Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-12-2019] Tôi là một nông dân, năm nay 49 tuổi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1997. Hồi đó còn trẻ nhưng tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân một cách say sưa như đại hạn gặp mưa rào, dù gia đình tôi ra sức gây sức ép. Thoáng cái tôi đã hiểu được rất nhiều đạo lý thâm sâu. Ví như, căn nguyên của bệnh tật là do vật chất màu đen “nghiệp lực” tạo thành bởi đã làm điều xấu. Để có thể khỏe mạnh và hạnh phúc, con người không thể làm điều xấu mà cần phải sống theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” để làm một người tốt với đạo đức cao thượng.

Suốt 20 năm, tôi luôn ghi nhớ những lời Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp) dạy, tại bất kỳ hoàn cảnh nào cũng phải nỗ lực để làm một người tốt theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Hai mươi năm qua tôi không cần dùng đến một viên thuốc, cũng không một lần phải tiêm, toàn thân vô bệnh, tâm linh cũng được tịnh hóa.

Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công và các học viên. Chiến dịch vu khống, dùng lời dối trá để che giấu sự thật, khiến cho nhiều người đã hiểu lầm và quay sang thù hận Pháp Luân Công. Điều này đã đặt các học viên Đại Pháp vào hoàn cảnh gian nan chưa từng thấy.

Tuy nhiên, giống nhiều học viên thiện lương khác, tôi không chùn bước. Chúng tôi đã mạo hiểm tự do và thậm chí cả sinh mạng bản thân để nói với mọi người chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và vạch trần những dối trá của ĐCSTQ. Đồng thời, chúng tôi không thuận theo sự trượt dốc của xã hội người thường, chúng tôi giữ mình trong sạch, phát hiện ra làm sai chỗ nào thì liền dùng Pháp để quy chính bản thân, thậm chí nhất ngôn nhất hành, nhất cử nhất động, nhất tư nhất niệm đều không bỏ qua, không ngừng đề cao đạo đức của bản thân. Ngày qua ngày, năm qua năm, ngày càng nhiều thế nhân minh bạch chân tướng, biết rằng Pháp Luân Công là tốt, và nhận ra bản chất tà ác của ĐCSTQ. Rất nhiều người đã lựa chọn thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó để tự cứu lấy mình. Nhiều người minh bạch chân tướng, họ còn ủng hộ Đại Pháp và một số đã bước vào tu luyện, rất nhiều trường hợp. Dưới đây tối chia sẻ một chút về câu chuyện của các hàng xóm của tôi.

Trưởng đội dân quân thôn lên tiếng ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp

A Lực (hóa danh) là trưởng đội dân quân của thôn tôi. Ông ấy đã ngoài 60 tuổi và sống ngay sau nhà tôi. Sau khi Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại, chính quyền thôn lệnh cho ông ấy giám sát tôi. Mùa đông năm 1999, rất nhiều học viên Pháp Luân Công trong thị trấn, gồm cả tôi, bị giam giữ phi pháp và bức hại tại đồn công an địa phương. Những ngày đó trời lạnh thấu xương. A Lực chứng kiến một nữ học viên gội đầu bằng nước lạnh trong sân đồn vào buổi sáng. Sau khi quay về thôn, A Lực bảo người dân rằng Pháp Luân Công quả thật là rất kỳ diệu: họ có thể gội đầu ngoài trời vào buổi sáng mà không bị cảm lạnh.

Tôi và các học viên khác giảng chân tướng Pháp Luân Công cho A Lực, ông ấy rất đón nhận. Ông ấy còn nói rằng bởi chúng tôi sống cạnh nhau nên ông ấy cũng được thụ ích vì tôi tu luyện Pháp Luân Công. Rất nhiều năm ông ấy không bị đau ốm gì. Sau khi cuốn sách Cửu Bình được phát hành, ông ấy đã hiểu sâu thêm về bản chất thối rữa của ĐCSTQ. Ông ấy không chỉ thoái đảng mà còn thuyết phục vợ, hai con trai, con dâu, con gái, con rể và hai người em gái cùng thoái. Trong một cuộc họp chi bộ đảng ở thôn, A Lực nói với tất cả các đảng viên tham dự rằng: “ĐCSTQ đã quá hủ bại rồi, Trời chắc chắn sẽ diệt nó, mọi người đang tự cứu lấy mình bằng việc thoái đảng.”

