Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2018] Từ khi đọc xong cuốn sách Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tôi đã hạ quyết tâm tu luyện đến viên mãn. Tôi bỏ ra rất nhiều công sức vào tu luyện; nhìn từ bề ngoài, trông tôi có vẻ rất tinh tấn, nhưng thực chất tâm tính của tôi không đề cao lên chút nào. Tôi tựa như một quả bóng bay phiêu diêu trên không trung mà không có phương hướng, cũng không thể làm chủ được con đường đi của mình. Sau đó, tôi nhớ rằng Sư phụ luôn nhắc nhở chúng ta coi trọng việc học Pháp và phải học một cách thành tâm.

Trong cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải, Sư phụ có nhắc tới việc các học viên ở thành phố Trường Xuân học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi nghĩ, nếu tôi muốn đề cao và viên mãn, thì tôi cần phải ghi nhớ từng câu chữ mà Sư phụ giảng.

Vì vậy, năm 2003 tôi bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân, và đã mất bảy tháng để học thuộc xong cuốn sách. Lần này, tôi đã học được cách hướng nội tìm và không còn cảm thấy phiêu diêu mất phương hướng nữa. Hướng nội tìm giống như một cái mỏ neo, một kim chỉ nam chỉ đường dẫn lối cho tôi. Tôi không còn cảm thấy mất phương hướng bởi vì tôi đã được Sư phụ và Đại Pháp dẫn lối.

Khi ngộ ra tác dụng của Pháp bảo hướng nội tìm, tôi vui sướng đến nỗi chạy ngay đến nhà một đồng tu và reo lên: “Tôi đã học được cách hướng nội!”

Đó là khoảnh khắc tôi chính thức bước đi trên con đường tu luyện. Hướng nội tìm đã giúp tôi vượt qua nhiều khổ nạn.

Một mất mát lớn đã khiến những chấp trước ẩn sâu của tôi bộc lộ

Tôi đã cố gắng loại bỏ nhiều chấp trước, nhưng tâm cầu danh của tôi vẫn ẩn sâu, chưa phát giác ra được. Vì lý giải rất nông cạn câu “chỉnh thể đề cao” của Sư phụ, cho nên tôi đã phán xét các đồng tu rất gay gắt. Tôi còn áp đặt thể ngộ của mình lên họ để cố gắng lấy được sự ủng hộ của họ.

Thực ra, tôi đã bị dẫn động bởi tâm hiển thị. Căn cơ, tầng thứ, và con đường tu luyện của mỗi người là bất đồng. Vì vậy, cách chia sẻ thể ngộ của tôi có thể có tác dụng nhất định trong đề cao chỉnh thể, nhưng đã gây áp lực rất lớn cho đồng tu.

Trong suốt một thời gian dài, tôi vẫn chưa phát giác được tâm lý hiển thị của bản thân, nên đã bị Cựu thế lực lợi dụng sơ hở. Đầu tiên, chúng khiến tôi và Annie (hóa danh), một học viên Pháp Luân Đại Pháp, đồng thời cũng là bạn thân nhất của tôi, hình thành một bức tường ngăn cách. Annie luôn bận rộn với các hạng mục của Đại Pháp và thường sao nhãng việc học Pháp và luyện công. Khi chúng tôi cùng làm hạng mục với nhau, tôi thường xuyên nhắc nhở cô chú ý tu luyện bản thân.

Năm 2015, tôi bận rộn với một hạng mục mới nên hầu như không có thời gian để nói chuyện với cô. Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy trước đây tôi còn mang nhiều tâm kiêu ngạo và coi thường khi chia sẻ với cô. Cựu thế lực đã một lần nữa can nhiễu cô bằng cách lợi dụng các đồng tu vây xung quanh ca tụng cô về những việc mà cô làm trong các hạng mục Đại Pháp, khiến cô càng làm việc nhiều hơn và tin rằng mình thật tinh tấn. Vì vậy, cô càng dành ít thời gian hơn vào học Pháp và luyện công. Cuối cùng, cô đã bị rơi vào trạng thái nghiệp bệnh.

