Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-1-2019] Tôi năm nay 63 tuổi. Tôi chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp từ năm 2009. Trước đây tôi chưa bao giờ viết bài chia sẻ, bởi tôi nghĩ mình tu luyện chưa đủ tốt. Cách đây vài hôm, một học viên bảo tôi rằng cô ấy viết bài chia sẻ về một số điều thần kỳ mà cô đã trải qua trong tu luyện. Cô ấy nói rằng đó không phải là chứng thực bản thân mà là chứng thực Pháp. Tôi như ở trong mộng mới tỉnh dậy, tôi muốn chứng thực Đại Pháp! Vậy nên tôi bắt đầu quyết tâm viết bài chia sẻ của mình. Khi quyết định đặt bút viết bài, nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, khóc vài ngày, đến mức hai mắt đỏ hoe. Hành trình tu luyện của tôi là một con đường đầy những trải nghiệm thần kỳ, thù thắng và xúc động. Mỗi thời mỗi khắc đều là nhờ Sư phụ từ bi bảo hộ thì tôi mới vượt qua được. Sư phụ đã vì tôi mà phó xuất rất rất nhiều rồi.

Bỏ lỡ cơ duyên

Trước khi tu luyện, tôi thường cho rằng số kiếp tôi thật thê thảm bởi tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tim khi mới hai mươi mấy tuổi. Bệnh tim ngày càng nặng hơn theo tuổi tác. Mỗi lần căn bệnh bộc phát, thì tôi phải vội vã đến bệnh viện để phẫu thuật. Sau này, tôi cũng bị những cơn đau đầu trầm trọng hành hạ, vô cùng thống khổ.

Sau đó, một điều tệ hơn nữa đã xảy ra; năm 1997, bác sỹ chẩn đoán chồng tôi mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Không phương cách gì có thể chữa trị được cho anh ấy. Mẹ tôi đã mời hai vợ chồng tôi đến nhà để bà có thể chăm sóc cho chúng tôi. Vào lúc đó, mẹ tôi đã tu luyện Đại Pháp được hai năm. Mẹ thường đưa chúng tôi đến nhà của một học viên để xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ và bà cũng hướng dẫn chúng tôi luyện công. Chúng tôi bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Pháp ở các nơi của Sư phụ.

Chồng tôi qua đời vào tháng 11 năm 1997, chỉ sau một tháng chúng tôi chuyển đến nhà mẹ. Tôi thống khổ cực độ và quay về nhà. Do tâm tình bất hảo, ngộ tính cũng kém, tôi không đọc Pháp nhiều. Thỉnh thoảng tôi mới luyện công để cải thiện sức khỏe. Năm 1999, khi Giang Trạch Dân bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp phô thiên cái địa, bôi nhọ pháp môn, tôi đã dừng tu luyện. Tôi hoàn toàn mê mờ trong việc tìm kiếm danh vọng và tiền tài. Tôi tranh cường hảo thắng, và đã lãng phí rất nhiều thời gian để ra ngoài chơi mạt chược. Tôi đã lãng phí thời gian như vậy trong 10 năm.

Nhận ra điều gì mới là quan trọng

Một ngày trong tháng 11 năm 2009, tôi đến thăm mẹ. Mẹ bảo tôi đừng chơi mạt chược nữa và một lần nữa thành khẩn khuyên tôi tu luyện Đại Pháp. Mẹ cũng đưa cho tôi vài Tuần báo Minh Huệ và vài đĩa CD chân tướng.

Ngày hôm sau tôi xem một trong những đĩa CD đó. Không hiểu sao nước mắt tôi cứ trào ra. Tuần báo Minh Huệ cũng khiến tôi rơi lệ. Chủ nguyên thần của tôi đã thức tỉnh!

Kể từ ngày đó, tôi chân chính bước vào tu luyện.

Tôi học Pháp rất nhiều, không ngừng học. Tôi luôn khóc trong lúc học Pháp. Sau này tôi đã tìm được một nhóm học Pháp nhỏ và cùng các học viên học Pháp giao lưu. Quá trình này giúp tôi minh bạch rằng chúng ta cần phải trân quý Pháp. Tôi hối tiếc vì đã lãng phí rất nhiều thời gian trong suốt 10 năm qua. Tôi thường tự nhắc nhở bản thân phải học Pháp nhiều hơn và nhanh chóng bắt kịp tiến trình Chính Pháp.

