[MINH HUỆ 17-11-2009]

Sư phụ đã cứu tôi và Đại Pháp đã cải biến tôi

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Chào các đồng tu!

Tôi năm nay 71 tuổi. Hồi nhỏ tôi chỉ đi học được một năm. Suốt nửa cuộc đời, tôi đau khổ vì bệnh tật. Hầu như lúc nào cũng bị bệnh. Tôi đau đầu kinh khủng và mắt không mở ra được. Tôi sợ gió, sợ lạnh đến nỗi một năm mà phải đội mũ ít nhất tám tháng. Suốt mùa đông, mặc dù đội mũ len dày nhưng tôi vẫn thấy lạnh. Khi triệu chứng ngày càng nặng, thì tôi nằm liệt giường và đầu tôi sưng vù. Đau đớn bệnh tật hành hạ tôi chết đi sống lại. Năm 1996, con gái cả của tôi đã giúp tôi đắc Pháp.

Mặc dù tôi chỉ là một bà nội trợ thất học nhưng tôi được Sư phụ quản khi tôi bước vào cửa tu luyện. Có một lần tôi đi đến một địa điểm để xem băng thu hình các bài giảng của Sư phụ. Sau khi xem xong cuộn băng đầu tiên, lúc đi bộ xuống cầu thang, tôi bước hụt chân. Vào tích tắc ấy, tôi cảm thấy như có ai đang cầm lấy chân tôi và đặt xuống đất một cách an toàn. Tôi không bị thương chút nào và trong tâm cảm thấy vô cùng phấn khích. Tôi cảm giác rằng Pháp Luân Công và Sư phụ thật siêu thường, và quyết định sẽ học Pháp này. Không lâu sau, khi tôi đang bê bình chậu nước sôi ở nhà, và không cẩn thận làm đổ lên chân; nhưng tôi không hề đau và chân cũng không bị đỏ hay sưng lên. Điều này càng làm gia tăng tín tâm học Đại Pháp của tôi và tôi càng tin rằng mình đã tìm được Sư phụ có thể chân chính độ nhân. Tôi cảm thấy mình thật quá đỗi may mắn!

Tôi rất lo lắng vì không biết chữ, nhưng vẫn tin rằng miễn tôi thành tâm học Pháp, Sư phụ sẽ giúp đỡ. Ở nhà, ngoại trừ lúc nấu ăn, làm việc nhà và ngủ, tôi đều không muốn lãng phí chút thời gian nào, tôi dành toàn bộ thời gian rảnh để đọc các sách Đại Pháp. Tôi viết ra những chữ không biết và gặp ai thì tôi liền nhờ người đó chỉ dạy, và chủ yếu là tôi nhờ chồng giúp. Anh ấy biết chữ, nhân phẩm tốt và rất kiên trì chỉ dạy tôi. Trong những năm ấy, tôi đã dùng cả chồng giấy báo để tập viết chữ. Để ghi nhớ mặt chữ, tôi chú thích từng chữ bằng các ký tự.

Tôi luôn cảm thấy Sư phụ ở bên cạnh tôi mọi lúc. Sư phụ nhìn thấy cái tâm chân thành của tôi, nên Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Tôi cảm thấy mình học rất nhanh và nhớ rất tốt. Được Sư phụ giúp, tôi đã có thể bỏ hẳn kính lão đã đeo suốt mấy chục năm. Đôi mắt trở nên tinh tường và trí huệ minh mẫn giống như một người trẻ tuổi.

Có một hôm, khi đang tự học Pháp ở nhà một mình, thì có một chữ tôi không biết đọc. Tôi muốn viết từ đó ra nhưng lại không nhìn rõ. Tôi lo lắng và bật khóc. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Ngay lập tức tôi cảm thấy trước mắt sáng rực như thể một tấm vải đen vừa được gỡ xuống. Chữ đó dường như càng ngày càng lớn đến khi tôi nhìn thấy được. Khoảnh khắc ấy, tôi không biết dùng lời nào để diễn tả lòng cảm kích của mình, chỉ biết cố gắng học Pháp thật tinh tấn. Qua vài tháng, tôi biết tất cả các chữ trong sách Chuyển Pháp Luân.Tôi cũng học được hết những chữ trong các kinh văn của Sư phụ trong thời gian gần đó. Tôi cũng đọc được hết cuốn Tinh Tấn Yếu Chỉchữ chính thể. Chồng tôi không tin được điều này. Một hôm anh viết xuống vài chữ Trung chính thể để kiểm tra và tôi đã đọc chính xác tất cả. Anh ấy vô cùng ngạc nhiên; cả gia đình tôi đã chứng kiến được sự thần kỳ của Đại Pháp và bội phục Đại Pháp.

