Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-05-2009] (Dưới đây là chia sẻ của một học viên Đại Pháp lớn tuổi và đã tu luyện lâu năm. Từ một người có địa vị trở thành dân nghèo, từ chỗ có một gia đình trọn vẹn lâm vào hoàn cảnh bị mất đi đứa con trai, ông đã trải qua rất nhiều đau khổ. Nhưng với niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, ông đã vượt qua được tất cả những khổ nạn này. Ông đã tinh tấn làm ba việc và không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội nào để nói với mọi người về Đại Pháp cũng như cuộc bức hại và tạo cơ hội được cứu cho các chúng sinh. Trong nhiều năm, hàng ngày, ông và vợ đã thuyết phục mọi người làm tam thoái [thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và hai tổ chức liên đới của nó là Đoàn Thanh niên Cộng sản và Đội Thiếu niên Tiền phong] và đã giúp ít nhất 10.000 người làm tam thoái.)

Tôi may mắn được tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ vào cuối tháng 4 năm 1994. Kể từ đó đến nay, tôi đã chấm dứt chuỗi ngày “lang thang mất phương hướng” và bắt đầu bước trên con đường “phản bổn quy chân”. Cho đến nay, tôi đã tu luyện được 15 năm. Những gì tôi đã trải qua trong 15 năm qua cho đến nay vẫn là những ký ức sống động. Tôi đã trải qua niềm hạnh phúc khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp hay ngộ được những Pháp lý. Tôi cũng đã trải qua những nỗi buồn đau khi không thể vượt qua những khó khăn nhất định và đôi lúc không ngộ được Pháp lý. Chỉ với sự từ bi và bảo hộ của Sư tôn, tôi mới có thể bước đi trên con đường chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh cho đến ngày hôm nay. Tôi không còn bị lạc lối nữa, nhờ niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp, và tôi đang trở nên tinh tấn hơn.

Nhân dịp hội nghị chia sẻ kinh nghiệm qua Internet này, tôi muốn báo cáo với Sư phụ cùng các đồng tu về những trải nghiệm của bản thân trong quá trình học Pháp, chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh.

Đại Pháp đã cho tôi một cuộc sống thứ hai

Trước khi đắc Pháp, tôi đã mắc hơn mười loại bệnh, ví dụ như hội chứng Meniere, một loại bệnh khiến mắt tôi đau nhức như bị kim đâm, viêm khí quản, hyperosteogeny (tăng trưởng xương quá mức giữa các đốt xương sống và khớp), máu không đủ cung cấp lên não khiến tôi cảm thấy chóng mặt, các vấn đề về dạ dày, căng cơ ở thắt lưng và viêm khớp ở chân. Đặc biệt, hội chứng Meniere và máu không đủ cung cấp lên não khiến tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi cảm thấy như sống không bằng chết. Nhưng tất cả những điều này đã biến mất sau khi tôi tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ. Tôi thực sự nhận ra rằng Đại Pháp thật kỳ diệu và thấy được tác dụng chữa bệnh của Đại Pháp và có được một cơ thể khỏe mạnh, tôi không còn tin vào chủ nghĩa duy vật nữa.

Thăng hoa nhờ học Pháp

Sức khỏe được cải thiện khiến tôi tin tưởng một cách vững chắc và vô điều kiện vào Đại Pháp. Tôi thực sự hiểu những gì tôi có được sau khi không ngừng học Pháp, điều này giúp tôi có được một cơ thể khỏe mạnh. Sư phụ đã dạy tôi phải tu luyện bản thân mình, bởi vì con người thực sự có nguồn gốc từ thiên thượng và được Thần tạo ra và rằng ý nghĩa chân chính của con người là quay trở về nguồn gốc nơi sinh mệnh được sinh ra sau khi loại bỏ nghiệp lực tích tồn từ rất nhiều đời trước.

Thông qua việc liên tục học Pháp, tầng thứ của tôi đã liên tục được đề cao. Dần dần tôi đã nhận ra rằng việc được công nhận và lợi thế cá nhân không quá quan trọng nữa.

