Bài của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-09-2009]

Tôi là một học viên Đại Pháp và cũng là một doanh nhân. Khi bắt đầu khởi dựng công ty, tôi cảm thấy rằng cựu thế lực muốn phá hoại công việc kinh doanh của tôi. Tôi cảm nhận một cách sâu sắc rằng nếu không có sự bảo hộ của Sư Phụ vĩ đại, không biết công ty của tôi đã phải đối mặt với trình trạng phá sản bao nhiêu lần. Tôi suy nghĩ nhiều về điều đó. Do giới hạn của bài viết, tôi chỉ muốn nói về một khía cạnh đó là xử l‎ý vấn đề khách hàng đòi tiền phần trăm hoa hồng.

Như chúng ta đều biết, ngày nay việc ăn tiền hoa hồng là rất phổ biến trong công việc kinh doanh ở Trung Quốc. Tất cả mọi người đều nhận thức rõ được giá trị thương mại của đồng tiền. Khi tôi bắt đầu khởi nghiệp, tôi không biết phải xử lý với vấn đề này như thế nào. Tôi cố gắng tìm các bài tâm đắc thể hội về vấn đề này ở trên mạng Minh Huệ. Tuy nhiên, tôi gần như chẳng tìm được gì. Có một đồng tu cũng làm kinh doanh. Tuy nhiên, người này đã đút lót rất nhiều và dần dần anh ta đã chệch khỏi Đại Pháp. Lúc đầu, tôi cũng muốn trả cho khách hàng ít tiền. Vài khách hàng còn gợi ‎ cho tôi về việc đút lót. Tuy nhiên, tôi không làm như vậy.

Chuyện này xảy ra ngay sau khi tôi hoàn thành một dự án của công ty. Tôi không nhận được một dự án nào khác. Mà chỉ một tháng nữa là đến Tết nguyên đán. Ngay cả khi trước ngày nghỉ Tết nguyên đán, nếu không có thêm dự án thì tôi vẫn cần phải trả lương cho nhân viên và chi phí cho văn phòng. Vào lúc đó, tình hình tài chính của tôi không được tốt. Hơn thế nữa, tôi đã trải qua tình trạng đau đớn khi không có dự án ngay lúc khởi nghiệp. Vì vậy, tôi cảm thấy rất nhiều sức ép.

Vào lúc đó, một cơ quan của chính quyền địa phương cần chúng tôi làm một dự án quy mô nhỏ. Tôi làm một phép ước tính. Nó vào khoảng 15.000 tệ chỉ vừa đủ để trả lương cho nhân viên nhưng tháng đó tôi sẽ không lỗ nhiều lắm. Chỉ còn hơn một tháng là đến ngày nghỉ Tết Nguyên Đán. Tôi nghĩ rằng bất cứ lúc nào nhân viên hoàn thành dự án, tôi sẽ để họ về nhà sớm để nghỉ lễ.

Tuy nhiên, người chủ bên môi giới đòi chúng tôi ghi là dự án đó trị giá 35.000 tệ và đòi 15.000 tệ “tiền phần trăm”. Thay vì 15.000 tệ, họ sẽ trả chúng tôi 20.000 tệ cho dự án. Do đó, tôi có thể kiếm thêm chút lợi nhuận.

Vào lúc đó, tôi cảm thấy rất mâu thuẫn và không biết phải xử lý‎ thế nào. Thậm chí tôi còn nghĩ đến những bài tâm đắc thể hội đã đăng vài năm trước về việc vài đồng tu đã đưa tiền phần trăm cho khách hàng. Sau đó tôi nhận ra rằng tôi đã không hiểu Pháp vững chắc và còn có chấp trước về truy cầu lợi. Trong tu luyện không có khuôn mẫu. Sư Phụ bảo chúng ta dĩ Pháp vi Sư. Tại sao đến lúc cam go tôi lại nhìn xem người khác làm gì? Tôi thậm chí còn tìm cớ để che đậy chấp trước của mình. Cuối cùng tôi quyết định không nhận dự án đó. Tu luyện là tu luyện bản thân, chứ không phải xem xem người khác hành xử thế nào. Biết bao nhiêu học viên đã bị hủy hoại vì nghe theo người khác thay vì chiểu theo Pháp mà làm.

Khi đã quyết định những gì mình nên làm, tôi nói với bên môi giới rằng chúng tôi không nhận dự án đó. Trong tháng tới chúng tôi phải làm gì đây? Nếu chúng tôi không có thêm dự án, toàn bộ nhân viên của tôi sẽ lãng phí thời gian ngồi không cả ngày. Tôi trở nên rất thất vọng. Tôi thậm chí còn cảm thấy hối tiếc và nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ không tùy kỳ tự nhiên nữa (thực ra đó là buông trôi theo hoàn cảnh xã hội đương thời) và lẽ ra tôi không nên bỏ dự án đó.

Ban đêm tôi mơ thấy mình cùng cha mẹ làm việc trên cánh đồng ở quê nhà. Đột nhiên, gió nổi lên và mây che phủ khắp bầu trời. Trông có vẻ như trời sắp mưa. Lúc đó, cha tôi nhanh chóng thu nhặt tất cả dụng cụ làm ruộng và chuẩn bị đi tìm chỗ trú. Mẹ tôi liền nói “Đừng lo. Tôi có một cái ô mà” Bỗng nhiên, tôi bừng ngộ. Tôi nhận ra đó là Sư Phụ đang điểm hóa cho tôi rằng tôi có Sư Phụ và Pháp bảo hộ. Do đó, tôi trở nên kiên định với quyết định của mình. Tôi biết rằng Sư Phụ sẽ chăm lo cho tôi.

Không lâu sau đó, một người bạn của tôi gọi đến và giới thiệu một dự án sẽ kéo dài đúng đến trước ngày nghỉ Lễ Nguyên đán. Sau khi xong việc, tôi tính doanh thu từ dự án này. Nó vào khoảng 35.000 tệ. Tuy nhiên, với dự án này, tôi không phải trả tiền phần trăm. Sau khi khấu trừ đi lương cho công nhân và chi phí văn phòng, khoản lời còn vừa hơn 10.000 tệ. Hơn nữa, trong quá trình thực hiện dự án, khách hàng thường khen ngợi chúng tôi đã làm việc tốt. Tôi biết rằng không có gì là ngẫu nhiên. Nếu tôi nhận dự án đòi tiền phần trăm trước đó, thì tôi đã không thể nhận dự án sau này được.

Mặc dù hiện tại, quy mô doanh nghiệp của tôi đã lớn hơn trước, nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ kinh nghiệm với các bạn đồng tu để chúng ta có thể cùng nhau thăng tiến. Các bạn đồng tu, chúng ta đến thế giới nhân loại không phải để cầu danh, cầu lợi hay để hưởng thụ. Chúng ta không nên quên đi hồng nguyện tiền sử của mình. Chúng ta đến nơi này là để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tất cả những gì chúng ta làm là để cho chúng ta tu luyện và chứng thực Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/9/7/207894.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/9/15/110807.html
Đăng ngày: 18-09-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share