Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-12-2018]

“Đây là món đồ rất tuyệt vời”

Nhà tôi ở gần một trường học. Để có thể phụ thêm vào thu nhập của gia đình, tôi đã dành ra vài gian phòng trong nhà cho sinh viên thuê trọ, phần lớn các em đó là người ở nông thôn. Phàm là ai đến nhà tôi thuê trọ, tôi đều tìm cơ hội để giảng chân tướng Pháp Luân Công cho họ, nói với họ công pháp này tốt như thế nào, và vì sao họ nên thoái xuất khỏi các tổ chức Đoàn Thanh niên, Đội Thiếu niên tiền phong– hai tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Cho đến nay, tất cả họ đều đã thoái.

Tiểu Hồng (hóa danh), một trong những người thuê trọ, đến từ một làng quê xa xôi miền núi. Bởi không thể thích ứng với ngôi trường mới, nên cô ngủ không ngon giấc, tinh thần sa sút, thành tích học tập giảm nhiều và thậm chí bắt đầu có dấu hiệu suy nhược tinh thần. Tôi đã giảng chân tướng cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp với cô ấy, giúp cô thoái xuất khỏi các tổ chức Đoàn, Đội và khuyên cô hãy niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Cô ấy dường như sẵn sàng tiếp nhận hết thảy những chân tướng mà tôi giảng, nên tôi nghĩ rằng cô ấy hẳn là có tiền duyên với Đại Pháp. Do đó tôi đã dùng thời gian rảnh của mình đọc sách Chuyển Pháp Luân cùng cô ấy. Dần dần, tinh thần của Tiểu Hồng bắt đầu khởi lên. Cô trở nên vui vẻ, hòa nhập với ngôi trường mới, và đã có thể ngủ ngon giấc. Học lực của cô cũng tiến bộ nhảy vọt.

Một hôm, mẹ của Tiểu Hồng đến thăm cô và nói với tôi rằng bà rất biết ơn vì những gì tôi đã làm cho con gái bà. Tôi nói bà không cần cảm ơn tôi và liền nhân cơ hội này giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho bà ấy. Bà ấy đồng ý thoái khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà bà đã gia nhập. Sau đó tôi đưa cho bà tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp. Vừa nhìn thấy nó, mắt bà sáng lên và kích động nói: “Đây là món đồ rất tuyệt vời! Chị còn nữa không?” Tôi rất ngạc nhiên và hỏi bà ấy tại sao lại nói như thế.

Theo lời của mẹ Tiểu Hồng, vào mỗi mùa thu, người dân trong làng họ thường thu hoạch nón thông. Dân làng phải trèo lên những cây thông cao từ 10 đến 30 mét, nên chuyện bất cẩn té ngã và bị thương nặng hay tử vong là chuyện không hiếm. Một ngày nọ, một dân làng trèo lên cây thông cao chừng 15 mét để thu hoạch nón thông và bị ngã từ trên cây xuống. Mọi người xung quanh liền chạy ngay đến, thì đã thấy người kia vẫn còn sống và từ từ đứng dậy. Có vẻ như ông ấy chẳng hề mảy may thương tích. Để phòng bất trắc, mọi người đưa ông ấy đi bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy ngoại trừ một vế trầy xước nhẹ ngoài da, thì người đàn ông này ổn cả.

Dân làng vô cùng kinh ngạc. Có người hỏi ông: “Ông được Thần Tiên bảo hộ phải không? Làm thế nào mà ông sống sót được, lại còn không bị thương tích gì khi ngã từ trên cao xuống như thế?” Người đàn ông này liền lôi từ trong túi áo ra một tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp và giơ lên nói: “Chính tấm bùa này đã bảo vệ tôi!” Mọi người ai nấy đều tò mò, tranh nhau xem thật kỹ lưỡng chiếc bùa, thì thấy hóa ra trên đó có dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khi họ hỏi ông ấy lấy vật này ở đâu, ông ấy cho hay nó là của con dâu ông ấy, cô ấy là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc này dân làng ai nấy đều tin vào huyền năng bảo hộ tính mạng của tấm bùa, nhưng họ khó có thể tìm đâu ra thêm nữa, vì ngôi làng ở miền núi của họ rất cách biệt với thế giới bên ngoài.