Kể từ năm 2015, đã có hơn 200.000 học viên Pháp Luân Công đã dùng tên thật khởi kiện Giang Trạch Dân, kẻ đầu sỏ bức hại Pháp Luân Công. Gia đình A Lực cũng ký vào đơn kiện.

Thỉnh thoảng tôi cần thêm chỗ chứa tư liệu để làm lịch chân tướng Pháp Luân Công. A Lực luôn cho tôi mượn phòng trong nhà ông ấy để cất đồ, bảo tôi có thể tùy ý sử dụng. Vì ủng hộ Pháp Luân Công, nên A Lực và gia đình ông ấy đắc rất nhiều phúc báo. Ông ấy sống một cuộc sống hạnh phúc và hầu như không gặp khó khăn đáng kể nào.

Cuộc đời mới của A Kỳ

A Kỳ (hóa danh) ít hơn tôi hai tuổi. Anh ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. A Kỳ bị sỏi thận và phải thường xuyên nhập viện. Vài năm trước, anh ấy đột nhiên bị sốt cao, và khi đến một bệnh viện nổi tiếng trong vùng để thăm khám, bác sỹ bảo rằng họ cũng không có cách nào chữa trị. Hai quả thận của A Kỳ đầy sỏi, và họ đề nghị A Kỳ cần lập tức chuyển viện lên Bắc Kinh hay Thượng Hải. A Kỳ hiểu hàm ý của việc ấy. Trong tuyệt vọng, anh ấy đã nhớ đến những lời mà học viên Pháp Luân Công đã từng nói với anh. Anh nghĩ giờ chỉ có Sư phụ của Pháp Luân Công là có thể cứu anh, vì vậy anh bắt đầu không ngừng niệm trong tâm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Lúc đó, người nhà của anh đã liên hệ được với một bệnh viện ở Bắc Kinh, việc chữa trị cho A Kỳ không nên chậm trễ. Tuy nhiên, chuyến tàu đi Bắc Kinh đêm đó đã rời ga, mọi người đều rất lo lắng vì biết rằng bệnh tình của A Kỳ nghiêm trọng như thế nào. Đột nhiên, nhân viên nhà ga thông báo rằng có một chuyến tàu đi ngang qua cũng đến Bắc Kinh nhưng tốc độ thì tương đối chậm. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Trên tàu, A Kỳ vừa được truyền dịch, vừa không ngừng niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi đến được bệnh viện ở Bắc Kinh, các chuyên gia đọc bệnh án của A Kỳ và thốt lên: “Anh có thể ngồi xe lửa mà tới được Bắc Kinh thì quả là kỳ tích.”

Hai quả thận của A Kỳ đã được phẫu thuật, nhưng chuyên gia nổi tiếng nhất về sỏi thận của bệnh viện vẫn chưa trở về từ chuyến công tác nước ngoài, nên đã mời một bác sỹ khác đến thực hiện ca phẫu thuật. Điều làm mọi người ngạc nhiên là vị bác sỹ nổi tiếng kia đã trở về ngay trước cuộc phẫu thuật của A Kỳ. Mọi người vui mừng khôn xiết. Vị chuyên gia này đã phẫu thuật thành công cho A Kỳ và vài ngày sau, bác sỹ vui vẻ đem kết quả xét nghiệm của A Kỳ đến: “Anh hồi phục rất nhanh! Mọi chỉ số đều đạt chuẩn.”

Trước khi A Kỳ xuất viện, bác sỹ thắc mắc nhìn A Kỳ và bảo: “Tôi không ngờ rằng anh lại hồi phục nhanh đến thế!”

A Kỳ kể với tôi rằng anh không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” ngay cả khi đang nửa tỉnh nửa mê trên bàn giải phẫu. Sau khi ra viện, A Kỳ kể với con dâu rằng mình đã nằm mơ thấy một đại Phật.

A Kỳ ném bỏ tất cả thuốc mang bệnh viện về. Vợ anh lo lắng hỏi: “Anh làm cái gì vậy?” A Kỳ trả lời: “’Giờ tôi đã có Pháp Luân Công, không cần thứ gì nữa hết.” Từ đó về sau, anh đã bắt đầu học luyện Pháp Luân Công.

