Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-4-2018] Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 3 năm 2009. Sức khỏe của tôi đã được cải thiện rất nhiều kể từ khi bắt đầu học Pháp và luyện công.
Tôi đã từng ho rất nhiều, tôi còn bị viêm khớp cổ và thường xuyện bị đau dạ dày. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi đã được phục hồi.
Khổ nạn nghiệp bệnh
Năm 2012, tôi bị giả tướng nghiệp bệnh can nhiễu, xuất hiện triệu chứng đau dạ dày nghiêm trọng. Cân nặng của tôi đã giảm từ 59kg xuống dưới 50kg.
Thấy tôi giảm cân quá nhiều, chồng tôi khăng khăng yêu cầu tôi đến bệnh viện để khám. Bác sĩ nói rằng tôi bị ung thư tá tràng giai đoạn cuối, là ung thư ruột non, và đã quá muộn để điều trị.
Gia đình tôi đã cố giấu không cho tôi biết vì sợ tôi không chịu nổi. Họ nói dối rằng tôi bị loét dạ dày và phải đến Bắc Kinh để điều trị.
Tôi phủ nhận hoàn toàn chẩn đoán của bác sĩ bằng cách nghĩ rằng đó chỉ là giả tướng và không liên quan gì đến bệnh tật. Tại bệnh viện, tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Vì tôi ở phòng đơn, nên những lúc không có người là tôi lập tức luyện công và phát chính niệm.
Sau đó, tôi được chuyển đến một bệnh viện khác để điều trị. Hàng ngày tôi nhẩm thuộc Pháp và Hồng Ngâm của Sư phụ.
Tôi đã phải trải qua tất cả các loại xét nghiệm trong 20 ngày đầu tiên, bao gồm siêu âm, nội soi dạ dày, chụp CT và các xét nghiệm khác. Tôi phát chính niệm trước mỗi lần kiểm tra để thanh lý tất cả các sinh mệnh và các nhân tố tà ác bức hại tôi từ các không gian khác.
Kết quả của mỗi lần kiểm tra đều khác nhau, và cho thấy sức khỏe của tôi đang được cải thiện. Mỗi lần bác sĩ đến để thông báo tình trạng bệnh tình của tôi, ông ấy đều mỉm cười. Khi tôi hỏi tại sao, bác sĩ nói: “Thật kỳ lạ, tôi không hiểu chuyện gì nữa”. Trong tâm tôi hiểu ý của bác sĩ: Vẫn chưa có chẩn đoán chính xác cuối cùng, thuốc gì cũng vô dụng, vậy mà tại sao bệnh tình của tôi ngày càng khá lên?
Tôi luôn nghĩ trong tâm: “Mọi thứ đều là giả tướng. Mọi việc của tôi đều do Sư phụ an bài!”
Một lần, tôi cảm thấy mình đã làm Sư phụ thất vọng, và tôi đã không thể cầm được nước mắt. Tôi thầm nghĩ: “Sư phụ, con đã không tu luyện tốt và đã bị tà ác lợi dụng, nhưng con sẽ không thừa nhận chúng”. Tôi cảm thấy ân hận. Tôi muốn đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi, và hoàn thành sứ mệnh của mình.
Trải nghiệm huyền năng của Đại Pháp
Tôi được chuyển đến phòng đôi cùng với một giảng viên đại học 80 tuổi đã nghỉ hưu. Tôi nói với bà ấy rằng bà sẽ trải nghiệm những điều tuyệt vời nếu bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Bà ấy không biết mình bị ung thư dạ dày, mặc dù phần lớn dạ dày đã bị cắt bỏ. Sau khi nghe tôi giảng chân tướng, bà ấy thực sự tin vào Đại Pháp và đã nhờ tôi viết xuống dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau đó, hàng ngày bà đều thành tâm niệm chín chữ này.
Tại bệnh viện, tôi không coi bản thân là một bệnh nhân bị trọng bệnh, và luôn cố gắng tự mình làm những gì có thể. Tôi tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng cho mọi người, và đã giúp 17 người thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Trước khi tôi xuất viện một ngày, bác sĩ đã đến phòng tôi để chúc mừng, bà ấy nói: “Hai người các bà ở trong phòng này thật may mắn, ngay cả kết quả xét nghiệm của bà giảng viên nghỉ hưu cũng cho thấy khối u đã biến mất!”
