[MINH HUỆ 03-11-2009] Kính chào Sư phụ! Chào các bạn đồng tu!

1. Khởi đầu

Tôi là một học viên lâu năm đã tu luyện được 15 năm. Khi đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của học viên Trung Quốc năm 2008 trên trang Minh Huệ, tôi đã khóc và cảm động sâu sắc trước những nỗ lực vị tha của các đồng tu trong việc cứu chúng sinh. Ý tưởng sử dụng điện thoại di động để gọi điện hoặc gửi tin nhắn giảng chân tướng đã truyền cảm hứng mạnh mẽ cho tôi. Tôi đã thảo luận việc này với một số đồng tu của mình trong dịp Tết Nguyên Đán vừa qua: Chúng tôi có nên làm như vậy hay không?

2. Học cách sử dụng điện thoại di động

Sư phụ đã đọc được tâm ý của tôi! Ngay sau cuộc thảo luận, một đồng tu không phải người địa phương đã mang đến cho chúng tôi một chiếc điện thoại di động công nghệ cao. Thật không may, nó không có hướng dẫn sử dụng. Vì không ai trong các học viên địa phương từng sử dụng nó trước đó, chiếc điện thoại đã bị xếp xó trong một tuần. Ngay khi tôi bắt đầu thấy lo lắng, con gái tôi đã trở về nhà. Cháu đã từng học Pháp và chứng kiến tôi đã thụ ích từ việc tu luyện như thế nào. Cháu tình nguyện làm thử cho tôi. Chẳng mấy chốc, cháu đã lấy về điện thoại các tin thoại giảng chân tướng. Tôi rất hào hứng! Cháu cũng chỉ cho tôi cách quay số, nhấn nút “gửi” và bật các tin nhắn thoại khi có người trả lời điện thoại.

3. Thu thập các số điện thoại

Sau khi học cách sử dụng điện thoại, bước đầu tiên là tôi thu thập số điện thoại từ các quảng cáo. Các số nhanh chóng cạn kiệt. Một ngày khi tôi đi qua một siêu thị và người bán hàng đưa cho tôi một cuốn danh bạ điện thoại năm 2008 với hàng trăm số thương mại từ cả thành phố và khu vực ngoại thành. Được khích lệ với ý tưởng này, tôi cũng mua cuốn “Những trang vàng” mới nhất. Ngay sau đó, một đồng tu “tình cờ” phát hiện một cuốn danh bạ điện thoại toàn quốc với số điện thoại của tất cả các thành phố và quận được liệt kê trong đó. Tôi mang nó về nhà ngay lập tức, như thể đang giữ một báu vật.

Tôi cắt tờ giấy thành từng mảnh và ghi các số điện thoại lên đó cùng với tên quận/thành phố và mã vùng. Sau mỗi cuộc gọi, tôi đánh dấu vào bên phải của số điện thoại dựa trên phản hồi của người nhận. Nếu đó là một số không có giá trị, tôi gạch bỏ nó. Nếu không có ai trả lời điện thoại, tôi đánh dấu một vòng tròn. Nếu người nghe thiếu kiên nhẫn và chỉ nghe một phần tin thoại, tôi dùng dấu kiểm tra một nửa. Nếu người nghe lắng nghe toàn bộ tin thoại, tôi đánh dấu kiểm bên cạnh. Mỗi ngày sau khi tôi về nhà, tôi sắp xếp lại các phiếu. Những cái được khoanh tròn sẽ là mục tiêu tiếp theo của tôi còn những mảnh giấy có dấu kiểm một phần sẽ cần thử lại từ một góc độ khác. Tôi cũng phát chính niệm để giải thể các nhân tố tà ác ngăn cản những người đó lắng nghe những tin thoại giảng chân tướng. Tôi chân thành hy vọng họ có thể sớm tới nghe chân tướng và được cứu.

