Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-12-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2013 và hiện giờ tôi đã 24 tuổi. Bố mẹ tôi cũng là học viên nhưng họ đã phải sống xa nhà để tránh bị bức hại. Từ khi mới lên sáu, tôi phải ở cùng bà, bà tôi khi đó đã 80 tuổi.

Tuổi thơ của tôi là một chuỗi xa cách và ly biệt. Tôi lúc nào cũng đa sầu đa cảm. Tôi còn quá nhỏ để hiểu hết được tại sao bố mẹ tôi phải rời khỏi nhà như vậy nhưng khi nghe người lớn nhắc đến Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp là đúng.

Chiếc gối tôi nằm thường ướt đẫm lệ, đôi mắt tôi thường đỏ và sưng húp. Mặc dù rất nhớ bố mẹ nhưng tôi không dám nói ra bởi tôi không muốn làm bà buồn. Thay vào đó, tôi thường biểu hiện vẻ mặt vui vẻ, vô tư.

Năm học cấp III, tôi được đoàn tụ cùng bố mẹ. Có lẽ do đã quá quen với sự vắng mặt của bố mẹ nên tôi không có cảm xúc gì nhiều khi bố mẹ trở về nhà. Mặc dù chúng tôi được đoàn tụ cùng nhau nhưng các học viên khác vẫn đang bị bức hại và chúng tôi đã phải chuyển nhà đến sáu lần. Do môi trường xung quanh luôn thay đổi nên tôi càng trở nên khép kín hơn, sống nội tâm và hiếm khi tiếp xúc với người khác.

Bắt đầu tu luyện

Thời gian trôi qua và chúng tôi đã được đoàn tụ nhưng cảm giác xa cách giữa tôi với bố mẹ vẫn chưa xóa nhòa. Tôi đã nỗ lực hết sức để trở thành một người con ngoan để bố mẹ không phải bận tâm điều gì về tôi nhưng tôi không cảm nhận được sự gần gũi với bố mẹ. Thậm chí tôi còn có cảm giác oán hận và đã trút hết lên đầu em trai tôi. Bố tôi đã vài lần tìm cách giới thiệu Pháp cho tôi nhưng mối quan hệ xa cách giữa chúng tôi khiến tôi không sẵn lòng lắng nghe. Trong những năm học trung học, tôi thường bị trầm cảm. Tôi cảm giác như mình đã thấy đủ những điều trong thế giới trần tục này và muốn đi tu. Tôi đã không nhận ra rằng tôi chỉ còn cách tu luyện chân chính trong gang tấc mà thôi.

Năm tôi 12 tuổi, tôi phải đi học nội trú. Trường trung học của tôi thậm chí còn xa nhà hơn trước. Bố mẹ không thể thường xuyên đến thăm tôi mỗi tuần, bởi vậy trong năm học thứ ba ở trung học, bố mẹ đã gửi gắm tôi cho một học viên địa phương chăm sóc.

Vào lúc tôi gặp mặt người học viên này, tôi cảm thấy một cảm giác thân quen và gần gũi. Cô ấy đã cười và nói với tôi: “Thật tuyệt vời! Cháu là một tiểu đệ tử!” Cô ấy đã kể với tôi tại sao mọi người lại tới tu luyện Pháp Luân Công bất chấp cuộc bức hại tà ác, và cô ấy cũng kể với tôi về sự từ bi của Sư phụ. Cô ấy đã gọi tôi là “một tiểu đệ tử”. Tôi đã rất ngạc nhiên – tôi là một tiểu đệ tử sao? Tôi vẫn chưa học Pháp, và tôi thậm chí còn không thể nhớ các động tác luyện công. Nhưng nếu cô ấy gọi tôi là “một tiểu đệ tử” thì tôi cần phải học Pháp!

Cô ấy đã đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Với cuốn Chuyển Pháp Luân trong túi, tôi cảm thấy như mặt trời rực rỡ hơn và một cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng như có người nhấc lên vậy.

Ngay sau khi bắt đầu học Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể tôi. Đôi mắt tôi trở nên sáng rõ hơn, làn da tôi trở nên mịn màng và mái tóc tôi bóng khỏe. Tôi tràn ngập niềm vui và sự bình thản không thể diễn tả. Bạn bè tôi (những người không tu luyện) thậm chí còn nhận xét về những thay đổi tích cực này ở tôi. Tôi biết hẳn là Sư phụ đã đẩy tôi đến một cảnh giới rất cao.

Bảo vệ Pháp

Sau khi tôi tốt nghiệp vào hè năm 2018, tôi đã tìm được việc làm và thuê một căn hộ cùng hai người bạn cùng phòng. Căn hộ của chúng tôi ở “quận trung tâm” nên an ninh ở đây bị thắt chặt.

Một hôm, tôi thấy một tấm áp phích phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp đặt bên trong cửa sổ trưng bày của tòa nhà chúng tôi. Tôi rất buồn và nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:

“Kỳ thực mọi người cũng rất rõ ràng rồi, một người từ Đại Pháp nhận được [lợi] ích, khi Đại Pháp gặp nạn thì vì bảo hộ bản thân mà không thể nói lời chân thật, người ấy có thể độ được chăng?” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2004, Giảng Pháp tại các nơi V)

Là một học viên, tôi không nên đứng ngoài khi mọi người phỉ báng Sư phụ và Đại Pháp. Vậy là tôi bắt đầu suy nghĩ tìm cách xé tờ áp phích đó xuống nhưng càng suy nghĩ tìm cách thực hiện thì tôi lại càng trở nên sợ hãi hơn, bởi vì có rất nhiều camera giám sát ở khu vực đó.

