Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-1-2019] Sau khi chồng tôi bị cầm tù vì đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải tìm một công việc để nuôi gia đình. Người thân của một học viên cần người giúp việc và tôi đã nhận công việc đó.

Đó là một công việc mệt nhọc và yêu cầu khắt khe. Căn nhà rộng và gia đình chủ nuôi 12 con chó và mèo. Tôi phải liên tục dọn dẹp nơi này.

Lúc đầu, bà chủ nhìn tôi chằm chằm như đề phòng cướp. Bà sẽ chỉ trích bất kỳ điều gì tôi làm và bắt tôi phải làm lại. Đôi lúc, tôi cảm thấy rất tủi nhục, nhưng tôi nghĩ đến lời dạy của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và cố gắng nhẫn chịu. Có lần bà đưa cho tôi một chiếc áo khoác mùa đông dày nặng và bảo tôi giặt. Tôi giải thích rằng nó quá dày để có thể giặt bằng máy giặt. Bà vặn lại: “Tôi trả tiền cho cô để làm việc nhà, sao cô lại muốn dùng máy giặt?” Tôi đã phải ngâm chiếc áo trong một chiếc xô lớn, cúi xuống để chà sạch chiếc áo. Tôi suýt khóc, nhưng tôi biết rằng vì mình là một học viên nên đây chính là cơ hội để tôi tu nhẫn.

Con gái của bà chủ là một cảnh sát. Cô hiếm khi mỉm cười, lạnh lùng và khó tính đối với tôi. Cô rất yêu thú cưng của mình và chúng còn có cả bát riêng để đựng thức ăn nước uống. Một lần, khi tôi đặt chiếc bát uống nước của con mèo trở lại vị trí của nó sau khi rửa xong, thì bà chủ liền mắng tôi và bắt tôi đặt lên giá. Khi tôi cúi xuống định cầm chiếc bát lên, bà liền đá chiếc bát ra xa. Tôi phải nhanh nhặt chiếc bát lên và đặt nó đúng vị trí. Tôi thực sự cảm thấy tu tâm quả là khó khăn. Tôi tự nhắc mình rằng công việc này dẫu có khó khăn thế nào thì tôi vẫn phải nói cho gia đình này biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Trong khi lau dọn nhà, tôi thấy có tiền ở một số nơi như thể vô ý bị bỏ lại. Đôi lúc tôi thấy có hàng trăm đô-la, nhưng tôi không đụng vào chúng. Sau đó, tôi nhận ra rằng bà chủ đã cố tình làm vậy để thử xem tôi có lấy tiền không. Bà đánh dấu mọi thứ gồm cả cơm và bánh mì trước khi đi ra ngoài. Khi trở về nhà, bà sẽ cẩn thận kiểm tra xem có thứ gì bị mất không. Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi phải suy xét cho người khác và không lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình.

Bà chủ từng là trưởng phòng tại một đơn vị trước khi nghỉ hưu. Bà xem thường mọi người và có thói quen đứng chống nạnh khi nói chuyện. Tính cách chồng bà cũng độc đoán, nhưng mỗi lần họ cãi nhau, bà lại thắng. Mặc dù gia đình đó giàu có và họ có một con mèo có giá trị tương đương vài năm tiền lương của tôi, nhưng họ không hạnh phúc. Bầu không khí trong gia đình ngột ngạt và người phụ nữ thường xuyên bị đau đớn.

Bà tiếp nhận những gì tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp nhưng bà lại kể cho con gái bà những gì tôi nói. Con gái bà tin vào những tuyên truyền của Đảng Cộng sản và trở nên tức giận. Cô chỉ trích mẹ mình ngay trước mặt tôi vì đã thuê một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi cố gắng nói chuyện với cô, cô chỉ ngón tay vào mặt tôi và cảnh báo tôi không được nói thêm một lời nào nữa về Đại Pháp.

