Bài viết của Thanh Tâm, một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 17-11-2009]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Thông qua Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ, tôi muốn kể về một số trải nghiệm trong hơn 10 năm tu luyện của tôi với mục đích là chứng thực Pháp và khích lệ các đồng tu cùng nhau tinh tấn.

1. May mắn đắc được Pháp lý của vũ trụ – Đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ

Vào mùa xuân năm 1996, tôi tham gia một lớp học ở gần nhà và xem các video giảng Pháp của Sư phụ. Qua việc học Pháp thường xuyên và chia sẻ với các đồng tu, tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp. Chúng tôi cùng học với nhau bằng cách đọc to, chép lại Pháp và học thuộc Pháp. Được đắm mình trong Phật ân hạo đãng của Sư phụ, tôi thấy hạnh phúc không gì so sánh được.

Trong khi chú tâm vào việc học Pháp, tôi xem việc hồng Pháp là trách nhiệm của mình. Tôi và các đồng tu thường mở các video giảng Pháp của Sư phụ cho mọi người ở quanh vùng và các khu vực xa xôi quanh đó xem, và hướng dẫn mọi người tập năm bài công pháp. Với nỗ lực của mọi người, số lượng học viên trong khu vực đã tăng gấp đôi và tăng trưởng mạnh mẽ trong khoảng thời gian đó. Số lượng học viên lên đến hàng trăm người, việc này đồng thời cũng giúp truyền rộng Đại Pháp ở thành phố, các thị trấn và các làng xung quanh.

2. Đến Bắc Kinh chứng thực Pháp – Đánh mất phương hướng do còn nhiều tâm chấp trước của con người

Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và Giang Trạch Dân đã phát động cuộc bức hại điên cuồng nhằm vào Pháp Luân Công. Giống như nhiều đồng tu khác, tôi đã đến Bắc Kinh thỉnh nguyện quyền được tập Pháp Luân Công. Một đồng tu và tôi đi cùng với nhau, chúng tôi bị bắt giữ và bị đưa đến một đồn cảnh sát ở Bắc Kinh. Sau khi bị tra tấn một cách tàn bạo, chúng tôi bị đưa đến một trại tạm giam. Tôi bị tra tấn ở trại tạm giam đó trong gần hai tháng liền.

Để ép buộc tôi từ bỏ đức tin, cảnh sát đã tra tấn tôi. Trưởng phòng cảnh sát địa phương hét vào mặt tôi: “Nếu không chế ngự được trí óc của mày, tao phải làm cho thể xác của mày phải chịu khuất phục”. Các chiêu trò đe dọa và dụ dỗ cũng không cưỡng ép được tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Khi cảnh sát tà ác thấy các biện pháp “cứng” không có hiệu quả, chúng gây áp lực buộc gia đình lên án tôi. Mẹ tôi với hai hàng nước mắt lăn dài trên má, đứa con nhỏ của tôi cũng khóc. Vợ tôi dọa sẽ ly dị tôi. Dần dần những điều này đã khiến tôi dao động, bởi tâm chấp trước của tôi còn nhiều, là kết quả của việc không được học Pháp trong thời gian dài. Cuối cùng, dưới áp lực nặng nề, tôi đã thỏa hiệp với cảnh sát, viết bản hối thư đi ngược lại với ý chí của mình, làm những việc không đúng với Pháp, và để lại vết nhơ trên con đường tu luyện bản thân.

Tôi trở về nhà. Gia đình tôi trông chừng tôi nghiêm ngặt hơn và cắt đứt mọi liên lạc của tôi với các đồng tu. Trong tâm tôi vẫn tin rằng Sư phụ là chân chính và Đại Pháp là tốt và muốn quay trở lại tu luyện, tuy nhiên tôi lại không thể đột phá. Đồng thời, tôi đã suy nghĩ rằng, do bản thân đã làm điều có lỗi đối với Sư phụ và Đại Pháp nên tôi không còn cơ hội quay trở lại tu luyện với vết nhơ nghiêm trọng này. Do tâm không chính, tôi đã bị cuốn trôi xa dần khỏi Đại Pháp.