Sư phụ đã giảng: “Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Như Sư phụ đã giảng, tu luyện nhắm vào các tâm chấp trước và liên tục tống khứ chúng. Với quyết tâm có được sau khi nhận thức được mục đích chân chính của cuộc đời, tôi đã dần dần không còn coi lợi ích cá nhân của mình quá quan trọng nữa. Khoảng một năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, bộ phận nơi tôi làm việc được cơ cấu lại. Những người khác đã tranh giành nhau để có được những thứ có lợi cho bản thân mình, nhưng tôi đã không làm như vậy và để mọi việc diễn ra một cách tùy kỳ tự nhiên. Cuối cùng, tôi đã từ bỏ công tác chính thức của mình với tư cách là trung đoàn trưởng và sống cuộc sống độc lập. Mặc dù phải từ bỏ công việc trước đó nhưng tôi lại có nhiều thời gian hơn để học Pháp và hồng Pháp. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn. Một ví dụ khác, tôi đã nhận được một khoản hoa hồng hơn 10.000 Nhân dân tệ khi làm việc trong một hạng mục truyền thông. Sau khi học Pháp, tôi nhận ra rằng tôi không nên nhận khoản tiền đó, bởi vậy tôi đã ủng hộ tất cả số tiền này cho Dự án Hy vọng dành cho Trường Tiểu học .

Tận dụng mọi cơ hội để nói với mọi người về Pháp và cuộc bức hại và cứu độ chúng sinh

Tôi có chút e ngại khi tham gia hạng mục này và lúc đầu tôi còn không dám thực hiện. Thông qua việc học Pháp, tôi đã nâng cao nhận thức của bản thân. Sư phụ đã giảng:

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”, Giảng Pháp tại các nơi II)

Nhưng đôi khi tôi vẫn không dám thực hiện nhiệm vụ này. Sau đó, tôi đã nhận ra rằng thay vì chỉ nói về việc tín Sư tín Pháp ngoài miệng, chúng ta cần có niềm tin thực sự vững chắc và chính niệm chính hành. Như Sư phụ đã dạy chúng ta, Đại Pháp là phi thường; nếu chúng ta không thực sự tin vào Pháp thì chúng ta cũng không cần tu luyện nữa. Khi nhận thức của tôi về các Pháp lý được đề cao, tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa và bắt đầu nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, tạo cơ hội được cứu độ cho chúng sinh.

Hàng xóm của tôi muốn cho thuê nhà nhưng họ lại không thể ở nhà để đợi tiếp những người muốn thuê đó được bởi vì hàng ngày họ vẫn phải đi làm. Họ đã giao chìa khóa nhà cho chúng tôi để chúng tôi có thể mở cửa cho khách đến xem nhà họ. Một hôm, có ba nhóm khác nhau đến xem nhà họ. Vợ tôi và tôi đã nhân cơ hội này để thuyết phục họ làm tam thoái. Một người nói với họ về Pháp và cuộc bức hại và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và/hoặc các tổ chức liên đới của nó trong khi người còn lại phát chính niệm. Sau đó, chúng tôi giúp họ làm tam thoái.

Bất cứ khi nào tôi tĩnh tâm học Pháp và nghĩ đến những chúng sinh cần được cứu độ, tôi không thể tiếp tục ở nhà được nữa. Tôi đi ra ngoài để nói với mọi người về Pháp và cuộc bức hại và thường nhận được kết quả khá tốt. Để làm được điều này, tôi đã đạp xe đạp và phải đi vài dặm trong thành phố nhiều lần. Nhiều người đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái. Thực hiện việc này một cách riêng lẻ dường như mang lại hiệu quả hơn so với việc làm thành nhóm. Vợ tôi đã nghỉ hưu cách đây 2 năm, bởi vậy, chúng tôi cùng nỗ lực phối hợp với nhau, một người giảng chân tướng và người còn lại phát chính niệm. Những người lắng nghe chúng tôi hoặc những người làm tam thoái cũng nhận một chiếc đĩa CD giảng chân tướng để họ có thể truyền rộng chân tướng.

