Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2018] Tôi gặp ông Vương (hóa danh) vào cuối năm 1999 trong khi bị giam giữ vì từ chối từ bỏ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn gọi là Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân đang bị chính quyền Trung Cộng bức hại. Ông ấy là một lính canh của trại tạm giam địa phương, và tôi đã có nhiều cơ hội để tiếp xúc với ông ấy.
Vì bị tẩy não bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), rất nhiều lính canh chịu trách nhiệm trông chừng chúng tôi đã đối xử rất tệ với chúng tôi. Họ thường chửi rủa chúng tôi. Một đêm mùa đông, trời có tuyết và vô cùng lạnh giá thì một trong số các lính canh la lớn: “Lột áo khoác của họ ra! Chẳng phải họ muốn luyện công sao? Để xem họ vẫn còn muốn luyện hay không nếu chúng ta không cho họ ăn và bắt họ đứng cạnh bức tường suốt đêm!”
Trong khi họ đang la lối om sòm, một lính canh khác là ông Vương đi đến. Ông nói: “Đừng làm thế, họ đều là người tốt.” Bởi ông Vương là đồng nghiệp của họ, nên các lính canh còn lại im lặng không nói gì.
Sau khi tiếp xúc với chúng tôi được một thời gian, các lính canh nhận thấy chúng tôi không hề giống như những gì truyền thông của ĐCSTQ miêu tả. Sự thiện lương của chúng tôi đã cảm hóa họ. Một vài lính canh đã đối xử tốt với chúng tôi. Tuy nhiên, thỉnh thoảng họ bị cấp trên gây áp lực và phải diễn cảnh đối xử tệ chúng tôi. Có lần tôi bị đưa vào một phòng biệt giam, và bị hạn chế sử dụng nhà vệ sinh. Ông Vương không có mặt vào lúc đó. Khi ông ấy trở lại, tôi đã được thả khỏi phòng biệt giam đó. Ông ấy cảm thấy áy náy vì đã không thể bảo vệ tôi khi ông ấy vắng mặt.
Việc tôi bị tạm giam phi pháp đã khiến chồng tôi vô cùng căng thẳng và nó ảnh hưởng đến công việc của anh ấy. Khi về đến nhà, anh ấy trông thấy cậu con trai sáu tuổi của chúng tôi đang đứng bên ngoài chung cư một mình, đợi cha đi làm về. Áp lực từ gia đình và những thứ khác đã khiến anh ấy bắt đầu oán hận tôi. Một hôm, anh ấy mất hết lý trí, đi đến trại tạm giam và bắt đầu đấm đá tôi. Ông Vương ngăn anh ấy lại ngay khi anh ấy chuẩn bị đá tôi từ phía sau, vốn có thể khiến tôi bị thương nghiêm trọng.
Khi ông Vương đang làm nhiệm vụ, ông ấy thường đưa cháu nội bốn tuổi của ông ấy theo và chúng tôi thường chơi đùa với cháu. Có lần một học viên khác tặng cho cậu bé một tấm bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp mà cô ấy đã cất giấu kỹ. Ông Vương cầm tấm bùa hộ mệnh nhỏ trong tay và không ngừng nói: “Đây là điều tốt! Đây là điều tốt!”
Chúng tôi bị giam giữ ở đó khá lâu. Ngay trước Tiết Thanh minh, ông Vương nói: “Tôi đảm bảo các bạn sẽ có sủi cảo để ăn trong dịp lễ.” Thế là ông ấy đem theo tất cả các nguyên liệu cần thiết từ nhà đến và chuẩn bị sủi cảo cho chúng tôi.
Sau này khi chúng tôi bị chuyển đến trại cưỡng bức lao động, ông Vương đã đến thăm con trai và cha mẹ già của tôi. Một lần, con gái của ông Vương đi công tác ở thành phố nơi tôi bị giam giữ, ông ấy đã nhờ vợ ông đi cùng con gái và giả vờ là “mẹ chồng” của tôi để họ có thể thăm tôi trong trại lao động cưỡng bức.
Ông Vương đã thiện đãi các học viên Đại Pháp và ủng hộ chúng tôi kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu. Thậm chí đến giờ khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi vẫn hay gặp ông ấy. Ông ấy nhận mọi tài liệu mà tôi đưa và nói với những người đứng gần đó rằng: “Những tài liệu này rất hữu ích. Tôi thường đọc chúng. Mỗi lần đọc xong, tôi lại có sự hiểu biết tốt hơn, nên tôi thường đọc chúng.” Lời nhận xét của ông ấy đã giúp những người khác nhận tài liệu của tôi và đọc nó.
Sự thiện lương của ông Vương đã mang đến thiện báo cho ông ấy. Con cái của ông đều làm ăn thuận lợi. Ông ấy thường giúp chúng tôi phát tài liệu Pháp Luân Công và khuyên bạn bè của ông đọc tài liệu để thực sự hiểu về pháp môn. Một năm nọ, khi ông Vương bị bệnh nặng, nhiều người đã nghĩ ông ấy sẽ không qua khỏi. Nhưng ông ấy đã hồi phục và rất khỏe mạnh kể từ đó.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/17/378349.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/1/16/174649.html
Đăng ngày 04-02-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.