3. Sư phụ dẫn dắt tôi trở lại tu luyện, cải biến hoàn cảnh gia đình bằng chính niệm

Do quan niệm hậu thiên nặng nề, tôi bị mê lạc trong xã hội người thường, nhưng Sư phụ từ bi đã không bỏ rơi tôi, cho dù tôi đã không đạt tiêu chuẩn của người tu luyện. Các đồng tu thường xuyên tìm cách vượt hàng rào nhà tôi và đưa cho tôi các kinh văn mới của Sư phụ. Thông qua việc học các bài giảng của Sư phụ và chia sẻ với đồng tu, bản thân tôi dần dần được quy chính. Chính Sư phụ và các đồng tu đã đánh thức chính niệm trong tôi.

Với sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi nhận thức rõ hơn về trách nhiệm và sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi nhận ra rằng, để có thể trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh một cách hiệu quả, tôi phải hoàn thành sứ mệnh thần thánh của đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Hoàn cảnh gia đình rõ ràng là một quan mà tôi cần phải vượt qua. Nếu tôi không thể đột phá được khía cạnh này, tôi sẽ không thể làm tốt ba việc. Vì vậy, tôi quyết tâm vượt qua quan ải này.

Một ngày nọ, tôi trở về nhà sau khi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp, vợ tôi hỏi: “Anh đã đi đâu?” Tôi thấy rằng đây chính là lúc mình phải làm việc này và không được né tránh nữa. Vì vậy, tôi bình tĩnh trả lời: “Anh ra ngoài và nói rõ sự thật về Pháp Luân Công và cứu những người đang bị đầu độc bởi ĐCSTQ”. Vợ tôi gay gắt: “Anh không thể luyện công ở nhà được à, anh có cần thiết phải ra ngoài không?”. Tôi nhẹ nhàng nói với vợ: “Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, anh phải gánh trách nhiệm trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Anh không chỉ tiếp tục tu luyện Đại Pháp mà anh còn phải giúp mọi người biết được rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân – Thiện – Nhẫn là tốt”. Thấy tôi kiên định bất động, cô ấy khóc lóc: “Em nên chết đi cho rồi”. Sau đó, vợ tôi bước ra ngoài.

Chứng kiến vợ tôi đóng sầm cửa và bỏ ra ngoài, tôi lưỡng lự một chút và nghĩ: “Liệu tôi có đủ từ bi không? Cô ấy có làm điều gì điên rồ không?” Tuy nhiên, ngay khi niệm đầu tiêu cực này nổi lên thì bị thanh lý bởi chính niệm mạnh mẽ của tôi. Là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính pháp, tôi đang làm điều ngay chính nhất trong vũ trụ này. Chừng nào tôi còn niềm tin vào Sư phụ, Đại Pháp, và duy trì chính niệm mạnh mẽ, thì sẽ không có điều gì xấu xảy ra. Tôi nhận thấy, hành xử của vợ tôi là nỗ lực cuối cùng của tà ác với mục đích can nhiễu tôi. Chừng nào tôi còn giữ chính niệm vững vàng, tâm kiên định bất động, tà ác sẽ không còn cơ hội nào để can nhiễu tôi.

Tôi thật sự đã duy trì được chính niệm bất động. Sáng hôm sau, vợ tôi trở về nhà giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi tận dụng cơ hội này để thông báo cho các thành viên trong gia đình: “Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính pháp, tôi nhất định sẽ thực hiện sứ mệnh thần thánh trợ Sư chính pháp và cứu độ chúng sinh. Không một ai và không bất cứ điều gì có thể ngăn cản tôi quay trở về với bản nguyên chân chính của mình”. Gia đình nhận thấy sự kiên quyết của tôi nên cũng không ngăn trở tôi nữa. Trên bề mặt, họ không còn khống chế tôi. Thực ra, nguyên nhân là do chính niệm mạnh mẽ của tôi đã giải thể các nhân tố tà ác ở không gian khác.

