Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-12-2018] Trong bài chia sẻ Tầm quan trọng của tín tâm kiên định vào Đại Pháp trên trang web Minghui, có nói về vấn đề sau:

“Các học viên Đại Pháp đằng sau các song sắt ở Trung Quốc ngày nay vẫn đang phải chịu sự đối xử vô nhân đạo nhất. Chứng kiến điều này, một số học viên đã có những chủng suy nghĩ tiêu cực, chẳng hạn như học viên bị cưỡng ép thì sớm muộn gì cũng “chuyển hóa”, vậy tại sao không tự cứu bản thân khỏi nhục hình tra tấn và “chuyển hóa” sớm từ khi còn ở trại tạm giam đi? Tôi muốn nói với các đồng tu của tôi rằng không phải như vậy đâu. Tu luyện không phải là chuyện của người thường, nó là cực kỳ nghiêm túc.”

Tôi không tu luyện tốt như người học viên viết bài chia sẻ trên. Trái lại, tôi thực sự đã đi ngược đường trong một khoảng thời gian. Hôm nay, tôi muốn viết ra những gì mình đã trải qua để phơi bày những thứ biến dị và tà ác của bản thân, và loại trừ chúng. Tôi cũng muốn giúp các đồng tu thấy được triển hiện kinh khủng trong các không gian khác nếu chúng ta thuận theo hoặc hợp tác với tà ác.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã lo lắng và rơi nước mắt khi thấy rất nhiều người bị lừa dối bởi tuyên truyền của ĐCSTQ. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã không học Pháp tốt và luôn cảm thấy buồn ngủ khi học Pháp. Tôi đã không thể ngộ ra được các Pháp lý.

Tuy nhiên, tôi thích đọc Tuần báo Minh Huệ. Tôi đã làm theo các học viên khác thay vì chiểu theo các Pháp lý và hình thành chấp trước vào làm các việc. Tôi đã bị đưa đến trại giam ba lần; và lần bắt giữ thứ ba, tôi đã bị kết án ba năm lao động cưỡng bức.

Trong ba ngày đầu tiên ở trại lao động cưỡng bức, một số học viên đã bị “chuyển hóa” được giao nhiệm vụ tẩy não tôi, và họ đã thành công.

Tôi đã đi lệch đường và phát triển nhận thức sai lệch về Đại Pháp. Lúc đó tôi tin rằng mình không phải bị chuyển hóa vì sợ khổ hay sợ chết; thay vào đó, tôi nghĩ rằng sự lựa chọn của mình là đúng. Kết quả là, tôi đã làm những việc bất kính với Sư phụ và Đại Pháp – cả trực tiếp và gián tiếp, cố ý và vô ý. Tôi đã trợ giúp tà ác trong việc chuyển hóa đồng tu, và báo cáo với cảnh sát khi tôi thấy ai đó đang bí mật đọc các bài giảng của Sư phụ.

Sau khi được thả ra khỏi trại lao động và trở về nhà, tôi không thể chịu đựng được khi chồng tôi mở nhạc luyện công của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có một cuốn sách Chuyển Pháp Luân khổ nhỏ, vốn rất hiếm vào thời đó. Tôi đã rất sợ hãi bất kể tôi có giấu nó ở nơi nào trong nhà. Tôi đã rất sợ rằng cuốn sách có thể bị phát hiện và cuối cùng tôi đã đốt nó. Khi tất cả bị đốt thành tro, tôi đã bị sốc với những gì nhìn thấy: Các chữ trong cuốn sách vẫn có thể được nhìn thấy rõ ràng. Chính lúc đó tôi tự vấn về sự chuyển hóa của bản thân: Có phải tôi đã sai? Tôi đã không dám tiếp tục nghĩ về nó.

Bây giờ nhìn lại, tôi nhận ra rằng đó là điểm hóa từ bi của Sư phụ. Sư phụ đang đợi tôi trở về.