Nghe điều đó, ông chồng và con gái của bà ấy đã vô cùng vui mừng. Bà ấy cho rằng bà được phúc báo vì đã tin vào Đại Pháp. Còn tôi đã vượt qua khổ nạn nghiệp bệnh chỉ trong hơn một tháng.
Ở không gian khác, tôi có thể cảm thấy một cuộc chiến ác liệt giữa chính và tà. Nếu chính niệm của tôi mất, tà ác sẽ đến để lấy đi sinh mệnh của tôi.
Một vài người bạn trước kia chưa thoái xuất khỏi ĐCSTQ đã đến thăm tôi. Nhìn thấy tôi hồi phục nhanh chóng, họ vô cùng thán phục trước sự thần kỳ của Đại Pháp và đã quyết định thoái Đảng.
Bị giam giữ bất hợp pháp
Tôi bị bắt giữ tại nhà một đồng tu khi đến đó học Pháp. Nhân cơ hội này, tôi đã giảng chân tướng cho các sĩ quan cảnh sát. Tôi nói với họ về Đại Pháp, về việc Pháp Luân Công được tự do tập luyện ở hơn 100 quốc gia và chỉ bị đàn áp ở Trung Quốc. Tôi cũng nói với họ rằng, mặc dù cuộc đàn áp vô cùng tàn bạo, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ đức tin của mình.
Tôi nói với một người lính canh trẻ tuổi đã đánh tôi: “Các anh đã đánh chúng tôi, những người tốt, nhưng chúng tôi không ghét các anh vì chúng tôi biết các anh đã bị lừa dối. Tôi hy vọng các anh hiểu chân tướng để không còn hành ác đối với các học viên Pháp Luân Công nữa. Tôi nói ra điều này là vì lợi ích của các anh, hy vọng các anh có thể phân biệt đúng sai”.
Đêm hôm đó, cảnh sát tới lục soát nhà tôi. Họ lấy đi hai máy tính, một máy in, một máy cán màng, một ổ cứng có thể tháo rời, một USB, một số tài liệu giảng chân tướng và đĩa DVD Shen Yun.
Cảnh sát kiểm tra sức khỏe của chúng tôi, sau đó chuyển chúng tôi tới trại tạm giam địa phương. Trong quá trình đó, tôi đã giảng chân tướng cho họ và giúp ba cảnh sát thoái xuất khỏi ĐCSTQ.
Tôi hướng nội tìm và nhận ra mình có tâm hoan hỷ. Thời gian đó, tôi đã phân phát được khá nhiều tài liệu giảng chân tướng và giúp nhiều người thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Tâm hoan hỷ của tôi nổi lên, và đã chiêu mời ma nạn này. Tôi xuất ra một niệm: triệt để thanh trừ chấp trước này!
Có 22 tù nhân trong phòng giam của tôi, hầu hết là những người nghiện ma túy hoặc buôn bán ma túy. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì để có thể nhanh chóng giảng chân tướng về Đại Pháp cho các tù nhân và ra khỏi trại tạm giam, vì đây không phải là chỗ tôi nên ở.
Ngày hôm sau, lính canh phụ trách phòng giam của chúng tôi gọi tôi vào văn phòng của cô ấy. Cô ấy nói với tôi rằng cô coi các học viên bị giam giữ trước đây đều là bạn, vì cô biết tất cả họ đều là những người có nhân cách cao thượng.
Tôi đã chia sẻ với cô ấy về việc Đại Pháp đã cứu mạng tôi như thế nào, và nếu tôi không tu luyện, thì bệnh tình của tôi có thể tái phát bất cứ lúc nào. Khi tôi xin phép cô ấy luyện công; cô ấy suy nghĩ và nói với tôi rằng tôi có thể luyện công trong phòng tắm vào giờ nghỉ trưa, để tránh bị nhìn thấy qua camera.