Tín Sư tín Pháp, bảo trì chính niệm chính hành

Trong suốt 15 năm tu luyện, tôi có những nhận thức khác nhau về việc tín Sư tín Pháp và chính niệm chính hành. Trong quá trình tu luyện, tôi đã nhận thức được rằng học Pháp tốt là nền tảng để làm tốt ba việc. Bởi vì lúc nào Sư phụ cũng hối thúc chúng ta rằng cần học Pháp nhiều hơn nữa, phải học Pháp thật tốt thì Pháp sẽ chỉ đạo cho tu luyện của chúng ta. Sau đó, chúng ta nhất định cần tín sư tín Pháp; nếu không thì mọi việc chúng ta làm đều chẳng là gì cả. Khi bạn học Pháp tốt và có niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Pháp, bạn sẽ có được chính niệm chính hành. Nhưng mỗi người đều có những trải nghiệm và chấp trước khác nhau và những người khác nhau thực sự có những nhận thức khác nhau về Pháp, bởi vậy sẽ có sự khác biệt trong vấn đề tín Sư tín Pháp và làm ba việc. Chẳng hạn, con trai tôi bị cựu thế lực bức hại và đã qua đời vì nghiệp bệnh. Tôi đã có thể chịu đựng được thời điểm khó khăn đó nhờ niềm tin vững chắc vào Sư phụ và Pháp. Tôi vẫn làm ba việc và tạo cơ hội được cứu độ cho nhiều chúng sinh hơn nữa.

Mức độ tín Sư tín Pháp của chúng ta có thể khác nhau. Bạn tin một chút, nửa tin nửa ngờ hay bạn hoàn toàn tín Sư tín Pháp? Bản thân tôi dao động giữa các mức độ tín Sư tín Pháp khác nhau trên con đường chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh của mình. Ví dụ, sau khi ĐCSTQ bắt đầu cuộc bức hại vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bắt vào ngày 28 tháng 7 và đã bị giam giữ tại trại tạm giam địa phương trong 2 ngày. Do ngộ tính không tốt và nhanh chóng tin vào những gì người khác nói, tôi đã viết một bản cam kết bất tu luyện trái với lương tâm của bản thân.

Sau khi từ trại giam trở về, tôi nhận ra rằng tôi đã làm một việc sai lầm: làm sao một học viên lại có thể nói những lời dối lòng được chứ? Tôi đã không hành xử theo những yêu cầu của Sư phụ và đã không thực hiện theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Càng suy nghĩ về điều này, tôi lại càng nhận ra rằng bản thân mình đã sai. Ngày thứ hai, tôi đã tới đồn cảnh sát và nói với họ rằng trước đó tôi đã không thông tin cho họ về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã kể với họ về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và đã đem lại sức khỏe cho tôi ra sao. Làm sao tôi có thể không tu luyện đây? Sau khi nghe những gì tôi nói, vị cảnh sát đó đã không giam giữ tôi và còn đáp lại: “Tôi biết ông là người tốt. Ông hãy về nhà đi.”

Thực sự là nếu chúng ta tín Sư tín Pháp thì kết quả thu được sẽ khác. Trong những năm đó, rất nhiều học viên đã bị bắt giữ. Chúng ta thực sự cần phải suy ngẫm về điều này.

Khi tôi có được lý giải sâu hơn về Pháp và cuộc bức hại, tôi đã ngộ được các Pháp lý ở tầng thứ thâm sâu hơn và nhận ra rằng là một học viên Đại Pháp trong thời kỳ chính Pháp, tôi cần bắt kịp tiến trình chính Pháp của Sư phụ. Chúng ta cần buông bỏ các quan niệm người thường và tâm sợ hãi và cố gắng cứu tất cả những chúng sinh mà chúng ta có thể cứu.

Tháng 8 năm 2008, một điểm sản xuất tài liệu gần nhà tôi đã bị lục soát, và tất cả máy móc và rất nhiều tài liệu thông tin đã bị lấy đi. Nhiều học viên trong khu vực lân cận đã bị thẩm vấn và bị yêu cầu phải điền vào một mẫu đơn, ký tên và in ấn vân tay của mình vào mẫu đơn này. Ba nhân viên cảnh sát đã đến nhà tôi. Tôi nhận thấy điều này xảy ra không phải là ngẫu nhiên – họ đến để nghe về Pháp và chân tướng cuộc bức hại và cần được cứu độ. Tôi đã nói với họ về Đại Pháp và cuộc bức hại trong khi vợ tôi phát chính niệm. Cuối cùng họ nói: “Ông không cần phải điền vào mẫu đơn hay ký tên gì nữa.” Các nhân tố tà ác đằng sau họ thực sự đã bị giải thể. Cảnh sát đã minh bạch chân tướng và đảm bảo cho mình một tương lai tươi sáng.