Mẹ Tiểu Hồng bảo tôi: “Tôi không bao giờ nghĩ rằng hôm nay mình lại có thể gặp được thứ quý giá như tấm bùa này ở đây! Chị còn bao nhiêu thì cho tôi hết nhé!” Lúc đó tôi chỉ còn bảy cái và liền đưa toàn bộ cho cô ấy. Cô ấy cao hứng trở về nhà.

Chào mừng học viên mới

Năm ngoái, bạn học của con trai tôi là Tiểu Vũ đã đến chơi nhà chúng tôi. Tôi đã giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và khuyên cậu ấy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ mà cậu ấy từng gia nhập. Mặc dù Tiểu Vũ đã đồng ý thoái, nhưng phản ứng của cậu ấy có vẻ nhàn nhạt, tôi nói gì cậu ấy cũng đồng thuận một cách hời hợt, dường như chỉ vì lịch sự mà trả lời một cách vô thưởng vô phạt.

Khi Tiểu Vũ đi công tác ở một thành phố khác, tôi nhờ chồng tôi tải về bản điện tử của sách Chuyển Pháp Luân vào điện thoại của cậu ấy. Tôi khuyên Tiểu Vũ nên cố gắng đọc sách mỗi khi có thời gian rảnh. Mặc dù chàng trai trẻ này không lên tiếng phản đối, nhưng cậu ấy cũng không thể hiện ra sự nhiệt tình nào cả. Thấy vậy, chồng tôi bảo tôi nên xem xét lại. Tuy nhiên, tôi vẫn kiên trì nhờ chồng mặc dù còn lưỡng lự, nhưng anh ấy cũng đã tải về một bản điện tử vào điện thoại của Tiểu Vũ.

Sau đó chồng tôi đã trách tôi vì đã cố bắt một cậu thanh niên tiếp nhận Pháp một cách miễn cưỡng: “Tiểu Vũ không hề tỏ ra có chút nhiệt tâm gì với Đại Pháp. Nếu cậu bé không có duyên phận với Đại Pháp, thì không thể miễn cưỡng.” Tôi cũng cảm thấy rằng những gì mà mình đã làm trước đó có vẻ không đúng.

Vài hôm trước, Tiểu Vũ tới chơi nhà chúng tôi. Cậu ấy bảo tôi rằng bởi công việc mới nhàn nhãn, nên cậu ấy có khá nhiều thời gian rảnh, bởi cảm thấy buồn tẻ nên đã quyết định đọc sách Chuyển Pháp Luân để giết thời gian. Hóa ra là những lời giải thích đơn giản mà thâm sâu của Chuyển Pháp Luân đã cuốn hút cậu ấy. Không thể liên hệ được với các học viên khác để được chỉ bảo, cũng không hiểu tu luyện là thế nào, nên cậu ấy cứ thế đọc đi đọc lại cuốn sách. Dần dà, mục tiêu ban đầu của cậu là trở thành triệu phú sau một đêm để hưởng thụ một cuộc sống xa hoa đã được thay thế bằng một cảm giác mãn nguyện. Cậu ấy bắt đầu làm việc dựa theo sự mách bảo của lương tâm, không còn truy cầu danh lợi. Mặc dù vẫn công việc ấy, vẫn cuộc sống ấy, nhưng Tiểu Vũ thấy mình trở nên bình hòa và ung dung hơn. Cậu ấy thậm chí còn khuyên bạn bè không nên quá chấp trước vào danh lợi, cứ tùy kỳ tự nhiên.