Tôi không từ bỏ và liên tục phát chính niệm để loại trừ can nhiễu. Cô con gái hiếm khi nói chuyện với tôi và gương mặt cô luôn không có biểu cảm. Một ngày, một con mèo không thể cử động được như thể nó đã bị liệt. Bà chủ và cô con gái rất lo lắng. Họ cho nó uống các loại thuốc nhưng không có tác dụng. Tôi đã khuyên họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cô con gái nhìn tôi và không nói gì. Bất cứ khi nào con mèo ở quanh, tôi sẽ nói lớn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Hai ngày sau, con mèo hồi phục và có thể đi lại chậm chạp. Bà chủ và cô con gái vui mừng, hỏi xem tôi đã làm gì. Tôi nói với họ rằng việc con mèo hồi phục là bằng chứng cho thấy câu tôi niệm có tác dụng.

Họ tiếp tục im lặng nhưng rõ ràng kể từ đó thái độ của họ đối với Đại Pháp đã thay đổi. Lần tiếp theo, tôi nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp, cô con gái đã lắng nghe. Khi tôi hỏi xem cô có muốn thoái Đảng không thì cô nói với tôi rằng cô là người duy nhất ở nơi làm việc không vào Đảng. Cấp trên của cô đã điền vào một mẫu đơn và yêu cầu cô ký nhưng cô đã từ chối.

Một ngày, bà chủ đánh nhau với chồng. Ông chồng bỏ ra ngoài và bỏ mặc bà đang trong cơn tức giận. Bà hỏi xem tôi có đánh nhau với chồng bao giờ không. Tôi nói với bà rằng tôi đã từng, nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trở nên từ bi. Khi bà hỏi một học viên sẽ giải quyết tình huống này như thế nào. Tôi đã trích dẫn lời của Sư phụ:

“..ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (Thanh tỉnhTinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người” (Cưỡng chế không thể thay đổi lòng ngườiTinh Tấn Yếu Chỉ II)

Bà nghĩ về những gì tôi nói và đáp: “Tôi không thể kiểm soát ông ấy nếu tôi không dùng cách cưỡng chế.” Tôi nói: “Bà đã chi phối ông ấy nhiều năm rồi, bà có thay đổi được ông ấy không?” Bà chủ nghĩ một lúc và nói: “Cô nói đúng.”

Dần dần, gia đình này bắt đầu đối xử tốt với tôi hơn. Tuy nhiên, vào một ngày đến hạn trả lương, bà đã không trả lương cho tôi. Tôi đợi một vài ngày nhưng vẫn không thấy bà trả. Khi tôi hỏi bà, bà nói đó là vì tôi đã xin nghỉ mấy ngày. Tôi nói rằng tôi sẽ phải nghỉ việc nếu bà không cho phép tôi nghỉ khi tôi cần.

Bà từ chối nhượng bộ. Tôi nói rằng vì tôi thỉnh thoảng cần nghỉ một ngày, nên có lẽ bà ấy nên tìm người khác. Bà buồn bã và cố gắng ngăn tôi nghỉ việc. Thậm chí bà còn tặng quà để lôi kéo tôi ở lại.

Mặc dù tôi cần những thứ này, nhưng tôi biết ngôn hành của mình là thể hiện của Đại Pháp, và tôi không thể nhận chúng. Con gái bà cũng không muốn tôi đi và bí mật biếu tôi 500 nhân dân tệ.

Tuy nhiên, tôi lo lắng cho chồng mình vẫn đang trong tù và con nhỏ ở nhà cần tôi. Ban đầu, tôi cảm thấy xấu hổ khi nói với họ về gia đình mình, nhưng sau đó tôi nhớ ra chúng tôi không làm gì sai cả. Tôi nói với bà về những bức hại mà chúng tôi phải chịu đựng chỉ vì tu luyện Đại Pháp. Tôi đã khóc khi kể lại những gì đã xảy ra và bà chủ cũng khóc. Bà xin lỗi vì đã đối xử không tốt với tôi.

Tôi đã tận dụng cơ hội giới thiệu cho họ Chuyển Pháp Luân – cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Cửu bình và Mục đích cuối cùng của Chủ nghĩa Cộng sản. Bà chủ nói rằng bà sẽ cân nhắc về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hôm đó, bà chủ đã đưa tôi chìa khóa nhà của bà. Tôi biết mình đã giành được sự tin tưởng của bà. Bà nói: “Những học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt.” Hiện tôi vẫn làm việc cho gia đình đó và họ đối xử tốt với tôi.

Trên đây là những trải nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/17/380471.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/2/1/174834.html

Đăng ngày 11-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share