Hai ngày sau khi tôi đi qua chỗ trưng bày, tôi nhìn chằm chằm vào tấm áp phích và lặng lẽ nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”

(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Lúc đó, xung quanh tôi dường như mờ nhạt và chỉ còn lại duy nhất một lối đi đến chỗ cửa sổ trưng bày. Khi tôi bước về phía cửa sổ thì nhìn thấy một người bảo vệ. Tôi đã cầu xin Sư phụ trợ giúp và khi đó một người phụ nữ từ đâu xuất hiện và bắt đầu bắt chuyện với người bảo vệ này. Khi người bảo vệ bị đánh lạc hướng, tôi tiến đến cửa sổ và xé tấm áp phích đó xuống. Lúc đó đúng vào lúc cao điểm sau giờ làm việc và có rất nhiều người xung quanh đó. Một số người đã nhìn thẳng vào tôi trong khi tôi thực hiện nhưng tôi vẫn giữ sự bình thản. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự từ bi bảo hộ của Ngài.

Khi về nhà, người bạn cùng phòng nói với tôi: “Tôi nghe được cuộc điện thoại của người bảo vệ tòa nhà nói rằng có ai đó đã gỡ những tấm áp phích ở cửa sổ trưng bày xuống. Không phải là anh chứ?” Khi thấy tôi mỉm cười, cậu bạn tò mò hỏi: “Tại sao anh lại làm như vậy chứ? Họ sẽ tìm ra! Xé chúng xuống cũng vô ích thôi mà, họ sẽ lại dán chúng lên!” Tôi bình tĩnh nói: “Không, họ sẽ không làm như vậy. Tôi đã gỡ chúng đi và họ sẽ không dán chúng lên nữa.” Người bạn cùng phòng im lặng. Ngày hôm sau, người bạn đó vui vẻ nói với tôi: “Thật kỳ diệu! Thực sự là họ đã không dán những tấm áp phích đó lên nữa! Bây giờ họ dán lên đó những thứ trang trí nhà cửa.”

Thông qua trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã an bài tất cả mọi thứ và Ngài chỉ đang đợi chúng ta thực hiện.

Loại bỏ tâm oán hận nhiều năm

Với tất cả những gì tôi đã phải trải qua trong tuổi thơ của mình, tôi đã ôm giữ tâm oán hận với bố mẹ mình, đặc biệt là mẹ tôi vì đã rời bỏ tôi. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi lại xem thường mẹ và cảm thấy mẹ dường như không tu luyện tốt như những học viên khác. Tôi cũng thường xuyên tranh cãi với mẹ. Sau đó, tôi đã cảm thấy rất hối hận vì người tu luyện lẽ ra cần phải nhẫn. Nhưng cảm giác oán hận, đau khổ và bất công từ sâu thẳm trong tâm tôi dường như lại xuất hiện mỗi lần chúng tôi tranh cãi với nhau và phải mất một thời gian chật vật tôi mới loại bỏ được chúng. Tôi nhận ra rằng mình vẫn ôm giữ tâm tật đố và oán hận.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng đã là người luyện công, thì những thứ mà người khác cho là rất lớn, thì chư vị nhìn thấy rất nhỏ, nhỏ lắm, quá nhỏ bé. Là vì chư vị có mục tiêu hết sức lâu dài, rất xa và rộng lớn, chư vị là sẽ cùng tuổi với vũ trụ. Chư vị thử nghĩ lại xem, có thể có [những thứ kia] hoặc có thể không có, [nhưng] chư vị nghĩ hướng đến [những điều] lớn hơn, thì đều có thể vượt qua những thứ đó.” (Chương III • Tu luyện tâm tínhPháp Luân Công)

“Tôi còn muốn bảo chư vị, bản tính thực chất từ trước của chư vị được kiến lập trên cơ sở vị ngã vị tư, từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, thế nên từ nay trở đi chư vị làm gì nói gì đều phải vì người khác, và nghĩ đến cả vì người đời sau nữa! Hãy nghĩ cho Đại Pháp vĩnh thế bất biến!” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã nhiều lần suy ngẫm về lời giảng này của Sư phụ rồi bật khóc. Khi nghĩ về tất cả những gì mẹ tôi đã phải chịu đựng thì cuối cùng tôi đã có thể buông bỏ những chấp trước của bản thân. Cảm giác thù hận và tật đố của tôi đã nhẹ dần và ngày càng nhỏ lại. Tôi có thể cảm nhận được những chấp trước đang bị loại bỏ khỏi thân thể tôi nhờ sự từ bi của Sư tôn. Sau đó, khi tôi nhìn mẹ, đột nhiên tôi thấy mẹ thật tốt bụng biết bao và tôi đã có thể bình tĩnh trò chuyện với mẹ. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng và hạnh phúc, điều mà trước kia tôi chưa bao giờ cảm nhận được khi trò chuyện với mẹ.

Nhìn lại mọi việc, nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi đã bị lạc lối trong thế giới hỗn loạn này. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự từ bi cứu độ của Ngài và vì đã cho tôi cơ hội được tu luyện.

Trước khi viết bài chia sẻ này, tôi đã nghĩ rằng chỉ những người có kỹ năng viết xuất sắc mới có thể gửi bài chia sẻ lên trang Minghui.org. Nhưng sau khi đọc bài chia sẻ của một học viên 70 tuổi, tôi đã có động lực để viết bài chia sẻ này. Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể tinh tấn tu luyện và trở về cùng Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/19/378581.html

Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/17/174660.html

Đăng ngày 03-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share