Không lâu sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, Tiểu Vũ bị đau họng mãn tính. Bạn bè khuyên cậu ấy nên đi tham vấn một bác sỹ Trung y và thậm chí còn đặt lịch hẹn cho cậu ấy. Cảm thấy rất khó để từ chối lòng tốt của bạn, cậu ấy đành miễn cưỡng đến bệnh viện. Trùng hợp là người bác sỹ lớn tuổi có việc gấp nên không thể đến bệnh viện hôm đó. Đây là lần đầu cũng là lần cuối cậu đến bệnh viện địa phương. Tiểu Vũ nhanh chóng nhận ra rằng chứng bệnh đó có lẽ là do Sư phụ đang tịnh hóa thân thể của cậu ấy, và chứng viêm họng của cậu ấy nhanh chóng biến mất sau đó vài ngày.

Rất nhanh chóng, Tiểu Vũ tìm được một công việc tốt ở thành phố lớn. Là một sinh viên vừa tốt nghiệp, Tiểu Vũ cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi có được công việc này, vốn thường chỉ dành cho người có bằng cấp Thạc sỹ hay Tiến sỹ. Điều này càng làm cậu ấy thêm tin tưởng rằng Sư phụ an bài mọi thứ. Vì cậu ấy không biết đệ tử Đại Pháp nào khác, nên cậu luôn đến tìm tôi mỗi khi trở về nhà. Tôi đã rất vui mừng chào đón cậu như một đồng tu.

Người phụ nữ biết ơn khi bệnh tim biến mất

Tôi làm cho một công ty xây dựng. Gần đây, công ty bắt đầu tiến hành hoàn tiền cho việc sửa chữa duy tu một số tòa nhà căn hộ cũ. Một ngày nọ, một người phụ nữ trung niên nhờ tôi hướng dẫn bà tới nơi lĩnh tiền. Khi bà nói cho tôi số tòa nhà, tôi nhận ra rằng công ty chúng tôi vẫn chưa tiến hành hoàn tiền cho khu căn hộ nơi bà ấy sống. Tôi bảo bà rằng khu căn hộ đó đã được dự kiến hoàn tiền trễ hơn và thông báo sẽ được dán ngay lối ra vào của tòa nhà chúng tôi. Bà ấy có thể đến xem và kiểm tra thông tin cập nhật bất cứ lúc nào.

Bà ấy nói với tôi một cách lo lắng: “Sức khỏe tôi rất kém, toàn thân đều là bệnh. Bệnh tim của tôi đặc biệt nghiêm trọng, chân cũng đau, khiến tôi mất đến gần 10 phút cố hết sức mới leo vài bậc cầu thang này thôi.” Tôi khuyên bà ấy: “Hãy thường xuyên niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ thì thân thể của bà sẽ khỏe mạnh.”

Bà ấy rất nghiêm túc ghi lại câu đó một cách cẩn thận. Tôi cũng nhân đó khuyên bà làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng Cộng sản Trung Quốc, và Đoàn Thành niên, Đội Thiếu niên Tiền phong). Bà sẵn sàng đồng ý ngay. Sau đó tôi hỏi số điện thoại của bà và hứa khi nào căn hộ của bà được lên lịch để hoàn tiền, tôi sẽ điện thoại báo cho bà biết. Bà ấy rất cảm kích.

Vài ngày sau, tôi gọi điện báo cho bà khoản tiền hoàn đã có. Vô cùng ngạc nhiên là, 10 phút sau bà đã có mặt và hào hứng kể với tôi: “Chao ôi! Tôi phải cảm ơn cô! Kể từ sau khi chúng ta gặp nhau lần trước, về nhà, tôi đã thành tâm niệm câu mà cô dạy tôi. Bệnh tim của tôi giờ đã biến mất và tôi đi bộ không gặp khó khăn gì nữa. Thậm chí bệnh ngoài da của tôi cũng biến mất. Cả bác sỹ Tây y và Trung y cũng đều bảo rằng không chữa được và tôi đã mất hết mọi hy vọng. Giờ đây tôi đã khỏe mạnh trở lại một cách thần kỳ! Cảm ơn cô rất nhiều!” Tôi bảo bà: “Không cần cảm ơn em. Thay vào đó chị hãy cảm ơn Sư phụ Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp!” Bà ấy mỉm cười và trả lời: “Dĩ nhiên rồi, nhưng cô cũng xứng đáng được nhận lời cảm ơn!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/14/378411.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/13/174610.html

Đăng ngày 04-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share