Mười sáu tháng sau, tôi mới gặp lại Annie. Cô bị sút cân nhiều, nhưng vẫn kiên trì làm ba việc. Tuy nhiên, tôi nhận thấy tự ngã của cô đã bị thổi phồng khiến cô không còn muốn lắng nghe người khác. Tệ hơn là, cô không chủ động hướng nội tìm mà chỉ mong Sư phụ giải quyết khó nạn cho mình, và hy vọng các đồng tu sẽ phát chính niệm để giúp cô giải thể can nhiễu.

Điều duy nhất mà cô muốn nghe là: “Đó chỉ là can nhiễu. Chỉ cần duy trì phát chính niệm, Sư phụ sẽ quản.”

Một tháng đã trôi qua, nhưng tình trạng của Annie không hề được cải thiện. Một số đồng tu đã khuyên cô tạm thời dừng công việc trong các hạng mục và dành thời gian vào học Pháp và hướng nội. Vì vậy, Annie đã tập trung vào học Pháp, nhưng cô hoàn toàn phớt lờ lời khuyên của các đồng tu về việc hướng nội. Cô thậm chí còn nói: “Đừng quan tâm đến tôi, tôi đang tự mình đề cao trong Pháp.”

Tôi cảm thấy cô đang học Pháp với tâm truy cầu. Tình trạng của cô xấu đi nhanh chóng; vài ngày sau, cô đã bị đưa đến bệnh viện.

Khi chứng kiến đồng tu gặp vấn đề, chúng ta cũng nên tự xem xét bản thân xem liệu chúng ta có là một phần nguyên nhân hay không. Tôi đã liên tục hướng nội, nhưng tình trạng của Annie vẫn không chuyển biến.

Một hôm, khi tôi đang suy nghĩ tại sao chuyện này xảy ra, thì một cảnh tượng bỗng hiện lên trước mắt tôi: Các đồng tu khuyên Annie dừng các hạng mục giảng chân tướng để tự cứu mình, và cô đã đồng ý. Nhưng cựu thế lực không cho phép cô làm như thế, chúng đã nắm được sơ hở của cô và cho rằng cô đang phá hoại Đại Pháp. Vì vậy, được sự đồng ý của cô, chúng đã đập đầu cô khiến máu bắn tung tóe khắp phòng.

Tu luyện là vô cùng thần thánh và nghiêm túc. Sai lầm đó đã khiến cô bước sang con đường mà cựu thế lực an bài.

Mặc dù nhục thân của cô còn sống, nhưng thần trí của Annie đã không còn như trước. Khi tôi đọc Pháp cho cô nghe, cô đã không còn tín Sư tín Pháp nữa. Có lúc cô còn cười phá lên và nói: “Làm như thế chẳng phải là ngốc sao!”

Tôi cảm thấy tình huống của Annie rất nghiêm trọng nên đã cố gắng thuyết phục một điều phối viên khác kêu gọi các đồng tu cùng nhau thảo luận và tìm ra giải pháp, nhưng không ai nghe theo lời đề nghị của tôi. Cuối cùng, Annie đã qua đời vào năm mới năm 2017.

Sau đó không lâu, tôi đã rút khỏi vai trò điều phối viên mà tôi đã làm từ năm 1998. Đó là một công việc không hề dễ dàng đối với tôi.

Cơ hội tu luyện mới

Sau khi rút khỏi vị trí điều phối viên, tôi đã cố gắng tĩnh tâm và hướng nội, nhưng tôi vẫn không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Tôi cảm thấy mình không làm điều gì sai cả, trạng thái tu luyện của tôi vẫn tốt, tôi biết cách hướng nội và học Pháp tốt, vì vậy tôi không hiểu tại sao mọi việc lại diễn ra theo cách đó.