Tôi bắt đầu cùng các học viên phối hợp giảng chân tướng trực diện. Chúng tôi phát đĩa CD, các tài liệu giảng chân tướng, sách Cửu Bình và Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Thỉnh thoảng chúng tôi đi đến những nơi khác nhau để dán áp phích và biểu ngữ. Tôi cố gắng hết sức có thể để làm các hạng mục chứng thực Pháp và thường chiểu theo Pháp để quy chính bản thân, đề cao tâm tính. Tôi bận rộn mỗi ngày. Thỉnh thoảng tuy mệt mỏi, nhưng tôi cảm thấy mình đang sống một cách thực thụ, vì tôi đang đi trên con đường phản bổn quy chân. Tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Tôi chân chính cảm thụ được rằng Sư phụ không có buông tôi và Sư phụ luôn ở bên che chở cho tôi. Tôi rất biết ơn Pháp Luân Đại Pháp.

Hàng xóm lên tiếng bảo vệ

Năm 2010, tôi và con gái thuê một căn hộ ở một thị trấn nhỏ. Chúng tôi sống trên tầng bảy, và ở đó trong khoảng tám năm. Vì cầu thang của tòa nhà khá bẩn, nên tôi quyết định sẽ lau dọn nó hai lần một tuần từ tầng một đến tầng bảy. Mọi người đã ngừng xả rác ở đó và giúp giữ gìn cầu thang sạch sẽ. Ai cũng thích điều này và một số người thậm chí còn đề nghị trả tiền cho tôi. Nhưng tôi từ chối nhận tiền của họ.

Bởi hàng xóm biết tôi tu luyện Đại Pháp, nên khi tôi giảng chân tướng và khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó, thì không ai từ chối. Họ cũng nhận những tài liệu chân tướng như các tập san, sách Cửu Bình và các đĩa CD, của chúng tôi.

Tôi bị bắt cóc phi pháp và bị đưa vào một trại tạm giam địa phương vào năm 2013. Nhưng may là tôi đã được thả vào buổi tối cùng ngày.

Một hôm khi tôi đang lau dọn cầu thang, một người hàng xóm từ tầng bốn đã bảo tôi rằng quản lý của cô ấy ra lệnh cho cô ấy phải giám sát tôi. Cô ấy nói: “Tôi đã tranh luận với quản lý của tôi bởi vì đó là công việc đáng khinh bỉ. Tôi bảo ông ta rằng tôi sẽ không theo dõi một người tốt như chị. Tại sao tôi phải làm như vậy chứ? Tôi sống ở chung cư và chứng kiến chị đã làm nhiều việc cho mọi người, hoàn toàn tự nguyện, chỉ để giữ cho nơi ở được sạch sẽ. Có đủ hạng người sống trong tòa chung cư này, nhưng không ai chịu bỏ công để làm vì người khác cả. Nhưng kể từ khi chị, một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến, thì chung cư của chúng tôi đã trở nên vô cùng sạch sẽ. Tôi nói: ‘Cô ấy dành hơn hai tiếng mỗi ngày để lau dọn cho chúng tôi. Tôi rất cảm động vì sự tử tế của cô ấy. Những người như ông thì thật hời hợt – chỉ giỏi nói hay nhưng không ai bắt tay vào làm thật như cô ấy. Tôi sẽ không theo dõi người tốt!’”

Người hàng xóm tiếp tục nói: “Tôi đã nghĩ rằng trước đây mình là người khá tốt bởi chí ít thì tôi cũng dọn dẹp đồ đạc trước cửa. Nhưng quả thực là tôi không thể nào so sánh bản thân mình với một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng, vị quản lý của tôi nói: ‘Được rồi, thật ra không cần phải giám sát người tốt.’ Thế là câu chuyện kết thúc.” Tôi vô cùng xúc động. Tôi nói với cô ấy: “Cô đã đặt định vị trí đúng cho mình. Vào một ngày nào đó, cô sẽ nhận phúc báo.”

Tôi vô cùng cảm động, đệ tử Đại Pháp làm tốt thì bản thân chính là chân tướng!

Sự giúp đỡ bất ngờ

Một buổi tối năm 2016, tôi cùng một nhóm các học viên đi dán áp phích chân tướng. Chúng tôi chia hai người một tổ, tôi vào đồng tu A chịu trách nhiệm dán ở một bức tường khá sạch sẽ. Mọi người đi từ hướng đối diện chắc chắn sẽ nhìn thấy các tấm áp phích một cách rõ ràng.

Khi chúng tôi lột bỏ phần giấy phía sau của áp phích tự dính để chuẩn bị dán lên tường thì một chiếc xe hơi dừng lại và đậu phía sau chúng tôi. Đèn pha của xe bật và chiếu rất sáng. Chúng tôi nên làm gì bây giờ? Nếu chúng tôi dừng lại, thì sẽ uổng phí tấm áp phích tự dính này. Cả hai chúng tôi quyết định sẽ tiếp tục làm việc của mình. Chúng tôi đường đường chính chính và điềm tĩnh dán áp phích như kế hoạch. Khi người tốt nhìn thấy áp phích chân tướng, họ sẽ được cứu; người xấu thì sẽ không thấy được nó. Người học viên nói: “Sư phụ đã giảng khi chúng ta làm mọi việc để cứu người, cựu thế lực sẽ không dám phản đối, không dám bức hại chúng ta.”

