Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-01-2019] Tôi 49 tuổi và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng gọi là Pháp Luân Công) vào năm 2005. Thực tế thì từ tháng 5 năm 1999, chị gái đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi không đọc hết cuốn sách vì tôi quá bận rộn chăm sóc con. Khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi đã giấu sách đi và nghĩ: “Một ngày nào đó mình sẽ trở lại học Đại Pháp.”

Chồng tôi và tôi đều thất nghiệp vào năm 2005. Chúng tôi gặp nhiều khó khăn khi tìm việc làm và đã trút sự khó chịu lên nhau khi trở về nhà. Cuộc sống của chúng tôi thật thê thảm và chúng tôi đã suýt ly hôn.

Lúc đó, chị tôi đã nói: “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Đại Pháp là chiếc thang lên Trời mà Sư phụ Lý Hồng Chí đã mang đến cho các học viên. Hoặc là bây giờ hoặc là không bao giờ!” Cuối cùng tôi đã thức tỉnh. Chị mang các bài giảng của Sư phụ đến cho tôi và cũng hướng dẫn cho tôi 5 bài công pháp.

Tôi cũng có thể ngồi nửa giờ trong lần đầu luyện tĩnh công. Một ngày nọ, Sư phụ đã điều chỉnh thân thể cho tôi: Tôi liên tục nôn mửa và đi ngoài. Nhưng tôi vẫn đi làm và hoàn toàn bình thường trong thời gian làm việc.

Tôi có các vấn đề về dạ dày và bị say tàu xe từ khi còn nhỏ. Tất cả chúng đã biến mất sau khi tôi bắt đầu luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp. Cơ thể tôi được tịnh hóa và không gì trong thế giới này có thể khiến tôi hạnh phúc hơn là tìm thấy Đại Pháp.

Ban đầu, chồng tôi cố gắng mọi cách để ngăn cản tôi tu luyện Đại Pháp vì sợ bị bức hại. Tôi biết Chân – Thiện – Nhẫn không có gì là sai, do đó tôi kiên định ý chí và nhất quyết không bỏ.

Không thể luyện công trong phòng của chúng tôi, tôi đã luyện các bài công pháp trong hành lang chật chội. Một ngày nọ, cả tôi và chồng tôi đều bị sốt.Tôi không uống thuốc vì tôi biết tôi đang tiêu nghiệp. Anh ấy cũng không uống thuốc.

Tôi hoàn toàn bình phục vào ngày hôm sau, nhưng các triệu chứng của anh ấy thì nặng hơn và anh ấy đã phải tới bệnh viện để tiêm. Kể từ đó, anh ấy không còn can nhiễu tôi tu luyện.

Chồng tôi đã từng làm tất cả những việc chợ búa, giặt giũ, lau chùi và nấu nướng. Dù anh ấy về nhà muộn đến mấy, tôi vẫn sẽ ngồi không và đợi bữa tối.

Sau khi tôi trở thành một học viên, tôi ước thúc bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Từng chút từng chút một, tôi đã học được cách làm các việc nhà và dần dần đảm nhận việc nhà. Anh đã rất ấn tượng và khen tôi nấu ăn ngon. Mẹ chồng tôi cũng nói rằng bà đã không nhận ra rằng tôi rất có năng lực.

Chồng tôi dần dần có những suy nghĩ tích cực về Đại Pháp. Đôi khi lúc tôi bận bịu việc nhà, anh ấy sẽ nhắc tôi đến giờ phát chính niệm. Anh ấy không còn gây khó khăn khi tôi đi học Pháp nhóm và đôi khi còn xin các tài liệu giảng chân tướng để đọc.

Tôi đưa cho anh một tấm bùa đeo với dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” và anh ấy vui vẻ treo nó trong xe ô tô của mình. Một ngày nọ, anh ấy tâm sự với tôi: “Nếu còn có kiếp sau, anh muốn được ở cùng trong một gia đình với em lần nữa.”

Tôi làm việc tận tụy ở vị trí nhân viên bán hàng trong một trung tâm mua sắm. Tôi có thể bán những thứ mà người khác thấy khó bán.

Trong quá khứ, sếp của tôi gọi tôi vào để lấy hàng tồn kho. Tôi đến trễ và cô ấy đã rất phiền lòng. Cô ấy cáu kỉnh: “Làm sao chị có thể đến muộn khi đến phiên chị phụ trách nhỉ!” Tôi bị tổn thương và nói: “Tôi xin nghỉ việc.” Sau đó cô ấy đã xin lỗi tôi và liên tục đề nghị tôi ở lại, do đó tôi đã ở lại.

Bây giờ, là một học viên, tôi cố gắng đối tốt với mọi người và hướng nội khi xung đột xảy ra. Một lần, một đồng nghiệp trong phòng giao nhận đã nói rất thô lỗ với tôi. Tôi bị sốc và tự hỏi tôi đã làm gì sai với anh ấy để đến mức anh ấy hành động như thế. Tuy nhiên, tôi đã không tranh luận và vẫn đặc biệt bình tĩnh, ngay cả khi có nhiều người chứng kiến.

Một ngày, một người đàn ông trung niên cứ quanh quẩn quanh quầy hàng của tôi. Khi anh ấy rời đi, tôi phát hiện một món đồ bị mất. Qúa trễ để đuổi theo anh ấy, chưa kể rằng tôi không thể rời khỏi quầy hàng. Do đó tôi đã bù cho món đồ bị mất.

Đồng nghiệp tôi nói: “Sao ngốc vậy! Tại sao chị không giả mạo sổ sách? Không ai biết đâu.” Tôi lắc đầu. Là một học viên Đại Pháp, tôi phải trung thực!

Kết quả bán hàng của tôi luôn là tốt nhất, và các khách hàng luôn khen ngợi tôi. Tôi đã làm việc trong 13 năm ở một vị trí tới khi sếp của tôi ngừng kinh doanh vào năm 2016. Tất cả các đồng nghiệp đều ngưỡng mộ tôi vì đã ở lại làm việc một thời gian lâu như vậy.

Con gái tôi đã cùng tôi tới nhóm học Pháp liên tục từ khi cháu còn nhỏ. Nhưng cháu còn quá nhỏ để kiên trì. Vào một ngày nọ năm 2015, cháu đột nhiên bật khóc nức nở. Cháu nói với tôi việc cháu đã hối hận tới mức nào vì đã không trân quý Đại Pháp và lãng phí quá nhiều năm bỏ lỡ việc tu luyện.

Kể từ đó, cháu lên thời khóa biểu học Pháp thường xuyên. Cháu không buông xuôi ngay cả khi đang chuẩn bị thi đại học năm 2016 và cháu đã bình tĩnh trong ngày thi. Kết quả là cháu đã được nhận vào trường đại học mà cháu mơ ước với chuyên ngành mong muốn.

Đắm mình trong Phật ân hạo đãng, cả gia đình tôi được ban phước và hạnh phúc!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/5/371950.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/29/174799.html

Đăng ngày 27-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share