Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 27-12-2018] Tháng 5 năm 2001, tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị bắt và đưa đến một trại lao động cưỡng bức, sau đó bị giam giữ phi pháp trong 3 năm.
Trong khi bị giam giữ tại trại cưỡng bức lao động Cao Dương ở thành phố Bảo Định, tỉnh Hồ Bắc, tôi đã phải trải qua hơn 20 loại tra tấn khác nhau. Trong đó gồm có “giường chết”, phạt đứng trong thời gian dài, phạt ngồi xổm, đứng úp mặt vào tường, không được ngủ trong thời gian dài, bị sốc điện, bị muỗi cắn, không được sử dụng nhà vệ sinh, v.v. Mặc dù bị tra tấn, chính quyền vẫn không thể buộc tôi từ bỏ đức tin vào Đại Pháp. Cuối cùng họ nhốt tôi vào một phòng giam nhỏ và tối.
Một lần lính canh yêu cầu tôi đọc thuộc nội quy trại giam, tôi đã không nghe theo mệnh lệnh và đã bị sốc điện bằng dùi cui điện liên tục cho đến khi bất tỉnh. Những hình thức tra tấn vô nhân đạo đó không làm lay động tín tâm của tôi với Đại Pháp. Tôi luôn giữ tâm thanh tỉnh, yên lặng nhẩm Pháp và phát chính niệm.
Khi đó có hơn 200 học viên Đại Pháp bị giam giữ trong hắc ngục, nhưng do bị tra tấn dã man, tất cả đã từ bỏ đức tin của mình, trừ mười người chúng tôi.
Một lần trong trại tạm giam, tôi đã xóa những dòng chữ lăng mạ Đại Pháp và Sư phụ trên chiếc bảng đen. Kết quả tôi bị trừng phạt, một nữ lính canh dùng giày tát hơn 20 cái vào mặt tôi. Mặt tôi bị thâm tím, miệng chảy máu, trông rất đáng sợ. Nhưng nhờ có Sư phụ bảo hộ, tôi không thấy đau chút nào.
Lính canh đưa tôi đến một căn phòng vắng vẻ và rộng, ở cách xa trại tạm giam, nơi có hai vòng sắt lớn ở dưới mặt đất. Họ còng tay tôi vào vòng sắt nên tôi không thể đứng lên hay ngồi xuống. Tôi phải giữ ở tư thế vô cùng khó chịu này trong 5 ngày đêm. Tuy nhiên trong khi bị tra tấn, tôi cảm thấy thoải mái như thể đang luyện các bài công pháp. Tôi biết đó là nhờ mình giữ được chính niệm trong tâm và Sư phụ đã bảo hộ tôi. Sự biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời.
Sau hơn 5 tháng bị bức hại, tôi chuyển sang tuyệt thực. Lính canh đã tra tấn bằng cách bức thực tôi với hỗn hợp bột ngô và một số loại thuốc không rõ nguồn gốc. Cái ống mà họ dùng để bức thực to như ngón tay út, nên lần nào cũng khiến mũi của tôi bầm tím và chảy máu. 52 ngày sau, cân nặng của tôi giảm đáng kể và tôi không thể đi lại hay ngồi dậy. Tuy nhiên, nhờ sức mạnh của Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ, tôi không cảm thấy đói hay khó chịu.
Nhìn thấy tôi sắp chết, những lính canh sợ hãi và đưa tôi tới bệnh viện. Các bác sĩ vô cùng ngạc nhiên trước kết quả kiểm tra của tôi. Mặc dù trông tôi vô cùng hốc hác như sắp chết, báo cáo y khoa không có điểm gì bất thường.
Bốn, năm ngày sau, tôi được đưa trả lại trại tạm giam, nhưng lính canh sợ phải chịu trách nhiệm về trường hợp của tôi. Họ thả tôi ra lúc nửa đêm, mắng chửi và đá tôi lúc tôi thu dọn đồ đạc. Họ không ngừng nói rằng sẽ đưa tôi đến một nơi khác để chuyển hóa, họ nói dối như vậy để lừa gạt các học viên khác.
Thực ra, các thành viên gia đình tôi đang chờ ở bên ngoài. Con trai tôi không dám nhìn tôi, bởi tôi không còn gì ngoài da bọc xương. Tất cả gia đình và bạn bè đều khóc khi trông thấy tôi. Mẹ tôi đã gần 80 tuổi, ôm lấy tôi và khóc thảm thiết. Họ sợ rằng tôi không thể sống nổi.
Vài ngày sau khi trở về nhà, tôi đã có thể luyện các bài công pháp, và trong vòng một tháng, cân nặng của tôi từ đã tăng từ 35kg quay trở lại 55kg. Họ hàng và bạn bè đến thăm rất ngạc nhiên bởi khả năng phục hồi nhanh chóng của tôi, có người hỏi: “Chị đã ăn đồ gì đặc biệt?” Tôi nói tôi không ăn gì đặc biệt. Tôi hồi phục hoàn toàn là do uy lực siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Họ vô cùng ấn tượng và không còn tin vào những dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về môn tu luyện nữa.
Kiên định đối mặt với việc bị giam giữ, bức thực
Trước “Đại hội toàn quốc lần thứ 16” của ĐCSTQ vào tháng 9 năm 2003, cảnh sát đã bắt giữ một lượng lớn học viên, trong đó có tôi. Lần này khi vừa tới trại cưỡng bức lao động Cao Dương, tôi ngay lập tức tuyệt thực. Cảnh sát bắt đầu bức thực tôi.