Khi chúng tôi quay đầu lại nhìn, tài xế xe hơi thò đầu ra cửa sổ và nói hai lần: “Tôi bật đèn pha để các chị nhìn cho rõ.” Anh ấy cũng hỏi khi nào ĐCSTQ sẽ bị giải thể. Chúng tôi nói: “Cám ơn anh rất nhiều vì đã giúp chúng tôi thức tỉnh nhiều người hơn. Thật tốt quá! Anh sẽ được phúc báo!” Sau đó chúng tôi tiếp tục dán thêm nhiều tấm áp phích nữa.

Chúng tôi nói với anh ấy: “Chúng sinh đang thực sự thức tỉnh, và ngày mà tà ác bị giải thể không còn xa. Chúng tôi tin như vậy.”

Cảnh sát thay đổi thái độ

Một ngày trong năm 2017, khi vài người chúng tôi tụ họp để học Pháp nhóm thì một học viên đã bị theo dõi và toàn bộ nhóm chúng tôi bị cảnh sát bắt cóc. Chúng tôi bị đưa đến trại tạm giam thành phố và bị giam giữ trong 15 ngày. Tất cả chúng tôi đều từ chối mặc đồng phục tù nhân. Sau đó ba cảnh sát cưỡng chế một người trong chúng tôi phải mặc một chiếc áo trói, loại công cụ tàn khốc chuyên dùng để tra tấn các học viên Đại Pháp. Sau đó, cảnh sát trong phòng quản giam muốn “nói chuyện” với chúng tôi.

Tôi là người đầu tiên họ gọi. Họ đe dọa sẽ treo tôi lên nếu tôi không mặc đồng phục tù nhân. Tôi từ chối. Một cảnh sát đã tức giận nói: “Được thôi, chúng tôi sẽ treo bà lên!” Tôi nói: “Quản giáo này, nếu các anh làm như vậy, thì tên của tất cả các anh sẽ bị đăng trên các website giống như trang Minh Huệ, như là một lời cảnh báo. Nhưng nếu tên các anh được đăng trang web Tổ chức Thế giới Điều tra Cuộc đàn áp Pháp Luân Công, thì… Các anh biết đó, ‘Thiện ác hữu báo’ là Thiên lý!” Anh ta trừng mắt nhìn tôi một lúc rồi nói: “Tên tôi đã nằm trên đó rồi.” Tôi trấn an anh ta: “Vẫn chưa đâu. Anh không phải là người xấu, anh chỉ bị lợi dụng thôi.”

Ngay lập tức, anh ta thay đổi thái độ. Anh ta quay đi và rời khỏi phòng. Tôi biết nhân tố tà ác đứng đằng sau người cảnh sát này đã bị giải thể.

Chúng tôi bị nhốt trong trại tạm giam khoảng vài ngày khi thời tiết vô cùng nóng nực. Các tù nhân nhìn chằm chằm vào chúng tôi với ánh mắt coi thường. Ngày hôm đó, ngay khi những viên cảnh sát mà chúng tôi nói chuyện đó rời đi, thì vị giám đốc trại lại đến. Tôi nói với ông ấy: “Giám đốc, tôi có một thỉnh cầu.” “Là gì?” ông ấy hỏi. “Chúng tôi chỉ được cấp một bát cháo loãng mỗi ngày và thậm chí phải tự bỏ tiền mua dưa muối. Ở đây cũng không có nhiều giấy vệ sinh và chúng tôi phải tự mua bàn chải và kem đánh răng. Thật không dễ dàng gì khi gặp thời tiết nóng như vậy. Một trong những người mà các ông bắt cóc có đem theo trong người một ít tiền. Mong ông vui lòng nói anh ấy cho chúng tôi mượn một trăm tệ, có được không?” Vị giám đốc nói: “Có vẻ không được, không có cách giải quyết.”

Ông ấy quay sang một nữ cảnh sát và nói: “Hãy cho họ một ít dưa chua, bốn cuộn giấy vệ sinh, và một bình nước. Chi phí tính cho trại tạm giam.” Ông ấy vừa đi ra ngoài vừa nói: “Cứ như vậy đi, nếu ngân sách của trại không đủ, thì tôi sẽ bỏ tiền túi ra trả.”

Khi đồ được chuyển tới, tất cả tù nhân đều nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Chúng tôi chia sẻ đồ dùng với họ. Kể từ hôm đó, các tù nhân đều sẵn lòng nghe chúng tôi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp.

Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ! Cảm tạ các đệ tử Đại Pháp vô tư phối hợp!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/1/377843.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/16/174648.html

Đăng ngày 09-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share