Khoảng một năm sau, một ngày tôi chợt nghĩ về những lời giảng của Sư phụ:

“Vì nghiệp lực mà chư vị nợ từ những đời trước là nhờ tu chính Pháp nên mới tránh được, hễ chư vị rơi xuống làm người thường, không ai bảo hộ chư vị, thì ma sẽ lấy tính mệnh của chư vị! Ngay cả cầu các Phật, Đạo, Thần khác bảo hộ cũng vô dụng, họ sẽ không bảo hộ ai làm loạn Pháp đâu. Hơn nữa nghiệp lực cũng sẽ quay trở về thân thể chư vị.“ (Không thể trộm Đại PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nghĩ: “Mình đã không tu luyện Đại Pháp trong một thời gian dài, nhưng mình vẫn sống khá tốt và chưa phải chịu bất kỳ quả báo nào!”

Một đêm nọ, tôi đã có một giấc mơ vô cùng sống động – trong một ngôi nhà cổ, chồng tôi mặc một chiếc áo trắng như tuyết đang ngồi đọc một cuốn sách ở bàn làm việc bên cạnh cửa sổ. Trông anh thanh thản và bình yên. Tôi đang đứng ngoài nhà. Trời rất tối. Có hai bóng đen đứng bên cạnh tôi và trông chừng tôi. Tôi nhìn chồng và nói trong tâm: “Em không thể gặp lại anh nữa. Em đã bị kết án tù chung thân.”

Nỗi đau tôi trải qua trong khoảnh khắc đó thật không thể diễn tả nổi.

Tôi tỉnh dậy, nhưng cơn đau nhói vẫn kéo dài trong tim. Trong giấc mơ, chồng tôi đã không biết chút gì về thời điểm sinh tử quan trọng đó của tôi. Tôi tự hỏi: “Mình đã sai rồi sao? Mình sẽ xuống địa ngục và không bao giờ được tái sinh sao?”

Tôi đã không dám tiếp tục nghĩ về nó nữa.

Vào ban ngày, cũng có nhiều tà ác lạn quỷ can nhiễu tâm trí tôi và cố gắng đẩy tôi vào chỗ chết. Trong lúc xuống cầu thang, một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi: “Lăn xuống và cô sẽ bị giết chết.”

Một lần, khi tôi thấy một chiếc xe tải chở đầy cát đi ngang qua, giọng nói đó nói với tôi: “Nằm xuống bên dưới [xe], cô sẽ bị nghiền nát và bị giết chết, điều đó sẽ rất thoải mái.”

Tôi lập tức nói trong tâm: “Ta sẽ không chết. Ngươi có thể chết.”

Lúc đó tôi mới nhận ra nguyên nhân tại sao tôi mệt mỏi với thế giới này khi chỉ mới 7 tuổi – lúc đó tôi đã luôn có ý nghĩ trong đầu về việc tự tử. Nó tiếp tục cho đến khi tôi 27 tuổi, khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, sau khi tôi phản bội Đại Pháp, ý nghĩ đó đã quay trở lại để cố gắng đoạt đi sinh mệnh của tôi, một cách khốc liệt hơn bao giờ hết.

Một lần khác trong giấc mơ của tôi, tôi đã uống thuốc trừ sâu và nhanh chóng thấy hối hận. Nhưng đã quá muộn. Mặt tôi trông tím bầm, đôi môi tím đen; lưỡi chuyển màu đen sậm. Điều đó có nghĩa là không có gì có thể cứu sống tôi.

Sau khi thức dậy, tôi tiếp tục nghĩ về giấc mơ này. Tôi đã thực sự sai rồi ư? “Chuyển hóa” là không đúng sao?

Nhờ những điểm hoá từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ bền bỉ và vô ngã của các đồng tu, tôi đã trở lại Đại Pháp sau khi đã rời xa Đại Pháp chín năm. Một số học viên rất vui khi tôi tu luyện lại và họ bật khóc.