Do vẫn còn quan niệm và tình cảm người thường, nên việc đột phá hoàn cảnh gia đình của chúng ta dường như rất khó khăn. Khi chúng ta buông bỏ quan niệm hậu thiên, loại trừ chấp trước, và dấy khởi các suy nghĩ ngay chính, những quan ải này sẽ không còn ngăn trở được chúng ta. Nhìn lại quá trình vượt quan, chúng sẽ không là gì cả nếu chúng ta đối mặt với chúng bằng những niệm đầu đúng đắn.

4. Trợ Sư Chính Pháp – một bông hoa nhỏ khai nở trong nhà tôi

Những cải biến lớn lao cả ở thân thể và tư tưởng mà tôi đã trải nghiệm sau khi quay trở lại tu luyện cũng dần dần tác động đến các thành viên trong gia đình. Ban đầu, mọi người trong gia đình ngăn cấm tôi tu luyện không phải do họ phản đối Đại Pháp mà là do họ chịu ảnh hưởng bởi Văn hóa Đảng và lo sợ bị bức hại. Sau khi tôi quay lại tu luyện Đại Pháp, các thành viên trong gia đình đã chứng kiến huyền năng của Đại Pháp và biết được Đại Pháp tuyệt vời thế nào. Vợ và bố mẹ tôi cũng bắt đầu tu luyện. Sự chuyển biến hoàn cảnh gia đình đã hỗ trợ tôi làm tốt ba việc. Thông qua học Pháp, họ có được thể ngộ sâu sắc hơn về những việc chúng ta cần làm. Họ chủ động tham gia và đã trở thành các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Năm 2004, sau khi thiết lập được môi trường tu luyện tại gia đình, với sự khích lệ của các đồng tu, tôi quyết định mở một điểm sản xuất tài liệu gia đình nhỏ. Để giảm bớt gánh nặng cho các điểm sản xuất tài liệu lớn hơn. Tôi và gia đình bắt đầu in các tài liệu giảng chân tướng, nhưng vẫn chưa thể trở thành điểm sản xuất độc lập được.

Sau đó, tôi bắt đầu tham gia công việc phụ đạo viên địa phương và thường xuyên liên lạc với các đồng tu ở thành phố khác. Các đồng tu thấy rằng ở khu vực chúng tôi, rất ít các học viên muốn học cách sử dụng máy tính để in tài liệu chân tướng, vì vậy họ khích lệ tôi học kỹ năng này và thiết lập một điểm truy cập Internet.

Trong thời gian đầu, tôi có chấp trước mạnh mẽ vào việc phụ thuộc người khác và có tâm sợ hãi. Tôi nghĩ rằng tôi chỉ có thể thực hiện các công việc tay chân thuần túy, và thấy rằng tôi không thể sử dụng công nghệ kiểu như máy tính. Tôi nghĩ rằng học chúng rất khó. Sau khi liên lạc nhiều với các đồng tu ở các thành phố khác và chia sẻ về vấn đề này, tôi hướng nội và tìm ra thiếu sót của mình. Tôi nhận ra rằng đó chính là tâm chấp trước về sợ hãi và phụ thuộc, đã làm cho tôi không muốn học cách sử dụng máy tính.

