Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Đại Lục
[MINH HUỆ 02-12-2018] Sau khi Minh Huệ đăng thông tri “Tất cả đệ tử Đại Pháp cần biết”, tôi liền lập tức nói về thông tri này với một học viên trẻ sống gần đó và bảo cậu ấy gỡ bỏ WeChat. Cậu ấy bảo rằng không thể vì phải dùng nó để liên lạc cho công việc.
Người thân của tôi cũng nghĩ rằng tôi chuyện bé xé ra to. Họ cho rằng không có chuyện như vậy, không tin rằng có ai lại đang giám sát và theo dõi chúng tôi và cho rằng tôi đã tự mình hù mình. Họ nói rằng WeChat rất tiện lợi, đỡ tốn thời gian và không cần phải ra cửa hàng để thanh toán cho các tiện ích (điện, nước). Đặc biệt WeChat được mọi người ưa chuộng vì họ có thể trò chuyện với người thân của mình bất cứ lúc nào, vì vậy làm sao có thể gỡ bỏ được. Không còn cách nào khác, tôi đành để họ làm điều mà họ thích.
Vài ngày sau tôi đọc thấy một bài viết trên Minh Huệ về sức tàn phá, hủy hoại to lớn của WeChat. Nó gợi nhớ đến một sự việc mà tôi đã trải qua trong mùa hè. Tôi quyết định viết ra với hy vọng rằng sẽ dẫn khởi mọi người xem trọng, hiểu về cái “hoại hại” này
Chuyện là thế này, buổi tối ngày 16 tháng 8, một người họ hàng trẻ tuổi đến nhà tôi ăn tối. Cậu ấy nói với tôi về WeChat, bảo rằng mới đầu cậu ấy còn bán tín bán nghi là WeChat được dùng để theo dõi người dân Trung Quốc, nhưng giờ thì cậu ấy đã tuyệt đối tin 100%. Tôi hỏi tại sao lại tin thì cậu ấy kể cho tôi về việc bạn của cậu đã rước họa vào thân ra sao khi dùng WeChat.
Bạn của cậu ấy là một cảnh sát của Cục Công an. Tháng trước, chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã đến thành phố chúng tôi thị sát và những nhân viên cảnh sát ở đây phụ trách đảm bảo an toàn cho ông ta, và không một ai được về nhà trước khi Tập đến.
Vợ của viên cảnh sát này đã tám chuyện với người thân và bạn bè qua WeChat về việc này. Cô ấy nói những câu đại ý như: “Những ngày này tôi rất bận rộn và mệt mỏi. Chồng tôi không thể về nhà nhiều ngày qua vì phải đảm bảo an toàn cho Tập Cận Bình khi ông ấy đi thị sát thành phố. Tôi phải lo hết mọi thứ ở nhà, mệt quá chừng.” Cô ấy còn nói ra tên của khách sạn nơi Tập Cận Bình đang ở và rằng đoàn người của Tập đã rời đi rồi, nhưng chồng cô vẫn chưa về nhà.
Cô ấy không ý thức được rằng dăm ba câu trò chuyện trên WeChat lại có thể mang đến tai họa cho gia đình cô.
Sau sự việc, lãnh đạo cục công an đã gọi cậu cảnh sát này lên và bảo rằng cậu ấy đã tiết lộ bí mật quốc gia với vợ và những vấn đề nhạy cảm khi các lãnh đạo nhà nước đang thăm thành phố, và vợ cậu ấy sau đó đã tiết lộ chuyện này cho người thân và bạn bè. Họ bảo cậu ấy rằng cục công an đã quyết định đuổi cậu ấy khỏi ngành. Họ cũng bảo cậu ấy về nhà và tự kiểm điểm, còn việc cậu ấy có bị khai trừ khỏi Đảng hay khai trừ công chức hay không còn chưa được quyết định. Người cảnh sát này đã vô cùng sửng sốt không nói nên lời khi nghe đoạn ghi âm cuộc trò chuyện của vợ cậu ấy.
Người họ hàng của tôi hỏi: “Thật không sao hiểu được, người thì đã đi rồi, tiết lộ bí mật thì còn có nguy hiểm gì nữa đây? Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vì cái gì mà lại sợ người dân của nó đến thế? Thực sự là nghĩ mãi không ra.”
Tôi nói rằng vì các cậu ấy còn trẻ và không biết ĐCSTQ thực chất là như thế nào. Tôi bảo cậu ấy rằng nó là con tà linh, là một con ác long màu đỏ, chính là “bóng ma của Chủ nghĩa cộng sản” mà Mark đã nói, hay nó còn được gọi là tà linh cộng sản. Kể từ khi giành chính quyền ở Trung Quốc vào năm 1949, nó luôn lừa dối người dân Trung Quốc, hứa hẹn một cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.
Cho nên, rất nhiều trí thức và nhà yêu nước đã bị lừa dối mà liên minh với nó. Nó dựa vào bạo lực mà chiếm đoạt chính quyền quốc gia, sau đó lại lợi dụng và thao túng người dân Trung Quốc giết hại người dân Trung Quốc trong hết cuộc vận động chính trị này đến cuộc vận động chính trị khác. Mục đích cuối cùng của nó là hủy diệt nhân loại. Nó sợ rằng, khi người dân nhìn thấu những việc nó làm thì họ sẽ tiêu diệt nó, nên nó chế ngự cả quốc gia 1,3 tỷ người này bằng cách dồn họ vào một mạng lưới có khả năng giám sát đa chiều, như WeChat, Tencent QQ, tin nhắn, ghi âm, ghi hình,v.v. Ngoài ra nó còn có tất cả mọi loại thiết bị và vài triệu cảnh sát mạng để theo dõi chúng ta 24 giờ mỗi ngày. Mọi thứ bạn đọc, nói, hay làm đều bị theo dõi.
Nếu bạn nói điều gì mà nó không đồng tình (bất lợi cho nó), nó sẽ trừng phạt và thậm chí bức hại bạn. Không ai ở Trung Quốc, kể cả cảnh sát và lãnh đạo quốc gia, đều không có bất kỳ cái gì gọi là riêng tư khi đối mặt với Đảng. Tất cả đều nằm trong lưới của nó. Mỗi ngày mọi người đều bị nó giám sát, nghe lén, giễu cợt, nên mọi người nhất định phải thoát ra khỏi cái mạng lưới đó.
Sau đó, người họ hàng trẻ tuổi của tôi nói: “Đảng Cộng sản này thật đúng là thứ không tốt đẹp gì. Tại sao phải theo nó, nó chỉ dẫn chúng ta đến diệt vong thôi. Xem ra cháu đã đúng khi thoái đảng. Đến giờ cháu 100% khẳng định rằng việc cháu thoái đảng là điều hoàn toàn đúng đắn. Cháu sẽ không bán linh hồn của mình [cho nó] nữa.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/2/377946.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/28/174788.html
Đăng ngày 19-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.