Hai người láng giềng ở chợ

Mỗi năm trước Tết Nguyên đán, tôi đến chợ để bán nhang vì người ta hay dùng nó để thờ cúng tổ tiên. Tôi có hai người láng giềng cũng có quầy hàng ở chợ. Người hàng xóm ở bên trái là một phụ nữ ngoài 70 tuổi và cũng bán nhang, bà có một chiếc xe đạp điện ba bánh. Quầy hàng của chúng tôi cách nhau một con đường khoảng ba mét. Người ta hay nói: “Đồng nghề là oan gia” (hàm ý là hai người cùng bán một mặt hàng thì sẽ có mâu thuẫn).

Tuy nhiên, Sư phụ giảng:

“[hãy] giao dịch công bằng, giữ tâm cho chính.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Người phụ nữ lớn tuổi đó đẩy chiếc xe đạp điện ba bánh rất khó khăn, vì thế tôi đã giúp bà đẩy và đỗ nó lại cho ngay ngắn. Khi bà chạy xe lên dốc cũng khá vất vả, tôi lại giúp bà lần nữa. Bà không ngừng cảm ơn tôi. Tôi bảo rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công, và Sư phụ dạy chúng tôi phải hành xử chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn làm người tốt. Đồng thời, tôi cũng bảo bà rằng ngàn vạn lần không nên tin vào những lời dối trá đồn nhảm về các học viên trên ti vi. Bà nói bà biết tất cả những điều ấy.

Năm ngoái chồng bà cùng bán nhang tại quầy của bà. Tôi nói chuyện với ông. Ông nỏi rằng vợ ông bảo tôi là một người tốt. Tôi trả lời: “Đó là nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Công.”

Tôi có rất nhiều loại nhang. Thỉnh thoảng ông hết hàng và sẽ đến chỗ tôi để lấy một ít về bán. Tôi chỉ tính giá bán buôn và không hề tính thêm một đồng lãi nào hết. Ông biết điều đó và chúng tôi bán cùng nhau rất hài hòa.

Người láng giềng bên phải tôi có một quầy bán quẩy chiên, họ bán rất tốt. Họ lớn tuổi hơn tôi. Lúc mới đầu, họ không cho tôi nhiều chỗ để bầy hàng. Quầy của tôi rất chật. Sau đó họ thấy tôi là người thiện lương và thật thà, và nhang của tôi bán rất tốt. Họ sẵn lòng nói chuyện với tôi và chủ động nhường cho tôi thêm chỗ để bán hàng.

Hai năm trước, họ cũng muốn bán nhang tại quê nhà, nên tôi liền để lại nhang cho họ với giá gốc và bảo họ nơi lấy hàng, cách bán, bán hàng gì và mỗi lần nên mua bao nhiêu. Họ rất cảm động và thường hay lẳng lặng bỏ quẩy chiên vào giỏ của tôi. Năm ngoái, họ cho tôi thêm một khoảnh rộng khoảng một mét cho quầy hàng của tôi. Họ thường hay bảo: “Chúng tôi thật không dám nghĩ có một người láng giềng tốt như anh.”

Cặp vợ chồng đó biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Người chồng hay hỏi tôi về Pháp Luân Công. Tôi đã bảo ông ấy về lợi ích sức khỏe của các bài công pháp. Ông ấy bảo mình bị bệnh hen suyễn thần kinh và ông ấy muốn học Pháp Luân Công. Ông cũng đã thoái xuất khỏi các tổ chức Đoàn và Đội của ĐCSTQ. Vào hai ngày trước Tết Nguyên đán, tôi bán hàng xong và chào từ biệt họ, cả hai đều đứng lên và nói: “Người anh em, chúc mừng năm mới!”.

Lời kết

Thuận theo nỗ lực bền bỉ giảng chân tướng của các học viên, ngày càng nhiều thế nhân minh bạch chân tướng, ủng hộ và thành tín Pháp Luân Công. Họ thiện đãi học viên Pháp Luân Công và do đó đắc phúc báo, những ví dụ như vậy nhiều không kể xiết. Sau khi đọc hai quyển sách Cửu Bình và Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa cộng sản, thế nhân càng nhận thức rõ hơn về bản chất tà ác của ĐCSTQ. Những ai thức tỉnh đã khôn ngoan lựa chọn thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Tôi chân thành mong mọi người có thể minh bạch chân tướng Pháp Luân Công, hiểu rằng Pháp Luân Công là tốt, nhận thức rõ tà đảng, thoái xuất tà đảng, tự lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/7/372794.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/9/175765.html

Đăng ngày 02-03-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share