Vì tính chất công việc tại xã hội người thường của tôi có ảnh hưởng nhất định, nên một số lính canh thích tới gặp tôi. Các tù nhân cũng quan sát tôi vì tò mò. Tôi đã tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho họ. Tôi đã nói về việc Đại Pháp bị đàn áp và vu khống dưới chế độ của Giang Trạch Dân như thế nào, và việc các học viên không được phép trở thành người tốt.
Tôi tiếp tục nói về việc ĐCSTQ tà ác đến mức đã thu hoạch nội tạng của các học viên còn sống và bán chúng để kiếm lời. Sau đó, tôi nói với họ rằng họ nên nắm bắt cơ hội này để thoái xuất khỏi ĐCSTQ, điều này sẽ mang lại bình an cho họ và cứu họ khỏi bị hủy diệt khi thảm họa xảy đến.
Trong vòng hai tuần, tất cả mọi người đều thoái Đảng, trừ một người chưa bao giờ gia nhập các tổ chức của ĐCSTQ.
Một ngày nọ, vào buổi trưa, sau khi tôi luyện xong các bài động công, lính canh phụ trách phòng giam của chúng tôi và trợ lý của cô ấy đã đến gặp tôi và nói: “Chúng tôi vừa thấy một học viên Pháp Luân Đại Pháp chân chính là như thế nào. Các động tác của chị trông rất đẹp mắt. Khi tôi ra khỏi đây, tôi sẽ tìm chị và cũng sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.
Tôi khuyên họ thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo” để họ có thể được đắc cứu.
Vào một buổi tối ngày cuối tuần, người trợ lý đến gặp tôi và mời tôi hát một bài hát Đại Pháp trong phòng giam của chúng tôi. Tôi đã hát hai bài: “Đắc Độ” và “Pháp Luân Thánh Vương”.
Lúc đó, các lính canh khác đang làm nhiệm vụ cũng đến xem chuyện gì đang xảy ra. Ngay khi tôi hát xong, tôi đã nhận được một tràng pháo tay tán thưởng.
Tôi đã được trả tự do vì lý do y tế khoảng 15 ngày sau đó. Khi tôi rời đi, người lính canh và trợ lý của cô ấy đã ôm tôi và nói rằng họ sẽ luôn nhớ đến tôi. Những người khác nói rằng họ sẽ luôn nhớ những bài hát của tôi.
Bị đe dọa bằng một bản án nặng
Tôi bị theo dõi chặt chẽ sau khi rời khỏi trại tạm giam vì bị coi là một “nhân vật quan trọng”. Chính quyền tung tin đồn dọa tôi rằng họ có thể kết án tôi từ 7 đến 15 năm tù.
Tôi đã xuất một niệm cường đại: “Ta đang làm điều đúng đắn nhất trong vũ trụ; ta không cho phép tà ác sử dụng bất kỳ lý do nào để bức hại. Ta là đệ tử của Phật Chủ, mọi việc của ta là do Sư phụ quyết định”.
Hàng ngày, tôi cố gắng hết sức để làm tốt ba việc theo yêu cầu của Sư phụ. Tuy nhiên, kẻ ác vẫn dùng thủ đoạn lừa dối, khiến chồng tôi nói với tôi rằng: “Nếu em cung cấp thông tin hoặc manh mối về các học viên khác, hoặc dụ họ xuất hiện, cảnh sát sẽ giả vờ nói rằng cảnh sát tình cờ gặp họ”.
Tôi nói với chồng một cách chính trực: “Vì bảo vệ bản thân mình mà bán đứng đồng tu, hành vi này đối với người thường đã đáng khinh rồi, huống chi chúng em là những người tu luyện!“
Chồng tôi nói: “Nếu họ kết án em vài năm tù, em sẽ không chịu đựng nổi, còn anh ở bên ngoài cũng không thể sống được”.
Tôi an ủi anh ấy bằng cách nói rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi và bảo hộ cho tôi.
Tôi biết rằng sinh mệnh của tôi đã được Sư phụ kéo dài, để tinh tấn tu luyện và tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, và cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/13/364026.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/26/174764.html
Đăng ngày 23-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.