Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đường Sơn, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-11-2009]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện vào năm 1998. Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bỏ tù nhiều lần và nhà của tôi cũng bị lục soát nhiều lần.
Vì một thời gian dài bị bức hại, gia đình tôi đã phải chịu đựng rất nhiều khổ nạn. Với áp lực nặng nề từ ĐCSTQ, cha mẹ tôi không muốn tôi tiếp tục tu luyện. Một vài đồng tu không muốn liên hệ với tôi và mọi người ở nơi tôi làm việc sợ hãi việc bị bắt gặp đi cùng với tôi. Đối mặt với nhiều vấn đề như vậy, tôi cần phải tìm ra cách giải quyết chúng để tôi có thể tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
1. Phá vỡ các quan niệm hậu thiên
Sau khi đọc nhiều bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ, tôi đã phát hiện ra khuynh hướng của bản thân thường dùng các quan niệm hậu thiên để nhìn nhận việc tu luyện và cuộc bức hại. Tôi bị thiếu niềm tin và thể ngộ đối với uy lực của Đại Pháp. Thực ra, có rất nhiều vị Thần, Phật và Đạo trong cuốn Chuyển Pháp Luân giúp chúng ta, Pháp có thể bảo hộ chúng ta, và Pháp thân của Sư phụ cũng có thể bảo hộ chúng ta. Tôi đã bị bức hại một thời gian dài bởi vì tôi không hiểu đúng Pháp. Vào những thời khắc then chốt tôi đã không cầu cứu Sư phụ trợ giúp, và tôi cũng không nhớ những lời Sư phụ giảng. Giờ đây tôi đã hiểu ra rằng tôi cần buông bỏ mọi quan niệm hậu thiên, và để học Pháp tốt tôi cần phải tĩnh tâm.
2. Vứt bỏ chấp trước sợ hãi
Do gặp phải nhiều trải nghiệm tồi tệ, nên tôi sợ rằng mình sẽ bị bắt giữ, và luôn lo lắng về việc mình có bị theo dõi hay không và chồng tôi có giận dữ với tôi hay không.
Thông qua học Pháp, giờ tôi hiểu rằng tôi là một người tu luyện đang trên con đường trở thành Thần. Tôi chỉ cần nghe theo những gì Sư phụ bảo. Sư phụ đã an bài lại đường đời cho tôi và chịu trách nhiệm cho cuộc đời tôi.
cựu thế lực đã an bài cuộc bức hại và chúng sử dụng ĐCSTQ để tiến hành. Những an bài này không được Sư phụ hay các học viên thừa nhận. Chúng ta phải dùng chính niệm để loại bỏ những can nhiễu này. Với thể ngộ đúng, tôi đã phát chính niệm và hiệu quả thu được rất tốt. Hiện tại gần như mọi nỗi sợ của tôi đã biến mất.
3. Hướng nội tu bản thân
Trong quá khứ tâm tính của tôi đề cao rất chậm. Tôi nghĩ rằng tôi không có chấp trước nhưng tôi có thể nhìn ra chấp trước của người khác rất rõ ràng.
Sau đó, tôi đã đọc trong bài “Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003”, một đoạn giảng Pháp sau của Sư phụ:
“Đệ tử: Sư tôn giảng “cựu thế lực muốn được mục đích mà chúng muốn” thì rốt ráo đó là gì?
Sư phụ: Mục đích mà chúng muốn chính là chúng muốn vũ trụ qua Chính Pháp mà khôi phục thành một dạng như chưa Chính Pháp, vẫn là một bộ những thứ của chúng. Vẫn là sơn của chúng, vẫn là thuỷ của chúng, vẫn là Thần của chúng, vẫn là trạng thái của chúng. Vì chúng chính là thành tựu như vậy, chúng không muốn cải biến. [Điều] chúng muốn cải biến là khiến hình thức bề mặt trở thành tốt hơn. Chính là tựa như giặt sạch bộ quần áo bất thuần tịnh cho chúng, nhưng vẫn là bộ quần áo cũ, ý tứ là như thế, nhưng mà hình dung này không chuẩn xác, chỉ có thể nói vậy thôi. Chúng chỉ muốn là trên cơ sở rằng bất kể cái gì vốn có sẽ không mất đi, thông qua an bài chi tiết của chúng mà khéo léo lưu lại qua kiếp này. Đó là điều làm không được. Đó chính là điều chúng muốn. Ngay từ đầu tôi đã phủ định chúng rồi, nếu không, thì đành rằng chúng không muốn huỷ hết thảy mọi thứ này, nhưng lại sẽ là sẽ huỷ đi hết thảy”.
