Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-01-2019] Bệnh tim và bệnh liên quan đến hậu sản mà tôi phải chịu đựng nhiều năm đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1996. Chứng kiến những cải biến thần kỳ của tôi, chị gái, anh rể, và chú tôi cũng bắt đầu tu luyện. Những cải biến tích cực của họ đã truyền cảm hứng khiến rất nhiều người trong thôn của họ bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Toàn thể gia đình tôi, trong đó có chồng, con và họ hàng thân thích của tôi, đều rất ủng hộ tôi tu luyện. Khi đến thăm tôi, họ thường xem các bài giảng của Sư phụ.
Chồng tôi bị đột quỵ vào năm 2001, sau khi làm thủ thuật anh đấy không thể tự chăm lo cho bản thân trong suốt 18 năm. Anh ấy thường nghe các bài giảng của Sư phụ. Anh ấy bảo tôi: “Sư phụ đang chăm sóc cho anh. Những người khác bị đột quỵ cùng thời điểm với anh đều đã qua đời rồi, nhưng anh cảm thấy ngày một tốt lên. Giờ đây anh đã có thể tự mình bước đi.”
Mỗi năm tôi đều đi tặng lịch có nội dung về Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi luôn bảo tôi cho anh ấy hai quyển lịch để anh ấy có thể tặng chúng cho bạn bè khi họ ghé chơi. Tôi ra ngoài giảng chân tướng vào mỗi buổi chiều, chồng tôi luôn ủng hộ tôi. Có lần khi trời lạnh hoặc tuyết rơi, thấy tôi có chút do dự, chồng tôi liền hỏi: “Sao em còn chưa đi?” Anh ấy nhắc nhở tôi kiên định tín tâm. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta có sứ mệnh trọng đại như thế, làm sao chúng ta lại có thể do dự ra ngoài cứu người chỉ vì thời tiết kia chứ?
Khi con trai biết tôi gặp khó khăn lúc treo biểu ngữ chân tướng ở chỗ cao, cháu liền nói: “Lần tới mẹ treo biểu ngữ thì để con chở đi và giúp mẹ treo chúng.” Kể từ đó, con trai đi cùng và giúp tôi treo các biểu ngữ. Cháu thường dừng xe ở ven đường và có thể ném các biểu ngữ lên những cành cây cao rất chuẩn xác. Khi chúng tôi lái xe về nhà vào đêm giao thừa của năm ngoái, cháu nói: “Ai nhìn thấy những tấm biểu ngữ này đều sẽ được ban phúc!”
Con trai tôi cũng được bảo hộ. Một tháng sau khi cháu vừa học lái xe tải, lúc đang vận chuyển đá từ trên núi xuống, khi đang xuống dốc, thì phanh không ăn. Điều này là vô cùng nguy hiểm bởi xe tải chở đầy đá nặng, và khi đó có vài chiếc xe hơi đi ngược chiều. Con trai tôi hoảng loạn, và để tránh đâm vào người khác, cháu đã đánh lái để xe đi vào rừng cây, sau khi xe đâm chừng 10 cái cây, nó mới dừng lại. Những người ở trên núi lúc đó chạy lại giúp đỡ. Khi họ thấy mức độ hư hại của chiếc xe tải, họ khóc và nói: “Người lái xe chắc là xong rồi!” Mọi cửa kính của xe đều vỡ, ca bin bẹp nát. Khi họ kéo con trai tôi ra khỏi xe tải, thấy cháu vẫn ổn. Thậm chí còn không bị trầy xước da!
Mọi người ai nấy đều nhao nhao bàn luận, con trai tôi nói: “Mọi người đừng nghĩ việc này lạ lùng, mẹ tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/8/380105.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/17/174664.html
Đăng ngày 05-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.