Ngay sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi như biến thành một người khác. Mọi bệnh đều khỏi và tính cách cũng biến hóa to lớn. Trước kia, khi bị bất cứ ai trong gia đình phàn nàn điều gì, tôi sẽ buồn và thỉnh thoảng cảm thấy bị tổn thương. Bây giờ tôi trở nên hòa ái và từ bi đối đãi với mọi người trong gia đình. Tôi cũng trở nên tốt bụng với tất cả bạn bè và hàng xóm láng giềng, sẵn sàng nhường lợi ích của mình cho người khác. Dù người khác có nói năng lỗ mãng, thì tôi vẫn giữ tâm thái hòa ái mà đối đãi với họ.

Vào buổi sáng Tết Nguyên đán năm nay, khi chồng tôi ra ngoài để chúc tết bà còn, anh ấy thấy 600 tệ nằm ở chân cầu thang khu chung cư của chúng tôi. Sợ rằng người chủ mất tiền sẽ lo lắng nên chúng tôi ngay lập tức dán một thông báo ở gần cầu thang. Một lúc sau, người chủ đến và nhận lại số tiền. Cô ấy rối rít cảm ơn chúng tôi. Khi biết chúng tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, cô ấy liên tục bảo Pháp Luân Công thật tốt. Tôi rất hạnh phúc khi cô ấy biết được chân tướng Đại Pháp.

Không sợ tà ác

Trong những năm tháng sau khi cuộc bức hại xảy ra, con gái lớn của tôi nhiều lần bị bắt giữ vì kiên tu Đại Pháp. Cho dù môi trường tu luyện có khắc nghiệt như thế nào, quyết tâm tu luyện Đại Pháp của tôi cũng không hề dao động. Cho dù tà ác có đưa ra bao nhiều lời đồn dối trá, tôi cũng không bao giờ nghi ngờ Sư phụ và Đại Pháp. Sư phụ và Đại Pháp là chính nhất trên thế gian, không gì sánh bằng. Tôi quyết tâm đi theo Sư phụ, kiên trì học Pháp và luyện công không trễ nãi dù chỉ một ngày hay làm tổn thất một cuốn sách Đại Pháp.

Tôi sẽ không bao giờ rời xa Đại Pháp. Sư phụ và Pháp đã cứu mạng tôi. Cho đến bây giờ tà ác vẫn không ngừng vu khống, trách nhiệm của tôi chính là lên tiếng bảo vệ sự trong sạch cho Đại Pháp và Sư phụ. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi luôn nói về vẻ đẹp Đại Pháp. Những năm gần đây, để cứu con gái thoát khỏi tù tội, tôi đã nhiều lần liên hệ để nói chuyện với những người hành ác. Tôi không sợ hãi chút nào. Trong tâm tôi nghĩ, chúng tôi tu luyên Đại Pháp và là những người tốt; chúng tôi là chính nhất; tại sao lại sợ hãi? Tục ngữ có câu “Tà không thể áp chính.” Tà ác phải sợ chúng ta mới đúng. Chính vì vậy, lúc nào tôi cũng đường đường chính chính đối mặt và vạch trần tội lỗi mà họ phạm phải, khiến họ sợ hãi kinh khiếp.

Một lần nọ, giám đốc chỗ làm của con gái tôi gọi điện cho tôi và bảo vợ chồng tôi quản lý con gái mình, đừng để cô ấy gây rắc rối. Tôi trả lời ngay: “Con gái tôi đang tu luyện để trở một người tốt. Hành vi lời nói của con tôi rất chính. Con tôi gây ra rắc rối thế nào? Các anh giám sát nó mỗi ngày. Mục đích của các anh là gì? Anh sa thải con gái tôi, các anh muốn triệt đường sống của nó đúng không? Như thế thì đối với anh có chỗ nào là tốt? Anh hãy chừa cho mình một đường lui và phải cố gắng tích đức. Anh cũng là một người cha. Nếu con gái anh bị bức hại một cách vô cớ, anh sẽ cảm thấy thế nào. Làm theo tà ác mà bức hại người tốt thì anh cũng sẽ không có kết cục tốt.” Ông ấy im lặng và không thể cất lời lời. Từ đó, ông ấy không bao giờ liên lạc với chúng tôi hay con gái tôi nữa.