4. Đi bộ để gọi điện thoại

Tôi thức dậy lúc 3 giờ 30 phút mỗi sàng để tham gia luyện công tập thể lúc 3 giờ 45 phút và phát chính niệm lúc 6 giờ sáng (giờ Trung Quốc). Thông thường, tôi sẽ rời khỏi nhà lúc 7 giờ sáng và mua hai cái bánh bao cho bữa sáng trên đường đến một số vùng ngoại ô hoặc vùng nông thôn. Tại đó, tôi có thể bắt tín hiệu sóng điện thoại mạnh với tiếng ồn giảm thiểu. Tôi thử gọi các số dân cư trước 8 giờ sáng và các số doanh nghiệp sau đó. Lúc 11 giờ sáng, tôi bắt đầu đi bộ về và thường về đến nhà kịp giờ phát chính niệm lúc 12 giờ trưa. Sau đó tôi lại lên đường lúc 2 giờ chiều tới một số con phố vắng hoặc những ngõ gần đó. Tôi gọi điện thoại trong khi đi bộ và trở về nhà phát chính niệm lúc 6 giờ chiều. Buổi tối, tôi làm việc nhà, chuẩn bị các số cho ngày hôm sau và học Pháp tới 10 giờ tối. Sau khi nghỉ ngơi một chút, tôi thức dậy phát chính niệm lúc nửa đêm. Tôi bận rộn cả ngày và không bao giờ có đủ thời gian.

Trung bình, tôi thực hiện khoảng 100 cuộc gọi mỗi ngày. Một số người gác máy ngay sau khi họ mới nghe tin thoại. Một số chửi rủa trong khi nghe. Một số gọi thêm những người khác đến nghe cuộc gọi: “Đến đây đi. Pháp Luân Công đang gọi. Tin thoại bảo chúng ta ghi nhớ Pháp Luân Công là tốt và kêu gọi chúng ta thoái Đảng.” Sau đó tất cả họ đều cười. Một số vẫn im lặng trong khi nghe hết đoạn tin thoại. Một số nói “Cảm ơn” và đồng ý thoái. Thỉnh thoảng chỉ có khoảng hơn chục người hoặc ít hơn trong số cả trăm người đó lắng nghe trọn vẹn tin thoại. Ban đầu, kết quả này ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Dần dần, tôi học được cách không bị ảnh hưởng bởi kết quả.

Để tránh bị theo dõi, mỗi ngày tôi đến những nơi khác nhau. Vì việc tìm nhà vệ sinh không phải dễ dàng nên tôi không uống nước sau khi rời khỏi nhà. Vào mùa hè, tôi đội mũ chống nắng, đi dép xăng đan và mang theo một cái ô, gọi điện thoại trong khi đi bộ ở vùng nông thôn. Nếu tôi nghỉ lâu hơn một chút dưới một bóng râm quý giá, tôi sẽ bị những người dân địa phương nghi ngờ và thắc mắc, gây khó khăn cho tôi hoặc đơn giản là đuổi tôi đi. Hằng ngày tôi đi bộ không biết bao nhiêu dặm. Mặc dù không dễ dàng, nhưng tôi thấy hạnh phúc.

Tôi dán các thông điệp giảng chân tướng trên tường ở bất cứ nơi nào có thể. Tôi mang theo những tờ tiền có mang thông điệp giảng chân tướng. Tôi sử dụng chúng để mua hàng. Tôi cũng phát các đĩa CD, các tờ rơi và tấm thẻ mang thông điệp giảng chân tướng cho những người tôi gặp, những người có tiền duyên với Đại Pháp.