Điều này cho thấy rằng dù người khác có cải biến hay không cũng không liên quan. Vấn đề thực sự là tôi nên xem xét bản thân có phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp không. Tôi không muốn so sánh mình với người thường hay với học viên khác. Bởi vì tôi kiểm soát bản thân theo cách này, hoàn cảnh của tôi đã thay đổi đáng kể. Tôi trở nên hoà hợp hơn với các đồng tu khác. Hơn nữa, tôi cũng có thể giúp các đồng tu sửa lại lỗi sai hoặc giải quyết vấn đề họ đang mắc phải, thay vì đổ lỗi cho họ.
Trong quá khứ, khi tôi nghĩ rằng một đồng tu khác phạm sai lầm, tôi sẽ cố gắng né tránh đồng tu đó. Thực ra, bản thân tôi đã từng mắc nhiều lỗi nhưng Sư phụ không bỏ rơi tôi. Tại sao tôi lại trở thành một người kén chọn như vậy? Giờ tôi đã nhận ra mọi người đều có thể mắc sai lầm, và điều cần làm là giúp đỡ người đó sửa sai. Nếu cách tiếp cận trực tiếp không phù hợp, tôi sẽ phát chính niệm để giúp loại bỏ can nhiễu mà đồng tu có thể gặp phải. Có thể nhận thấy rằng cách tiếp cận này thực sự hữu ích.
4. Sau khi tôi thay đổi, hoàn cảnh gia đình cũng thay đổi theo
Tôi là một người phóng khoáng và thích nói lớn tiếng. Tôi có năng lực và muốn được người khác công nhận khả năng của mình. Chỉ gần đây tôi mới nhận ra đó là một chấp trước của bản thân. Trong một thời gian dài, chồng tôi không muốn tôi nói lớn tiếng và buộc tôi phải ngậm miệng. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra rằng nếu tôi nói với một thanh âm bình hoà và không mang theo quan niệm nào cả, thì chồng tôi sẽ phản ứng tích cực hơn. Sư phụ giảng trong bài “Thanh tỉnh” trong Tinh tấn yếu chỉ:
“Tôi không chỉ là dạy chư vị Đại Pháp, tác phong của tôi cũng là để lưu lại cho chư vị, ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể! Trong tâm người ta không phục mà chỉ là phục tùng ở bề ngoài, như vậy khi nhìn không thấy thì vẫn hành sự theo ý nguyện của chính mình”.
Tôi nhận ra những gì tôi nói và làm không phải là những điều quan trọng nhất, cách mà tôi trình bày lập luận của mình cũng phải phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp. Sau khi tôi thay đổi thái độ trong vấn đề này, chồng tôi cũng bắt đầu lắng nghe tôi nói. Giờ anh ấy đã nguyện ý lắng nghe mỗi khi tôi nói với anh về Pháp Luân Công. Tất nhiên, tôi sẽ không nói quá mức. Nếu không, anh ấy sẽ cảm thấy phản cảm. Có thể thấy là khi tôi thay đổi, anh ấy cũng thay đổi theo.
Tôi cũng nhận ra rằng việc tu luyện không chỉ yêu cầu chúng ta hướng nội mà còn phải tìm ra chính xác các chấp trước của bản thân. Có một giai đoạn thời gian, chồng tôi từ chối lắng nghe tôi nói về những nguyên lý của Đại Pháp. Sau đó, tôi hiểu ra đó là bởi vì tôi đã có chút biểu đạt bản thân khi nói và thích tranh biện trong vấn đề của mình. Bởi vì chồng tôi là một người thường, nên anh ấy cũng rất muốn là người thắng cuộc trong một cuộc tranh luận dù cho đúng hay sai. Tôi nên hiểu được điểm này và không nói về nó nữa cho tới khi anh ấy có tâm trạng muốn nghe. Hơn nữa, anh ấy là một nhóm trưởng và không quen lắng nghe các quan điểm khác với quan điểm của mình. Trong quá trình này, tôi cũng nhận ra mình không thích nghe các tranh luận phản biện. Tìm ra được chấp trước này, tôi đã phóng hạ nó xuống và chồng tôi cũng đã thay đổi theo.
Khi không có chấp trước tranh đấu, việc giảng chân tướng về Đại Pháp sẽ dễ dàng hơn. Hiện tại, hầu hết mọi người mà tôi nói chuyện đều nguyện ý thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tôi hiểu rằng mỗi một quan đều là để đề cao tâm tính của bản thân, khiến cho việc cứu chúng sinh của tôi hiệu quả hơn.
Hiện tại chồng tôi đã bắt đầu học Pháp và rất nhiều người thân của tôi cũng học Pháp. Toàn bộ gia đình tôi đều ủng hộ Đại Pháp và những nỗ lực của tôi. Họ đã giúp tôi phát các tài liệu của Đại Pháp.
Khi tâm tính được đề cao lên một tầng thứ mới, việc tu luyện dường như đơn giản và dễ dàng hơn. Tôi thực sự cảm nhận được rằng tu luyện và Đại Pháp thật tuyệt vời!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/11/18/212020.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/12/14/113123.html
Đăng ngày 24-05-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.