Một lần, con gái tôi bị ác cảnh bắt và đưa đến đồn công an. Buổi trưa, tôi đến thăm con ngay khi biết tin. Hai cảnh sát đang giám sát con gái tôi. Một người thì rất hung hãn, không cho phép tôi gặp con và còn đẩy tôi ra ngoài. Tôi khi đó niệm rất chính và nói lớn: “Các anh thật ức hiếp người quá đáng. Các anh tùy tiện bắt giữ các học viên Pháp Luân Công và còn ăn hiếp người nhà của họ.” Viên cảnh sát đó liền rời đi. Người còn lại đến và nói chuyện với giọng ôn hòa: “Bác gái, chúng tôi phải được lãnh đạo cho phép thì mới có thể để bác gặp con gái mình được. Lát nữa là ông ấy đến, tôi sẽ đi xin chỉ thị của ông ấy.” Ngay sau đó, tôi có thể gặp được con gái.

Một lần khác, con gái lớn tôi lại bị bắt cóc đến đồn công an. Một học viên khác bị bắt cùng với con gái tôi đã giúp cháu trốn thoát và đến Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Những người hành ác nổi điên lên, còng tay con gái tôi và các học viên khác lại rồi treo họ lên chiếc cổng sắt lớn và không cho ăn uống. Một người bà con của chồng con gái tôi gửi cho họ thức ăn. Tà ác đã mắng chửi người này và ném thức ăn xuống đất. Con gái tôi bị bỏ đói vài bữa. Ngày hôm sau tôi biết tin và vô cùng phẫn nộ. Tôi cùng con gái lập tức đến văn phòng của cục trưởng Cục Cảnh sát đó.

Lúc đó, cục trưởng, cục phó và các chính ủy đều ở trong văn phòng. Tôi nói: “Tôi là mẹ của cô bé (tên con gái tôi). Con gái tôi là một học viên Pháp Luân Công. Cháu chỉ làm điều tốt và chưa bao giờ gây ra bất kỳ rắc rối nào. Cảnh sát các anh đã bắt giữ vô cớ và còn treo con gái tôi lên vài ngày mà không cho ăn uống. Cảnh sát còn vứt thức ăn mà người họ hàng mang đến cho con tôi và mắng chửi người đó thậm tệ. Theo luật, thậm chí những người bị tuyên án tử còn được phép ăn no. Con gái tôi vô tội. Ai đã ra lệnh cảnh sát làm điều này?” Họ dường như bối rối trước lời tôi nói. Họ trả lời: “Bà đừng tức giận. Những cảnh sát đó mới đến đây làm việc tạm thời, không phải là người của cục chúng tôi. Tôi sẽ gọi cho trưởng đồn công an đó và bảo anh ta cung cấp đồ ăn cho con bà.” Họ lập tức gọi điện thoại. Tối hôm đó, con gái tôi và người học kia kia được phép ăn uống. Tôi biết mọi thời khắc Sư phụ luôn bảo vệ, động viên và giúp tôi vượt qua khó khăn. Những khó khăn như thế xảy ra với tôi vài lần. Khi đối mặt với tà ác, tôi cảm thấy mình to lớn vì đã có Sư phụ ở phía sau.

Các học viên là vô tội và bị đối xử bất công. Bản thân người nhà của các học viên cũng biết rằng các học viên không hề sai, nhưng lại sợ hãi trước cuộc bức hại tà ác. Vì thế, mọi người chúng ta nên hợp sức lại, thì mới có năng lượng cường đại để phản bức hại. Trong những năm gần đây, mỗi lần con gái tôi bị bắt, tôi luôn vận động cả gia đình đi giải cứu cháu. Kết quả là mỗi lần như thế, con gái tôi lại nhanh chóng được tự do. Thật sự, tất cả đều là nhờ sự chăm sóc của Sư phụ và chính niệm của các đồng tu. Tôi nghĩ rằng, nếu gia đình của tất cả các học viên đều từ chối hợp tác với tà ác, và đứng ra vạch trần chúng, thì tà ác cũng sẽ không dám bức hại học viên trắng trợn như thế,và cuộc đàn áp cũng đã sớm kết thúc từ lâu. Trước kia, khi nói chuyện với những cảnh sát bắt giữ con gái, lòng tôi tràn đầy căm phẫn. Sau khi liên tục học Pháp, tôi nhận ra tất cả nhân loại đều là những sinh mệnh mà Sư phụ trân quý và Ngài muốn cứu họ. Vì vậy tâm oán hận của tôi biến mất, giờ đây, tôi có thể đối xử với tất cả mọi người bằng lòng từ bi.