Tôi vội vã về nhà mỗi ngày sau khi hoàn thành các cuộc gọi. Tôi phải mua đồ trên đường về và bắt đầu nấu bữa tối ngay khi về đến nhà. Thỉnh thoảng, tôi không có thời gian để nấu ăn. Chồng tôi sẽ chửi rủa tôi, chế nhạo tôi rằng bây giờ tôi thậm chí còn bận rộn hơn cả khi tôi còn đi làm. Thỉnh thoảng con gái tôi sẽ phàn nàn rằng tôi không giúp cháu trông bọn trẻ. Thỉnh thoảng tôi giải đãi trong việc tu luyện tâm tính tại gia đình và quên coi mình là người tu luyện. Tôi sẽ hét lên với họ hoặc bật khóc khi bị kết tội một cách bất công. Thông qua việc học Pháp và hướng nội, tôi nhận ra mình có tâm đố kỵ và oán hận đối với gia đình. Tôi đã nghiêm khắc với họ thay vì với bản thân mình. Khi tôi đề cao tâm tính, tôi đạt được sự hài hòa trong gia đình.

5. Phối hợp chỉnh thể cứu chúng sinh

Với sự bảo vệ từ bi của Sư phụ, có nhiều đồng tu địa phương hơn bắt đầu sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng. Tôi tình nguyện làm điều phối. Một số học viên hỗ trợ thay đổi số điện thoại, một số mang đến các bản in hướng dẫn vận hành và quy trình bảo mật. Sau khi đọc xong, chúng tôi thảo luận và nhắc nhở bản thân nhớ các mẹo bảo mật/kỹ thuật. Một số người tải về các thông điệp giảng chân tướng từ các trang của Đại Pháp. Một số tới chỗ bán buôn để mua buôn thẻ gọi điện thoại. Một số hỗ trợ viết lại các số điện thoại. Nhiều người theo dõi việc thu thập các số điện thoại mục tiêu.

Một lần, hai đồng tu bị cảnh sát bắt giữ ở một vùng nông thôn. Chúng tôi lần lượt gửi các tin nhắn và tin thoại giảng chân tướng tới đồn cảnh sát, các doanh nghiệp và dân cư trong khu vực đó. Vài giờ sau khi vụ việc xảy ra, một đồng tu tới đồn cảnh sát để yêu cầu thả hai học viên bị bắt. Câu trả lời là “nghi phạm” vẫn chưa đến. Tuy nhiên, đồn cảnh sát đã nhận được rất nhiều cuộc gọi giảng chân tướng. Những cuộc gọi này đã chặn đứng tà ác kịp thời, giảng chân tướng cho cảnh sát địa phương và giải cứu thành công hai đồng tu này.

Đồng tu A bắt đầu thực hiện các cuộc gọi điện thoại cách đây không lâu và muốn từ bỏ việc này do gặp phải sự từ chối từ những người nhận được tin thoại. Ngay sau đó, học viên B vốn không phải là người tham gia hạng mục gọi điện thoại đã mang đến một thông tin thú vị: “Những người ở quê tôi (một vùng sâu trong núi) đã nhận được các cuộc gọi giảng chân tướng. Ban đầu, họ nghĩ rằng các cuộc gọi được thực hiện từ Mỹ. Các tin thoại khiến họ nhận ra rằng Pháp Luân Công chỉ bị bức hại ở Trung Quốc, rằng vụ tự thiêu trên quảng trường Thiên An Môn là giả và rằng họ phải thoái Đảng sớm. Tôi thậm chí còn không mở miệng và họ tình nguyện cung cấp tên để thoái.” Những lời của học viên B đã khiến học viên A nhận ra hiệu quả của việc gọi điện thoại. Vì vậy, kết quả là học viên A tiếp tục công việc với chính niệm mạnh mẽ hơn và nhận được nhiều phản hồi tích cực hơn.

Đồng tu C có tâm sợ hãi mạnh mẽ kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Học viên D đưa cho học viên C một chiếc điện thoại và chỉ cho học viên C cách gửi tin thoại. Học viên C làm theo, nhưng không mấy chăm chỉ. Khi học viên C học Pháp và thảo luận cùng các học viên khác, cộng với sự ảnh hưởng của vợ anh ấy (cô ấy cũng là học viên), cuối cùng anh ấy đã tự mình mua một chiếc điện thoại mới tinh và bắt đầu độc lập gửi các tin thoại giảng chân tướng. Ngoài ra, anh ấy cũng mua cho con trai một chiếc điện thoại mới và dự định cũng sẽ dạy cho cậu bé.