Bấy giờ, tôi không còn là điều phối viên nữa nên tôi có nhiều thời gian hơn để đọc Pháp và học thuộc Pháp. Cựu thế lực nhận thấy rằng chúng không thể can nhiễu được tôi ở phương diện này, vì vậy chúng đã thao túng các đồng tu loại tôi ra khỏi nhóm học Pháp và lan truyền tin đồn rằng tôi ngộ Pháp cực đoan. Đồng thời, tôi cũng gặp nhiều vấn đề phát sinh trong gia đình. Đụng đến việc gì, tôi cũng bị chỉ trích, vì vậy tôi không làm được việc gì một cách trọn vẹn. Tôi cảm thấy vô cùng áp lực.

May thay, tôi đã có Pháp bảo hướng nội. Tôi tự hỏi: tất cả những chuyện này là nhằm vào chấp trước nào của mình? Sư phụ giảng:

“mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy…” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)

Tôi không thể làm gì ngoài việc tập trung vào học Pháp. Tâm tôi chất đầy oán giận, nhưng tôi vẫn không biết mình sai ở đâu. Sư phụ giảng:

“Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, [thì] chư vị phải tìm xem nguyên nhân [ở] bản thân mình, chư vị còn điều gì chưa vứt bỏ được không.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Nhiều sự việc như vậy liên tiếp xảy ra, nhất định ở một phương diện nào đó, tôi đã rời xa đặc tính vũ trụ. Sau khi đọc các bài tâm đắc thể hội của các đồng tu, tôi đã đặt nhiều công phu hơn vào việc học Pháp. Thay vì mỗi ngày chỉ học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi tăng lên thành ba bài giảng một ngày. Sau khi kiên trì được vài tháng, tư tưởng của tôi đã trở nên thanh tỉnh hơn. Dần dần, được Sư phụ điểm hóa, tôi đã tìm ra được gốc rễ của vấn đề – đó là tâm tự đại, kiêu ngạo, và chủ yếu nhất là tâm cầu danh của tôi.

Cuối cùng tôi đã tìm ra chấp trước căn bản của mình

Tôi nhận thấy tâm cầu danh của mình có biểu hiện rất mạnh mẽ. Chẳng hạn như, tôi sẽ cảm thấy đắc chí nếu được ai đó khen là có ngộ tính tốt, ngược lại, nếu họ nói rằng tôi cực đoan, tôi sẽ trở nên tức giận.

Ngoài ra, quyết tâm của tôi để đạt được viên mãn nhanh chóng cũng là một biểu hiện của tâm cầu danh. Kỳ thực, tất cả những gì tôi làm trong suốt 21 năm tu luyện vừa qua đều đứng trên cơ điểm của viên mãn cá nhân. Sư phụ giảng: “…danh là trở ngại lớn mạnh khiến không thể viên mãn.” (“Đại Pháp vĩnh viễn thuần khiết như kim cương”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sau khi ngộ ra điều này, các vấn đề tôi gặp trong gia đình đã biến mất, như thể chúng đã bị một cơn gió thổi bay đi vậy. Mọi chuyện thị phi nơi thế gian này bỗng trở nên thật nhỏ bé và tầm thường.

Sau khi vượt qua quan nạn này, tôi đã hiểu được một cách sâu sắc sự từ bi vô lượng của Sư phụ và năng lượng lớn mạnh của Chân – Thiện – Nhẫn. Sư phụ liên tục nhắc nhở chúng ta không ngừng học Pháp và tu luyện bản thân. Từng câu chữ, từng lời giảng của Sư phụ đều là vì đệ tử Đại Pháp và chúng sinh.

“Có Đại Pháp ‘ở đây’, [tức là] chư vị thật sự học Đại Pháp vào [người] rồi, thì mới thực sự ‘ở đây’. Thật sự tu vào rồi, thật sự thành một đệ tử chân tu, thì mới là có Đại Pháp ở đây và không sợ gì cả.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)

Một lần nữa, tôi đã được trải nghiệm sự từ bi vĩ đại và trí huệ của Sư phụ. Bất luận gặp khó nạn nào, chỉ cần làm theo lời dạy của Sư phụ, chúng ta sẽ thể nghiệm được “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2018/12/17/377799.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/2/174449.html

Đăng ngày 25-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share