Với sự gia trì của Sư phụ từ bi và chính niệm của bản thân, chỉ trong một thời gian ngắn, tôi đã học cách truy cập Internet, tải tài liệu, in, khắc và sắp chữ. Tôi cũng học cách cài đặt phần mềm và xử lý các trường hợp phần cứng có vấn đề. Do trước đây tôi chưa hề biết đến máy tính nên đây thực sự là một kỳ tích đối với tôi. Thực ra, là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính pháp, chừng nào chính niệm mạnh mẽ, với sự gia trì của Sư phụ, chúng ta có thể làm bất cứ việc gì, vì sau tất cả chúng ta không làm những việc hàng ngày của người thường. Khi tôi mở trang web Minh Huệ và nhìn thấy Sư phụ đang đả tọa trên núi, mắt tôi đẫm lệ. Tôi nói với Sư phụ: “Đệ tử đã làm Sư phụ thất vọng rồi. Hôm nay con đã quay lại thuyền Pháp, con nhất định sẽ cùng Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình”.

Thông qua việc hướng nội, tôi đã loại bỏ được nỗi sợ hãi, tâm ích kỷ, và đã thiết lập được một cơ sở sản xuất tài liệu ở nhà. Bông hoa nhỏ (điểm in tài liệu) trợ Sư chính Pháp đã lặng lẽ nở trong nhà tôi. Tuần báo Minh Huệ và các bài giảng mới của Sư phụ lần lượt được in ra và đem đến cho các đồng tu. Chúng tôi cũng gửi thư tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Tôi còn có thể thường xuyên truy cập vào trang web Minh Huệ và chia sẻ thể ngộ tu luyện của mình với các học viên trên khắp thế giới. Tôi thật sự đã được hưởng lợi rất lớn từ việc đọc các bài chia sẻ của Pháp hội Trung Quốc trên Internet, và chúng cũng đã giúp tôi đề cao rất nhiều trong tu luyện.

5. Tham gia điều phối, hướng nội và từ bỏ tâm chấp trước

Làm việc với nhiều học viên địa phương, chúng tôi đã lập được nhiều điểm in tài liệu. Sau đó, tôi hiểu được trách nhiệm phải điều phối các điểm tài liệu và dịch vụ sửa chữa máy in. Vì vậy, tôi bắt đầu liên lạc với nhiều học viên, việc này giúp tôi có cơ hội hướng nội và buông bỏ chấp trước của mình.

(a) Hướng nội, đề cao tâm tính trước, sửa chữa máy in sau

Vào ngày 29 tháng chạp âm lịch, tôi trở về nhà sau một chuyến đi và phát hiện ra rằng có một vài máy in cần sửa chữa đã được gửi đến từ các điểm in tài liệu khác nhau. Nhiều máy in bị hỏng cùng lúc, và lập tức tôi nhận ra rằng chỉnh thể của chúng tôi đã xuất hiện vấn đề. Tất cả các học viên tham gia cần phải hướng nội. Tôi hướng nội và tìm kiếm chấp trước trong khi mang các máy in đến nhà một đồng tu để hỏi về kỹ thuật sửa chữa máy in. Đồng tu này cũng nhận thấy có điểm gì đó bất thường và nói rằng chúng ta cần hướng nội.

Thông qua sự điểm hóa của Sư phụ và chia sẻ giữa các đồng tu, cuối cùng chúng tôi đã tìm ra vấn đề căn bản của mình. Trong suốt khoảng thời gian cuối năm mới, chúng tôi đã lơ là học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng cho mọi người. Chúng tôi bận rộn sắm sửa chuẩn bị cho ngày Tết, để không thua kém so với người thường. Khi chúng ta gặp gỡ họ hàng và bạn bè, chúng ta bị chìm đắm trong những mối quan hệ đó và dần lãng quên trách nhiệm và sứ mệnh thiêng liêng của mình.

Vì chúng tôi đã tìm ra chấp trước và điều chỉnh chúng, nên những chiếc máy in bị hỏng lần lượt hoạt động trở lại mà không cần sửa chữa. Chúng tôi hướng nội, tìm ra chấp trước của mình và loại bỏ nó. Môi trường của chúng tôi đã được chính lại. Những công cụ được sử dụng để chứng thực Pháp sau đó đã được điều chỉnh và sửa chữa. Điều này giống với một trường hợp đã được chia sẻ trong tâm đắc thể hội: “Tu tâm tính trước, sửa máy in sau”.