Đi theo con đường Sư phụ an bài, giảng chân tướng Đại Pháp cứu chúng sinh

Là một học viên, chúng ta nên làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Tôi mỗi ngày đều dành thời gian học Pháp, ngoài bốn lần phát chính niệm, hầu như mỗi giờ trong ngày tôi đều phát chính niệm. Nhưng tôi vẫn chưa làm tốt việc chứng thực Pháp. Tôi thường quên đường về khi ra ngoài. Nên suốt nhiều năm, tôi ít khi ra đường một mình mà thường đi với người khác. Trong quá trình học Pháp, tôi hiểu rằng học viên Đại Pháp phải chứng thực Pháp để cứu chúng sinh, nếu không tu luyện cũng như không, cái gì cũng không tính. Bởi vậy tôi cũng rất sốt ruột cứu người. Sư phụ hiểu rõ tình hình của tôi nên đã an bài những người hữu duyên gọi đến nhà tôi. Mấy năm qua, ai đến nhà tôi liền giảng chân tướng cho người đó. Đại đa số mọi người đều biết tôi là người tốt và không lừa dối họ, nên họ hoàn toàn tin tưởng và dễ dàng tiếp thụ.

Tôi sống trong khu vực có nhiều quan viên chính quyền. Họ đều biết rằng trong những năm gần đây, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Lưng tôi thẳng lên, bước đi nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống, những nếp nhăn trên mặt đã giảm đi rõ rệt, và sắc mặc cũng chuyển từ vàng tái sang hồng hào, sáng sủa. Nhiều người, đặc biệt là người lớn tuổi và sức khỏe không tốt đều ngưỡng mộ và hỏi tôi vì sao mà càng ngày càng trẻ ra. Tôi nhân cơ hội này để giảng chân tướng cho họ.

Có người vừa giảng chân tướng liền tiếp thụ. Một số nói: “Nếu mọi người tu luyện Pháp Luân Công đều giống như chị thì tốt quá. Có một số người đã đến Bắc Kinh để gây rối.” Tôi kiên trì giải thích tiếp: “Họ không có đi gây sự. Họ chỉ muốn phản án tình huống chân thực về Pháp Luân Công lên các lãnh đạo cấp cao hơn, để cuộc bức hại có thể kết thúc càng sớm càng tốt. Họ là những người tâm địa thiện lương, luôn nghĩ cho người khác và dũng cảm nói lên sự thật. Họ thật sự rất tốt.” Sau khi nghe tôi nói, không ai lên tiếng nữa. Một vài người bảo: “Chị nói có lý.” Khi tôi chứng thực Pháp, có người nói: “Tại sao một số học viên lại đến Thiên An Môn tự thiêu để được viên mãn?” Thế là tôi giải thích cho họ: “Vụ tự thiêu ở Thiên An Môn là do chính quyền dàn dựng để lừa dối nhân dân, muốn tất cả mọi người thù hận Pháp Luân Công. Nếu muốn viên mãn theo cách đó, tại sao lại đến Thiên An Môn làm gì? Họ có thể tự thiêu ở chỗ nào cũng được mà. Hơn nữa, trong sách Đại Pháp, chẳng có chỗ nào nói rằng tự thiêu thì sẽ đạt đến viên mãn cả. Chúng tôi tập luyện Pháp Luân Công để có sức khỏe tốt. Chúng tôi không bị đau ốm và không làm phiền đến con cháu khi già đi. Làm thể nào mà chúng tôi lại đi tự thiêu? Đó chẳng phải là lừa dối sao?” Sau cùng, tôi chỉ ra những điểm bất hợp lý trong câu chuyện tự thiêu giúp hầu hết mọi người đều hiểu ra sự thật và được cứu.

