Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-04-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, được tham dự lần giảng Pháp thứ 4 của Sư phụ Lý Hồng Chí tại Quảng Châu. Sư phụ đã tịnh hóa, bảo hộ tôi bằng cách từ bi điểm hóa cho tôi trong suốt hơn 20 năm. Cho dù cuộc sống của tôi có thăng trầm hay không, Sư phụ vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Cho dù Sư phụ có hy sinh bao nhiêu đi chăng nữa thì các học viên cũng không bao giờ có thể được biết. Làm thế nào chúng ta có thể báo đáp ơn cứu độ của Sư phụ?

Trăn trở của một học viên

Sau khi từ Quảng Châu trở về nhà, một vài điều Sư phụ đề cập đến trong bài giảng đã triển hiện trong trường không gian của tôi: Váy của người phụ nữ cổ trang, đuôi con công xinh đẹp xoay tròn, một mái hiên chạm khắc dẫn ra cổng và một con đường hẹp chạy qua các thung lũng sâu trải dài vô tận, những bông hoa và cỏ dại rực rỡ được bao quanh bởi những bong bóng lớn và nhỏ đang bay lên, Sư phụ mỉm cười với tôi từ bên ngoài cửa sổ.

Trên xe buýt, tôi đọc được ý nghĩ của người ngồi bên cạnh. Đó được gọi là công năng tha tâm thông. Tôi cảm thấy nó “quá ồn ào”. Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh của “một cánh cửa bị khóa lại” trong tâm của mình và tất cả đều im lặng.

Đại Pháp chỉ cho tôi một tầng mới, sự khao khát chờ đợi từ lâu của tôi đã trở thành hiện thực! Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi có thể chạm vào hết thảy những điều này. Tràn đầy hứng khởi, tôi quyết định: Tôi, một người mang nhiều nghiệp, phải sống cho xứng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.

Vượt qua khảo nghiệm nhờ điểm hóa của Sư phụ

Sự phụ đã giảng,

“Khi một người muốn tu luyện chính Pháp, thì cần phải tiêu nghiệp. Tiêu nghiệp chính là tiêu diệt, chuyển hoá nghiệp ấy. Tất nhiên nghiệp lực không chịu, nên người ta sẽ có nạn, có trở lực.” (Bài giảng thứ 6, Chuyển Pháp Luân)

Một người không thể tu luyện nếu không được Pháp thân của Sư phụ bảo hộ. Năm đầu tiên tu luyện, ngay khi mới bắt đầu luyện công, tôi cảm thấy đau khắp người và rất mệt.

Khi luyện bài công pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp để gia trì năng lượng, tôi không thể giữ cho hai tay giơ lên, chân, tay run rẩy vì mệt. Có một lần khi tôi đang “đầu đỉnh bão luân”, tôi đã mệt và khó thở đến mức không thể tiếp tục. Tôi nói lớn trong tâm, “Sư phụ, cầu xin Ngài hãy giúp con!” Ngay lúc đó, tôi có thể cảm thấy dòng năng lượng chạy qua tất cả các ngón tay và cơ thể tôi trở nên nhẹ nhàng. Tôi có thể luyện hết bài công pháp thứ hai kể từ thời điểm đó.

Một lần, trong khi tôi đang luyện bài công pháp thứ năm, một bài thiền đả tọa, tôi cảm thấy chóng mặt và cảm giác như thể mình sắp ngất đi. Tôi thấy rất khó để tiếp tục luyện công. Một người học viên khác muốn đưa tôi về nhà. Mãi tôi mới đứng dậy được mắt vẫn nhắm, và nói: “Hãy về thôi.”

Với mỗi động tác trở nên nặng hơn, đột nhiên tôi nhận ra rằng, “Là một học viên, đương nhiên mình được Sư phụ bảo hộ. Cảm giác không thoải mái chỉ là giả tướng và khảo nghiệm mình phải vượt qua, một món nợ mình phải trả.” Tôi tự nhủ “Có lẽ mình không nên về nhà”. Học viên trợ giúp nói với tôi “Chị nói đúng” Sau đó tôi ngồi xuống đả tọa đến hết bài. Mọi sự khó chịu đều biến mất.