Sau khi máy in được sửa, tôi chia sẻ kinh nghiệm với những đồng tu đến lấy máy in về, họ cũng nhận ra các quan niệm hậu thiên của mình. Trước đây, chúng tôi rất bận rộn và muốn sản xuất tài liệu trước năm mới để có thời gian chuẩn bị cho dịp lễ Tết. Thực ra, tất cả chỉnh thể của chúng tôi đều có chấp trước, do đó các máy in lần lượt bị hỏng. Nguyên nhân là do tâm tính của chúng tôi có vấn đề, dẫn đến việc thực thi Đại Pháp không tốt.

(b) Hướng nội, từ bỏ chấp trước vào làm các việc

Do một số điểm sản xuất tài liệu vừa mới được mở, nên cần tập trung nguồn lực và nhân lực để phát triển. Tuy nhiên, khi tôi nhận thấy rằng một số điểm sản xuất tài liệu có vấn đề, tôi mất kiên nhẫn và mong muốn nhanh chóng thành công. Tôi đã hành xử một cách vô lý do tâm chấp trước mạnh mẽ vào làm các việc, và thông báo cho các đồng tu có điểm sản xuất tài liệu tổ chức họp để chia sẻ thể ngộ vào một ngày cố định.

Việc này đi chệch hướng với yêu cầu của Minh Huệ liên quan đến việc liên hệ một chiều giữa điều phối viên và các cơ sở sản xuất tài liệu. Việc triệu tập các học viên chắc chắn tạo ra vấn đề nghiêm trọng về an toàn và nguy hiểm cho những người liên quan. Khi tôi thông báo cuộc họp mặt cho các điểm sản xuất tài liệu, mọi người đều cảm thấy rằng điều đó không đúng, nhưng họ vẫn đồng ý. Do đó, chấp trước của tôi vào làm các việc càng được bành trướng.

Vào ngày định trước của cuộc họp, diễn ra vào buổi tối, dự báo thời tiết dự đoán trời quang đãng, nhưng chúng tôi gặp phải một cơn mưa xối xả, khiến các học viên không thể đến điểm họp mặt. Dường như Sư phụ đã ngăn cuộc họp diễn ra, do đó giảm bớt nguy hiểm cho chúng tôi. May mắn thay, các học viên quanh tôi sau đó đã chỉ ra vấn đề này. Với sự giúp đỡ của họ, tôi bắt đầu hướng nội.

Tôi đã kiểm tra và tìm thấy chấp trước của mình khi làm các việc và chấp trước vào bản thân, và nhận ra rằng các chấp trước của tôi đã lớn dần theo thời gian. Bằng cách hướng nội, tôi thấy rằng nguyên nhân là do tôi đã bỏ bê việc học Pháp trong một thời gian dài, điều này đã khiến các chấp trước của tôi gia tăng và dẫn đến trạng thái này.

Sau khi nhận ra được vấn đề, tôi cảm thấy cần phải tạm thời ngừng làm các việc và tập trung vào việc học Pháp và tu chính bản thân. Sau một thời gian học Pháp, tu luyện vững chắc và tự điều chỉnh bản thân, tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn về Pháp lý mà Sư phụ giảng: “Không phải là công tác mà là tu luyện” (Tinh tấn yếu chỉ)

Sau khoảng thời gian này, tôi đã tiếp tục công việc điều phối tại địa phương. Tất cả các điểm sản xuất tài liệu cũng dần dần quay trở lại con đường đúng đắn.