Đã bảy năm kể từ khi tôi quay lại tu luyện Đại Pháp vào năm 2011. Tôi thường giàn giụa nước mắt và thậm chí khóc to khi quỳ gối khấu đầu trước ảnh của Sư phụ. Những giọt nước mắt đến từ lòng biết ơn vô tận của tôi đối với Sư phụ, cũng như sự hối tiếc sâu sắc của tôi về những tội lỗi mà tôi đã phạm phải.

Các đồng tu, Chính Pháp đang đi đến hồi kết. Nếu chúng ta đã phản bội Đại Pháp trước đây, chúng ta có thể không bao giờ biết rằng chúng ta vẫn còn một cơ hội để trở lại.

Một số học viên có thể nói: “Tôi không có bất kỳ tư tưởng xấu xa nào về Đại Pháp. Tôi chỉ nói với mọi người rằng tôi sẽ từ bỏ việc tu luyện, vì vậy nó sẽ không khủng khiếp như những gì bạn mô tả.”

Một học viên mà tôi biết rất rõ đã chia sẻ với tôi về trải nghiệm của cô ấy. Mẹ cô, cũng là một học viên, đã bị bắt và đưa đến một nhà tù. Cô ấy nói: “Tôi sẽ đưa mẹ tôi trở về bằng bất cứ giá nào, ngay cả khi tôi phải từ bỏ việc tu luyện của mình.”

Nhưng ngay khi cô nói điều này, cô đã cảm thấy một sự trống rỗng sâu sắc. Cô ấy nói rằng từ điều này, cô ấy nhận ra rằng thực hành tu luyện là cực kỳ nghiêm túc.

Trên đây là chia sẻ cá nhân của tôi. Xin các đồng tu từ bi chỉ rõ những điều không phù hợp.

Tôi xin kết lại bài chia sẻ của mình bằng đoạn giảng Pháp của Sư phụ:

Sư phụ giảng:

“Con người tu lên được khó đấy, nhưng rớt xuống lại quá dễ, mỗi quan mà không vượt qua, hoặc chấp trước người thường quá mạnh không buông bỏ được thì có thể sang phía phản diện, những bài học giáo huấn trong lịch sử quá nhiều rồi, khi rớt xuống thì mới biết hối hận, nhưng đã muộn mất rồi.” (Không thể trộm Đại PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Mặc dù tà ác độc ác như thế nào, chúng đã sử dụng cạn hết những chiêu thuật rồi; chỉ có gia tăng [bức hại] và đặt điều dư luận giả tạo; với tâm bất thường [chúng] chỉ một điều là ép buộc những học viên kia viết những gì là “hối quá thư”, ký tên những thứ này khác. Đã biết rõ là giả rồi, chẳng thể thay đổi được lòng người, hỏi tại sao [chúng] vẫn nhất định làm như thế? Tại sao nhất định cứ bắt chư vị ký cái chữ ấy? Tại sao nhất định bắt chư vị nói “bất luyện” rồi mới thả chư vị ra? Bên “luyện” thì chịu thụ hình; còn bên kia nói câu “bất luyện” liền được thả; đó chẳng phải khác xa nhau là gì? Có phải bình thường không? Không bình thường. Điều này chẳng rõ quá là gì? Chính là bắt chư vị rớt xuống, bắt chư vị nói ra câu ấy. Một khi nói ra, cứ cho rằng nó không phải từ trong tâm bản thân chư vị phát ra đi nữa, thì đó cũng là một vết nhơ; với một đệ tử Chính Pháp, đó là sự sỉ nhục. Hơn nữa nếu làm điều gây tổn hại đến Đại Pháp, mà chư vị sau đó không thể thật sự bù đắp hết thảy những thứ ấy trong Chính Pháp và cứu vãn lại những tổn thất đã gây cho Đại Pháp, thì như thế rất là nghiêm trọng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC, Đạo Hàng)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/17/378510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/14/175828.html

Đăng ngày 01-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share