Một bên lỗ mũi tôi đã bị bịt lại do vết thương của lần bức thực trước đó, nên họ nhét ống vào lỗ mũi còn lại của tôi. Hỗn hợp mà họ bức thực gồm bột ngô và các loại thuốc không rõ nguồn gốc. Lúc đầu việc bức thực vô cùng đau đớn, nhưng sau một lúc, cùng với tín tâm vào Sư phụ, tôi giữ tâm thanh tỉnh và cơn đau biến mất.
Không lâu sau lính canh thực hiện phương thức mới để chuyển hóa các học viên. Họ chia thành các nhóm 3 người, mỗi nhóm có nhiệm vụ chuyển hóa một học viên được lựa chọn sau khi rút thăm. Nhóm lính canh chuyển hóa thành công sẽ được thưởng tiền mặt.
Phó trại giam và hai lính canh khác rút thăm trúng tên tôi. Họ đi tới chỗ tôi và giận giữ chửi rủa: “Thật là đen đủi. Sao lại là bà chứ?”
Họ đưa tôi vào phòng biệt giam. Họ kéo rộng hai cánh tay của tôi và còng vào hao vòng sắt trên cánh cửa. Tôi buộc phải ở trong tư thế ngồi nhưng không thể ngồi thẳng bởi lưng bị khom, và tôi không thể ngẩng đầu.
Chỉ sau một vài ngày, sự đau đớn trở nên dữ dội khiến tôi đến cực điểm của sự chịu đựng. Mỗi giây mỗi phút như trong địa ngục, nhưng tôi vẫn giữ kiên định đức tin vào Đại Pháp. Tôi kiên trì nhẩm Pháp, âm thầm phát chính niệm. Trong những ngày cuối bị tra tấn, cơn đau biến mất và tôi tiến vào trạng thái nhập định, giống như đang ngồi đả tọa, thân thể thoải mái, nội tâm an hòa.
Lính canh không cam tâm chịu thất bại trong việc chuyển hóa tôi, nên họ đã lệnh cho các học viên bị bắt giam khác, những người đã chuyển hóa, đến để hỗ trợ. Những gì họ nói tôi đều không nghe thấy, và tôi biết rằng một lần nữa Sư phụ đang bảo hộ cho tôi.
Họ đã bó tay khi tìm cách chuyển hoá tôi. Một nữ lính canh có nhiệm vụ giám sát tôi đã khóc và nói: “Bà có thể chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp như vậy! Khổ thế nào bà cũng chịu đựng được.”
Sau khi tôi tuyệt thực trong hơn 90 ngày, cảnh sát không còn lựa chọn nào khác là thả tôi ra. Tôi nghe thấy ai đó đẩy cửa phòng giam, và tôi nghĩ rằng lính canh lại tới. Khi nghe em trai gọi tên và nắm lấy tay tôi, tôi cảm thấy đó như một giấc mơ. Tôi vô vàn cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ cho tôi!
Tôi đã tuyệt thực hơn 90 ngày, bị bức thực hơn 180 lần, nhưng vẫn giữ tâm thanh tỉnh, không để lạc lối, và kiên định trong tu luyện. Khi rời khỏi trại giam, một lính canh đã làm dấu hiệu đưa ngón tay cái lên khen ngợi – đó là người có nhiệm vụ nhét ống truyền thức ăn vào mũi tôi.
Chồng tôi bắt đầu tu luyện
Sau khi tôi được thả và đang trong quá trình hồi phục, chồng tôi đi đánh bạc và bị giam trong một đêm. Ông ấy bị phạt 500 tệ. Dù còn yếu nhưng tôi đã thức cả đêm lo lắng cho ông ấy.
Tôi được nghe về chuyện bài bạc của chồng từ những người hàng xóm biết chuyện. Sau khi ông ấy được thả, tôi không trách móc ông ấy chút nào. Chồng tôi rất cảm động bởi lòng tốt của tôi, và vì nhiều lần được chứng kiến tác dụng to lớn của Đại Pháp, ông ấy đã quyết định bỏ rượu, thuốc lá và đánh bạc. Ông ấy cũng đổi nghề (trước đây chồng tôi làm nghề mổ thịt cừu) và bắt đầu tu luyện.
Nghiệp báo cho những hành vi tà ác chống lại Đại Pháp
Bí thư thôn và trưởng thôn, những người đứng đầu cuộc lục soát nhà tôi và cướp đi tài sản của chúng tôi, đã chết thảm.
Bí thư thôn là người đã làm giả chứng cứ và giả mạo chữ ký của tôi, khiến tôi bị kết án 6 năm tù giam. Ông bị chẩn đoán ung thư dạ dày và chết vào năm 2017, sau khi phải chịu đựng nhiều đau đớn. Nghiệp của ông còn truyền lại cho con trai, hiện đang bị bệnh trầm cảm.
Trưởng thôn đã rất tích cực trong việc bức hại học viên. Ông ấy bị ốm và chết sau 9 năm chịu đau đớn. Những người chứng kiến nói rằng trước lúc qua đời, trông bộ dạng của ông rất đáng sợ. Trước đó, tôi đã kiên trì giải thích chân tướng cuộc bức hại cho ông, đáng buồn rằng ông ấy không chịu nghe.
Tôi viết bài chia sẻ này với hy vọng có thể giúp mọi người hiểu được Thiên lý về thiện ác hữu báo. Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, và cuộc bức hại các học viên sẽ không được Thiên lý dung tha.
Các học viên cũng đang từ bi giải thích chân tướng về cuộc bức hại cho mọi người, mục đích của họ là cứu người.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/27/反迫害中坚定维护师父-做堂堂正正的大法弟子-377903.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/12/175805.html
Đăng ngày 04-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.