Tôi đã từng lo rằng mình không thể tu luyện vì tôi không luyện được bài công pháp thứ hai và thứ năm. Tuy nhiên tôi có thể vượt qua khảo nghiệm này nhờ điểm hóa và gia trì của Sư phụ.

Trong tu luyện, chúng ta phải loại bỏ hết thảy những chấp trước của người thường và không quan tâm đến danh và lợi. Tôi luôn nghĩ rằng, ngoài việc buông bỏ tình với các thành viên trong gia đình, tôi đã buông bỏ chấp trước danh và lợi. Trước sự ngạc nhiên của mình, trong khi ngồi đả tọa, tôi rất vui khi một đống tiền Nhân dân tệ xuất hiện trước mặt tôi – tôi chộp lấy nó. Ngay lúc đó, tôi bị sốc và toát mồ hôi lạnh.

Một lần sau khi ăn cá, tôi nhìn thấy một vảy cá bám vào cánh tay trái của mình. Tôi nói “Mình tìm thấy nó thật là tốt, nếu không thì vảy cá giống như nốt ruồi sẽ mọc ở đó”. Chồng tôi nói rằng “Từ những gì em vừa nói, thế những người bán cá sẽ mọc rất nhiều nốt ruồi vảy cá hay sao?”

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi nên buông bỏ quan niệm của người thường! Tôi cảm tạ Sư phụ, vì chồng tôi chưa bao giờ thông thái đến vậy và nói bất cứ điều gì một cách ôn hòa và từ bi như thế. Chính Sư phụ đã dùng miệng của chồng tôi để điểm hóa.

Sư phụ hóa giải khổ nạn

Một vài học viên và tôi đã có một chuyến đi vào cuối mùa Hè năm 2008 để phát tài liệu và đĩa DVD giảng chân tướng về Đại Pháp. Những khu dân cư nằm hai bên đường, vì vậy chúng tôi dự định phát tài liệu trên đường trở về.

Ngay khi tới nơi và dừng xe, chúng tôi nghe thấy một tiếng động lớn: một chiếc xe máy đã đâm vào ô tô của chúng tôi. Ngay lập tức, chắn bùn xe ô tô của tôi rơi ra, và giày trái của tôi bị tuột. Tôi cảm thấy bàn chân trái của mình đau nhói. Một người ngoài đã ngăn người đi xe máy rời đi, nhưng chúng tôi đã để anh ấy đi. Sau đó tôi đau đến mức gần như ngất đi.

Những người học viên khác đã nói rằng lúc đó nhìn tôi rất xanh. Âm thanh phát chính niệm của họ cho tôi rất xa. Sau đó tôi dần dần tỉnh lại, nhìn xuống bàn chân và mắt cá chân trái không thấy dấu vết thương tích nào – tôi thấy rất nhẹ nhõm .

Tôi thở phào nhẹ nhõm, vì khi rời khỏi nhà, tôi đã không chào mọi người trong gia đình. Nếu tôi bị thương, họ sẽ muốn biết lý do tại sao, như thế nào và thậm chí có thể quay lại giám sát tôi. Điều này sẽ mang lại nhiều rắc rối hơn cho những nỗ lực giảng chân tướng của tôi. Sau ba ngày đi lại với đôi chân khập khiễng, chân trái của tôi đã hồi phục.

Chúng tôi phát tài liệu trên đường quay trở về, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc đĩa DVD. Khi tôi ném nó vào một cánh cửa, nó đột nhiên nó bay trở lại. Tôi định yêu cầu dừng xe thì đĩa DVD quay lại và bay trở lại cửa. Đồng thời, tôi nghe thấy giọng nói của Sư phụ, “Đừng lo, ta sẽ giúp con”.

Sư phụ bảo hộ chúng tôi

Sư phụ đã đưa ra một vài ví dụ trong cuốn Chuyển Pháp Luân cho thấy rằng Ngài bảo hộ các học viên kiên định và tinh tấn.