Mội vài người đưa ra câu hỏi về các trường hợp sát nhân mà tay chân của Giang thường dùng để lăng mạ học viên. Tôi nói: “Trong các sách Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và làm người tốt ở mọi mặt. Chúng tôi còn không muốn giết những loài vật bé nhỏ như con kiến hay ruồi muỗi; làm thế nào chúng tôi có thể cầm giao mà giết người cơ chứ? Chẳng phải điều đó vô lý lắm sao?” Tất cả đều đồng ý với tôi. Chính Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ để tôi có thể giải khai khúc mắc trong lòng để giúp chúng sinh minh bạch chân tướng và đắc cứu.

Những năm gần đây, tôi có nhiều dịp đến thăm họ hàng của tôi. Gia đình hai bên của chồng tôi đều rất lớn nên có rất nhiều thân thích. Các dịp hôn lễ thường tụ tập rất đông. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã an bài nhiều cơ hội để tôi cứu người, nên tôi không thể để Sư phụ thất vọng. Khi gặp gỡ họ hàng, trước khi tôi nói thì họ thường hỏi tôi tại sao lại trông ngày càng trẻ. Thế là tôi bắt đầu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Nhiều người tin lời tôi vì sức khỏe của tôi cải thiện là bằng chứng hùng hồn nhất. Mỗi lần về quê, tôi thường gọi điện cho từng người họ hàng để giảng chân tướng và tất cả đều tin lời tôi.

Tháng 7 năm ngoái, con dâu thứ của tôi đột nhiên mắc bệnh nặng phải nhập viện và cần phẫu thuật. Bác sĩ bảo: “Cô ấy chỉ có thể sống thêm ba đến sáu tháng.” Mặc dù tôi và con gái lớn rất buồn nhưng chúng tôi vẫn bình tâm. Chúng tôi tin rằng Sư phụ sẽ giúp con dâu tôi vượt qua. Hiện giờ đây là thời khắc quan trọng để cứu chúng sinh. Chúng tôi xác định rằng, những chuyện can nhiễu đến việc cứu chúng sinh như thế không nên xảy ra trong gia đình chúng tôi. Thế là hai mẹ con tôi không bị ảnh hưởng bởi giả tướng đó. Chúng tôi đều đặn đến bệnh viện để chăm sóc cho con dâu và liên tục bảo cháu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và Sư phụ sẽ bảo hộ cháu. Chúng tôi chăm sóc con dâu rất chu đáo và không ngừng động viên cháu cố gắng vượt qua. Con dâu tôi nghe theo chỉ dẫn và bắt đầu niệm. Cuối cùng Sư phụ đã từ bi và cứu cháu thoát chết. Cháu tỏ ra vô cùng biết ơn Ngài và sớm bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công. Một năm sau, con dâu tôi khỏe mạnh hoàn toàn, da dẻ hồng hào. Cháu cũng nói với mọi người về vẻ đẹp của Đại Pháp và cả gia đình tôi đều vô cùng biết ơn Sư phụ.

Con gái út của tôi tu luyện không tinh tấn bởi trước kia cháu bận rộn với công việc, nhưng Sư phụ vẫn không bỏ rơi cháu và hiện giờ cháu đã bắt kịp trở lại. Cháu tham gia học Pháp đều đặn và dành thời gian chứng thực Pháp. Năm nay, chồng tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp và anh ấy rất tinh tấn. Anh ấy học Pháp mỗi sáng và đã đọc xong tất cả sách Đại Pháp. Sức khỏe của anh càng ngày càng tốt. Khi anh cảm thấy mệt anh hiểu rằng là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho mình. Chồng tôi cũng bắt đầu chứng thực Pháp. Khi chúng tôi ra ngoài vào buổi tối, chúng tôi sẽ trò chuyện với bất cứ ai mà chúng tôi gặp.

Gia đình tôi thật vô cùng may mắn. Vợ chồng con trai út, cháu nội, cháu gái và hai con gái đều tu luyện Pháp Luân Công. Những người khác tuy chưa bắt đầu tu luyện nhưng không ai phản đối Pháp Luân Công. Chúng tôi sẽ cố gắng tu luyện ngày càng tinh tấn và vững chắc, cứu được nhiều chúng sinh hơn, hoàn thành thệ ước và theo Sư phụ trở về nhà.

Cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

Cảm tạ các đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/17/211860.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/8/112907.html

Đăng ngày 23-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share