Một đồng tu 70 tuổi tình nguyện ghi lại các số điện thoại cho tôi. Tôi chỉ cho ông ấy cách sử dụng một số điện thoại từ xa để tạo ra hàng ngàn số ở các khu vực xung quanh. Chúng tôi thử gọi các số này vào buổi tối và tỷ lệ thành công là 95%. Một số người nóng lòng hỏi chúng tôi chi tiết về việc thoái Đảng. Mọi người thực sự đang đợi để nghe chân tướng về Pháp Luân Công.

Một ngày, vợ của một sỹ quan an ninh quốc gia nói với đồng tu E rằng bà đã nhận được 8 tin thoại về Pháp Luân Công vào đêm trước đó. Tất cả đều đến từ Vân Nam. Sau khi người chồng xong việc, bà hỏi chồng: “Anh có bắt các học viên Pháp Luân Công nữa không? Thậm chí những người ở mãi tận Vân Nam cũng biết những gì các anh đang làm. Anh cần tìm một công việc mới. Bất kỳ công việc nào cũng tốt hơn công việc hiện tại của anh.”

6. Tiết kiệm tiền để mua thẻ điện thoại

Thu nhập hàng tháng của tôi sau khi nghỉ hưu rất ít ỏi. Chồng tôi cũng không có thu nhập cố định. Chúng tôi sống chật vật và nhiều đồng tu khác cũng như vậy. Thực tế là chúng tôi tiết kiệm từng xu để mua thẻ điện thoại.

Dù vậy, tôi đặt việc giảng chân tướng là ưu tiên hàng đầu của mình. Năm 1994, tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư đại tràng giai đoạn đầu và sẵn sàng phẫu thuật. Một tuần sau, tôi được giới thiệu về Đại Pháp và tới Quảng Châu để tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ. Tôi muốn nhân cơ hội này để nói vài lời bày tỏ lòng biết ơn của mình: “Tạ ơn Sư phụ vì đã tiêu trừ nghiệp lực cho con, vì đã ban cho con một cơ thể khỏe mạnh. Tạ ơn Sư phụ vì đã cho con một cơ hội tu luyện quý giá như vậy, vì đã dạy Pháp của Vũ trụ cho con, vì đã cho con con đường vàng kim để trở về với chân ngã của minh. Tạ ơn Sư phụ vì đã bảo vệ con trên suốt cuộc hành trình của mịnh, vì đã ban cho con trí huệ và sức mạnh. Cuộc đời được kéo dài của con chỉ là để tu luyện, để trợ Sư chính Pháp và cứu chúng sinh. Nếu con không có may mắn được trở thành một học viên, con không thể tưởng tượng được sẽ mất bao nhiêu tiền để phục hồi sức khỏe, hoặc con sẽ phải đau khổ đến mức nào.” Trời diệt Trung Cộng là khó tránh. Miễn là tôi có thể có một cuộc sống cơ bản, tôi muốn dành toàn bộ nỗ lực của mình để cứu chúng sinh hơn là kiếm tiền.

Tôi chân thành hy vọng rằng chúng ta, các học viên tại Trung Quốc, có thể dĩ Pháp vi Sư, buông bỏ tự ngã và ích kỷ, có thể tiến về phía trước và có thể tạo nên một chỉnh thể bất phá với các học viên hải ngoại. Các bạn đồng tu của tôi trên toàn cầu, hãy nhớ những lời của Sư phụ:

“Tu luyện như thuở ban đầu tất thành chính quả.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2009)

Xin vui lòng chỉ ra bất kỳ điều gì chưa đúng trong thể ngộ của tôi.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/3/211530.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/12/113060.html

Đăng ngày 28-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share