Thông qua tu luyện tôi hiểu được rằng nếu chúng ta thực hiện điều thần thánh nhất – cứu độ chúng sinh với chính niệm chính hành – thì chúng ta có thể luôn giữ được bản thân ở trạng thái mà tà ác không thể thấy. Ví dụ, kể từ ngày 20 tháng 7 năm 1999, một người ở tầng dưới đã theo dõi chúng tôi vào tất cả những ngày nhạy cảm. Vợ tôi và tôi không bao giờ để ý đến họ mà chỉ nghĩ rằng việc chúng tôi đang làm là một việc thần thánh nhất trong vũ trụ – đó là cứu độ chúng sinh – bởi vậy không một tà ác đang bức hại các học viên có thể thấy được chúng tôi. Chúng tôi đã trải nghiệm điều này 10 năm qua. Đôi lúc khi đang nói với mọi người về Pháp và cuộc bức hại, những người xấu đã phát hiện ra và theo dõi tôi. Tôi sẽ nhớ lại câu nói trên và tiếp tục làm những việc mà tôi đang làm. Không có chuyện gì xảy ra cả. Điều đó có nghĩa là chính niệm và năng lực phi thường của chúng ta đã khởi tác dụng.

Tháng 7 và tháng 8 năm ngoái, trước khi diễn ra Thế Vận hội Bắc Kinh, mọi người trong cộng đồng chúng tôi đã gọi điện cho chúng tôi và muốn đến nhà chúng tôi ngay lập tức. Tôi có nhiều sách và tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi nên làm gì đây? Tôi đã nghĩ về những năng lượng phi thường của Đại Pháp, rằng tôi cần làm những việc chân chính bằng chính niệm, rằng những cuốn sách Đại Pháp cần phải được đặt ở những chỗ thích đáng và những kẻ tà ác sẽ không tìm thể thấy bất cứ thứ gì hết. Tôi đã ngay lập tức phát chính niệm để loại bỏ những sinh mệnh và nhân tố tà ác ở các không gian khác. Hai mươi phút sau mọi người gọi lại, nói rằng họ đã đổi ý và sẽ không đến nhà chúng tôi nữa. Những nhân tố tà ác ở không gian khác trong trường không gian của chúng tôi đã bị giải thể và không bao giờ xuất hiện.

Tôi không cảm thấy hài lòng về nhiều phương diện liên quan đến làm ba việc trong 10 năm. Với chấp trước người thường và không học Pháp tốt, chúng ta sẽ không thể chính hành và bảo trì chính niệm. Chúng ta có thể sẽ thiếu quyết đoán, suy nghĩ của chúng ta có thể bị dao động bởi các chấp trước của bản thân và những nhân tố tà ác có thể lợi dụng chúng. Nếu trong nhiều ngày tôi không học Pháp tốt, tôi sẽ cảm thấy sợ hãi khi làm bất cứ việc gì Sư phụ yêu cầu. Khi tôi không thể trầm tĩnh và tranh luận với người khác, tôi sẽ không thể thành công khi nói với mọi người về Pháp và cuộc bức hại. Đặc biệt năm nay, tôi luôn hướng ngoại và không thể kiểm soát bản thân khi gặp phải bất cứ điều gì, thậm chí đôi lúc đến mức tôi không thể chịu đựng được khi người khác chỉ trích tôi. Tà ác đã lợi dụng suy nghĩ bất hảo của tôi và khiến cơ thể tôi sưng phù. Tôi biết đó là một giả tướng nhưng tôi vẫn không thể đề cao tầng thứ. Tôi thực sự cần học bài học giáo huấn này.

Tôi cần tĩnh tâm học Pháp, tu luyện bản thân, buông bỏ chấp trước và làm tốt ba việc. Trong khi được Sư phụ gia trì trong tiến trình chính Pháp, trong quá trình giảng chân tướng cho mọi người về Pháp và cuộc bức hại cũng như tạo cơ hội được cứu cho các chúng sinh, tôi cần hoàn thành thệ nguyện hồng đại từ tiền sử của mình. Tôi muốn buông bỏ tất cả các chấp trước và theo Sư phụ về nhà.

Tôi chưa từng viết bài chia sẻ nào trước đây. Vì vậy vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì bản thân tôi còn thiếu sót.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/5/211394.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/2/112767.html

Đăng ngày 31-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share