biết rằng Sư phụ thấy tôi có tâm tu luyện, vì vậy Ngài đã giúp tôi loại bỏ tà ác ở trong các không gian khác, điều đó giúp tôi vững bước trong những ngày về sau. Tôi cảm nhận rất sâu sắc rằng vào những thời điểm khó khăn nhất, lúc nào Sư phụ đã bảo hộ các đệ tử, không bao giờ để họ một mình, dù chỉ là một khoảnh khắc.

Vào năm 2004 trong một âm mưu bắt giữ tôi của công an, tôi đã trốn thoát nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ. Hầu như tất cả các công an từ đồn cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi, cố gắng đưa tôi đến một trại tạm giam. Tôi nói mà không cần nghĩ: “Những gì các anh nói không được tính!” Họ đã bị sốc: “Lời của ai mới được tính đây?” Tôi nói với họ: “Sư phụ của tôi.” Họ tiến đến chỗ tôi và cố gắng kéo tôi lên xe cảnh sát. Tôi không hề sợ hãi chút nào, chỉ có một niệm: “Sư phụ ở bên tôi. Mọi việc sẽ do Sư phụ quyết định.”

Kết quả là, hai chàng trai trẻ không thể di chuyển tôi, một phụ nữ lớn tuổi gần 60. Chân tôi rất vững vàng trên mặt đất và không hề nhúc nhích. Tôi biết rằng đó là một trận chiến giữa chính và tà ở trong không gian khác. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã giảng chân tướng cho họ trong gần ba giờ. Dần dần, những sinh mệnh này đã thay đổi. Khi rời đi, họ không còn dáng vẻ tà ác nữa và mọi người đều mỉm cười. Tôi bước ra khỏi cửa tiễn họ và nhắc họ nhiều lần hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói với họ về nguyên lý thiện hữu thiện báo và ác hữu ác báo và khuyên họ đừng bao giờ tham gia vào cuộc bức hại một lần nữa. Họ gật đầu và lái xe rời đi. Từ đó trở đi, công an địa phương không bao giờ sách nhiễu tôi lần nào nữa, và họ cũng không sách nhiễu bất kỳ học viên địa phương nào khác. Môi trường tích cực trong vùng của tôi là kết quả tự nhiên của tiến trình Chính pháp của Sư phụ và những việc làm tốt của các học viên địa phương trong việc chứng thực Pháp.

Sau đó, bất cứ khi nào tôi gặp trưởng đồn công an hoặc công an viên, tôi đều vui vẻ chào họ. Họ tình cờ hỏi: “Bà vẫn đang tu luyện [Pháp Luân Công] đấy chứ?” Sau khi tôi nói mình vẫn đang tu luyện, họ sẽ nói: “Hãy tu luyện cho tốt nhé.” Khi đồn công an cần làm một số công việc cải tạo, trưởng đồn nói: “Tốt nhất chúng ta nên nhờ gia đình của học viên đó làm công việc này.” Không lâu sau, đồn công an có một trưởng đồn mới. Khi nhìn thấy chồng tôi, ông ta hỏi: “Vợ bác có còn tu luyện không?” Chồng tôi trả lời không do dự, “Có chứ, có chứ! Tại sao không tu luyện Công Pháp tốt như vậy?“ Khi đồn trưởng mới hỏi chồng tôi có tập Pháp Luân Công không, ông ấy nói: “Tôi sắp luyện!” Thực tế, chồng tôi đã tu luyện vào năm ngoái.

Trong suốt những năm qua, tôi đã trải qua rất nhiều vụ việc mà tôi đã thoát khỏi nguy hiểm nhờ sự chăm sóc và bảo hộ của Sư phụ. Một vài ngày sẽ không đủ để tôi viết ra tất cả những câu chuyện này. Tôi chắc rằng mọi người chân tu thực sự đều có những trải nghiệm tương tự. Khi chúng ta coi mình là lạp tử của Pháp và đang làm những điều thần thánh nhất trong những thời điểm khó khăn nhất, chúng ta thực sự đồng hóa với Pháp và chúng ta thực sự có thể cảm thấy rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh và bảo hộ chúng ta. Huyền năng và sự thần thánh của Pháp sau đó sẽ được triển hiển cho chúng ta.

Điều tôi sẽ không bao giờ quên là, ngay cả khi không tinh tấn, Sư phụ vẫn nắm lấy tay tôi và đưa tôi lên. Không một lời khiển trách, chỉ là một ánh nhìn từ bi trên khuôn mặt của Sư phụ. Giấc mơ này đã nhắc nhở tôi nhớ tới sự cứu độ từ bi của Sư phụ, sứ mệnh và lời thề của mình, và tiếp tục tinh tấn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/24/212368.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/13/113092.html

Đăng ngày 30-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share