© Hướng nội và buông bỏ vị tư

Một máy tính xách tay của một học viên lớn tuổi tại một điểm sản xuất tài liệu gần đây đã bị hỏng. Tôi đã đi kiểm tra và thấy rằng nó không xảy ra vấn đề gì lớn, chủ yếu là do máy tính xách tay đã quá cũ. Bởi vì học viên này không biết cách sửa chữa nó, nên máy tính thường xuyên xảy ra sự cố. Lúc đó tôi đã nghĩ đến việc đổi cho học viên này chiếc máy tính xách tay mới của tôi, để tôi dùng cái cũ, vì tôi có thể dễ dàng sửa chữa nó.

Nhưng ngay sau đó, tôi đổi ý, do sự ích kỷ của tôi xâm chiếm. Tôi có rất nhiều việc phải làm, và thời gian rất eo hẹp. Nếu tôi sử dụng máy tính xách tay mới, nó sẽ nhanh hơn rất nhiều và nó sẽ giúp tôi tiết kiệm nhiều thời gian. Vì vậy, tôi đã sửa máy tính xách tay của người học viên lớn tuổi và về nhà với tâm trạng hài lòng.

Sau khi về nhà, tôi cảm thấy càng lúc càng khó chịu. Càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy mình đã hành xử không đúng. Tôi hướng nội và tìm thấy tâm vị tư của mình. Tôi chỉ nghĩ về bản thân trước tiên khi giải quyết vấn đề. Sau khi tìm thấy chấp trước căn bản của mình về sự ích kỷ, tôi lập tức quyết định đưa chiếc máy tính xách tay mới của mình cho người học viên lớn tuổi. Khi tôi thay đổi suy nghĩ, cơ thể tôi đột nhiên cảm thấy rất nhẹ nhàng, như thể một hòn đá lớn đã được nhấc khỏi cơ thể tôi.

6. Giải cứu đồng tu và hình thành một chỉnh thể

Mấy ngày trước, một học viên trong thị trấn của tôi đã bị cảnh sát bắt giữ. Trước tiên, chúng tôi đã công bố tin tức này trên Internet và thông báo cho các đồng tu phát chính niệm. Chúng tôi cũng sử dụng thư, gọi điện thoại và phát các tài liệu giảng chân tướng để vạch trần cuộc bức hại và cứu người.

Sau sự cố này, chúng tôi nhận ra rằng trong khi hướng nội và tu chính bản thân, chúng tôi cũng cần phải tạo thành một chỉnh thể vững chắc. Chúng tôi phải dùng chính niệm mạnh để giải thể tà ác, giải cứu các đồng tu và giúp họ trở về với dòng hồng lưu chân chính của Đại Pháp. Đây cũng là cơ hội để chúng tôi giảng chân tướng cho mọi người, cứu độ chúng sinh.

Trước khi tôi hoàn thành bài viết này, đồng tu bị bắt giữ đã rời khỏi trại giam và trở về với chỉnh thể Đại Pháp. Ban đầu, đồng tu bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức và có thể bị kết án hai năm tù. Đây là một trong số ít trường hợp giải cứu thành công trong khu vực của chúng tôi, vì vậy tôi đã viết về trải nghiệm này với mục đích chia sẻ nó với các đồng tu.

(a) Hình thành chỉnh thể và giải cứu các học viên với tất cả sức mạnh của chúng tôi

Suy nghĩ về những kinh nghiệm trước đây khi chúng tôi giải cứu đồng tu, chúng tôi nhận thấy rằng chúng tôi chưa tạo thành một chỉnh thể vững chắc. Thông thường, mỗi người làm việc của mình, và giống như một nắm cát lỏng lẻo, chúng tôi không thể tạo thành một chỉnh thể vững mạnh. Tuy nhiên, lần này chúng tôi thực sự đã hình thành được một chỉnh thể kiên cố không thể phá.

Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm suốt ngày đêm ở hơn 20 ngôi làng, thị trấn và thành phố của chúng tôi. Một số thậm chí còn phát chính niệm từng giờ trong cả ngày. Chúng tôi dùng chính niệm để gia trì cho các đồng tu và diệt trừ tà ác. Đồng thời, chúng tôi đã viết thư cho đồn cảnh sát địa phương và những người tham gia vào cuộc đàn áp các học viên, và với trái tim từ bi, chúng tôi khuyên họ hành xử tốt hơn. Chúng tôi cũng làm các tấm biển giảng chân tướng, phơi bày cuộc bức hại và yêu cầu trả tự do cho các đồng tu. Chúng tôi dán biểu ngữ khắp thành phố.

Trong khi đó, các học viên bên ngoài Trung Quốc đã sử dụng các thông tin liên lạc mà chúng tôi đăng trên Internet để gọi điện cho những người tham gia bức hại và giảng chân tướng cho họ. Tà ác sợ nhất là tội ác của chúng bị phơi bày và những cuộc gọi từ nước ngoài là cực kỳ trọng yếu. Những hành động tuyệt vời của các học viên Pháp Luân Đại Pháp, những người đang hình thành một chỉnh thể thống nhất cả trong và ngoài Trung Quốc, đã làm tà ác khiếp sợ và giải thể.

(b) Duy trì chính niệm, không buông lơi

Trước đây, khi các học viên bị bức hại, điều đầu tiên chúng tôi làm là phát chính niệm. Tuy nhiên, chúng tôi đã không kiên trì trong một thời gian dài và thường khi chúng tôi phát chính niệm trong một khoảng thời gian và không thấy hiệu quả, chúng tôi dần dần giảm bớt và cuối cùng dừng lại. Mặc dù một số học viên đang phát chính niệm trên bề mặt, nhưng họ không có chính niệm trong tâm. Nếu họ thấy việc phát chính niệm là không quan trọng, thì điều này có thể được gọi là chính niệm không?

Tuy nhiên, cùng với sự đẩy nhanh của tiến trình Chính Pháp, chúng tôi đã trưởng thành hơn thông qua việc học Pháp và đề cao tâm tính. Mỗi khi nhận được thông tin về việc học viên bị bắt giữ, mọi người đều phát chính niệm và tin rằng học viên này chắc chắn sẽ sớm trở lại. Khi chúng tôi không buông lơi, chúng tôi có thể tiêu diệt tà ác.

© Cuộc giải cứu không đơn thuần chỉ vì giải cứu học viên

Nguyên nhân cơ bản cho việc giải cứu không thành công các học viên trước đây là do chúng tôi ngay từ đầu đã không có xuất phát điểm đúng đắn. Thông thường chúng ta giải cứu học viên chỉ đơn giản là để giải cứu học viên, thay vì sử dụng cơ hội này để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

Lần này, tôi nhận ra rằng quá trình này cũng là một trong những cách hướng nội, đề cao bản thân và từ bỏ các chấp trước. Khi tôi liên lạc với các thành viên gia đình của các học viên bị bắt, tôi cảm thấy khó chịu và không thể giúp đỡ gì nhiều, tôi cũng không thể xua tan những nghi ngờ của họ. Đôi khi tôi đã không phản ứng tốt với họ, và điều đó làm cho vấn đề tồi tệ hơn.

Nhìn lại mười năm tu luyện của mình, tôi đã trải qua một số thời gian khó khăn và phải đi một số đường vòng. Nhưng với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể vượt qua cho đến hôm nay. Sức mạnh vô biên của Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi và Sư phụ đã dẫn tôi đi đúng hướng. Sư phụ từ bi vĩ đại đã đưa tôi ra khỏi địa ngục, tẩy tịnh bản thân tôi và giúp tôi trở thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, vững tin với chính niệm mạnh mẽ và hành động ngay chính. Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự và tự hào! Không một từ ngữ nào có thể bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc của tôi đối với ân đức cứu độ của Sư phụ!


Bàn tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/17/212355.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/24/113321.html

Đăng ngày 28-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share