Một học viên không bị thương sau khi bị xe đâm, nhưng một vết lõm đã ở lại trên xe.

Khi một học viên bị kẹp giữa hai chiếc xe, “tại đúng tích tắc ấy, [hai chiếc] xe dừng lại, và không xảy ra vấn đề gì”. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Một chiếc xe jeep đang chạy với tốc độ cao về phía học viên, “Đúng vào tích tắc mà trông như đâm vào nhau, thì một luồng lực đột nhiên kéo xe đạp của anh ấy lại một đoạn nửa mét; ngoài ra chiếc xe jeep cũng phanh đứng lại ngay trước bánh xe của anh ta” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

“Ống sắt dày hai tấc, dài bốn mét. Học viên này vừa ra khỏi nhà không xa thì một chiếc ống sắt từ trên tầng cao kia rơi thẳng đứng xuống, lao thẳng xuyên vào đỉnh đầu của anh này”… Trượt xong nó cắm dựng đứng xuống đất. (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã giảng,

“Sự việc này không phải ai cũng gặp; những người cá biệt của chúng ta mới gặp. Có gặp cũng vậy, không gặp cũng vậy, đảm bảo là chư vị sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì; điểm này tôi có thể đảm bảo được.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân

Hướng nội khi đối mặt với nghiệp bệnh

Mùa Xuân năm ngoái, đột nhiên tôi bất ngờ rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tôi bị mất trí nhớ và có vấn đề trong việc nói đúng. Khi tôi cố gắng khích lệ mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới, tôi sẽ nói, “Bạn phải thoái” hết lần này tới lần khác, làm cho mọi người cười nhạo tôi. Thậm chí tôi không thể nhớ nổi một câu “Luận Ngữ”. Thậm chí tôi gặp rất nhiều khó khăn khi giao tiếp với các đồng tu.

Tôi đã rất lo lắng và e rằng cuối cùng mình có thể bị tàn tật. Gia đình đã đưa tôi đến bệnh viện nằm ngoài với ý muốn của tôi. Tôi được chẩn đoán có một khối u ở não. Tôi đã nhập viện, phẫu thuật và nằm viện hơn một tháng.

Kể từ khi vượt qua được sự giám sát của người khác và gia đình, tôi đã tạo ra được một môi trường tu luyện tốt trong hơn 10 năm. Các thành viên gia đình tôi không tin vào Đại Pháp, vì cuộc bức hại đã thực sự khiến họ sợ hãi. Vì vậy, chúng tôi đang bất hòa về vấn đề này.

Gia đình tôi bắt đầu phê phán Đại Pháp với bạn bè và người thân của chúng tôi. Một lần nữa, tôi rơi vào tình trạng ngột ngạt của quá khứ và tôi đã quay về nhà. Tôi mất liên lạc với các học viên khác.

Tình trạng này đã khiến tôi hướng nội về trạng thái tu luyện của mình. Tôi tìm thấy nhiều chấp trước như sử dụng những từ ngữ mạnh khi cố gằng thuyết phục mọi người thoái Đảng và các tổ chức liên đới, coi thường một số học viên, vô cảm khi các học viên khác trải qua những khó khăn, khổ nạn, và không làm tốt ba việc.

Tôi nhớ các đồng tu và môi trường tu luyện bình thường. Nhưng tôi đã nhận ra rằng mọi học viên bước ra thật tuyệt vời. Hướng nội, tôi thấy rằng tâm của mình bao dung và tĩnh hơn. Đây là những thụ ích lớn nhất mà tôi đã đạt được khi đột phá khổ nạn về bệnh tật.

Các bạn đồng tu thân mến, xin hãy thức tỉnh! Chỉ có Đại Pháp và Sư phụ chỉ dẫn chúng ta tu luyện. Chỉ khi những người tu luyện không hành xử đúng thì khổ nạn mới có thể xảy ra. Có nhiều lý do tại sao chúng ta nên hướng nội. Vấn đề quan trọng nhất là chúng ta không hoàn toàn tín Sư tín Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/14/364118p.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/28/174787.html

Đăng ngày 27-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share