Bài chia sẻ tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Singapore năm 2009

Kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi rất may mắn khi được trở thành một học viên Pháp Luân Công trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Sư Phụ vì đã ban cho chúng ta Đại Pháp của vũ trụ và một cái thang lên thiên đường. Để không bỏ lỡ cơ hội quý giá từ vạn cổ này, để làm tốt ba việc, cùng nhau tiến bước và đi cho tốt đoạn hành trình cuối cùng trong tu luyện, tôi muốn nhân cơ hội này chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi.

1. Kiên định

Tôi đắc Pháp vào năm 2005. Khi tôi mới bước đi trên con đường tu luyện, có một địa điểm tập công chung ở công viên cạnh nhà tôi. Các học viên tập trung vào mỗi thứ tư, và hầu như đều có trên mười người ở đó. Thời gian trôi đi và ngày càng ít người tới. Không bao lâu, chỉ còn mỗi hai chúng tôi. Đó là ngay sau khi tôi bắt đầu tu luyện. Sự lười biếng đã làm tôi muốn bỏ tập công ở đó. Một người thường đã hỏi tôi: “Tại sao ngày càng ít học viên Pháp Luân Công tập ở đây thế?” Tôi trả lời bà ngay: “Các học viên bận rộn với công việc của họ và luôn không có đủ thời gian ra ngoài tập.” Tuy nhiên, tôi không cảm thấy thoải mái trong tâm tôi.

Sư Phụ đã để lại cho chúng ta hình thức tập công theo nhóm, ở ngoài trời. Điều này cũng có thể giúp những người có duyên đắc được Pháp; tôi nghĩ rằng thậm chí nếu chỉ có mình tôi, tôi sẽ vẫn kiên trì tập luyện tại đây.

Một ngày nọ, trời mưa. Người học viên kia không định ra địa điểm tập công và tôi cũng vậy. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng tôi nên tiếp tục và không nên bỏ lỡ những người có duyên, do vậy tôi đã ra ngoài. Một vài công nhân người Hoa, những người đi làm về sớm đã ở xung quanh điểm tập công ngày hôm đó, cho nên tôi giảng chân tướng ngay cho họ và giúp họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Tôi hối tiếc vì đã không đem theo đủ tài liệu để phát cho những người khác quanh đó.

Chính vì sự kiên định tập công [ngoài công viên] của tôi, hiện giờ đã có hơn tám học viên tập cùng nhau ở đó. Tôi đã không bỏ cuộc với những học viên không tham gia cùng chúng tôi. Tôi giữ liên lạc với họ bằng cách gọi điện chia sẻ kinh nghiệm với họ và khuyến khích họ tham gia cùng chúng tôi. Cuối cùng, một số học viên chưa tham gia nhóm tập công đã ra ngoài tập cùng chúng tôi. Tôi rất vui khi thấy nhiều học viên tập cùng nhau như vậy.

Chỉ có khá ít người đi ngang qua điểm tập công này của chúng tôi. Tôi và một học viên khác đã bàn bạc về việc di chuyển điểm tập công sang một khu vực cạnh tòa nhà chung cư HDB (Ủy ban Phát triển Nhà) gần ga tàu điện ngầm, nơi những người bắt tàu MRT đi ngang qua mỗi ngày. Ban đầu chỉ có hai chúng tôi. Tôi mang theo một số tài liệu giảng chân tướng, báo Đại Kỷ Nguyên và áo phông mang thông điệp về Pháp Luân Công ra địa điểm tập công. Nhiều người đã ngạc nhiên khi trông thấy chúng tôi: “Đây là Pháp Luân Công!” Những người Hoa đặc biệt ngạc nhiên khi một số họ trông thấy chúng tôi. Nhiều người dần dần tiếp cận chúng tôi và lấy tài liệu. Đây là một phương thức hiệu quả để cứu độ chúng sinh.

Với sự khuyến khích của Sư Phụ và việc học Pháp của tôi, chính niệm của tôi đã trở nên mạnh hơn. Tôi cảm thấy rằng tôi đã đề cao trong quá trình tu luyện khi làm ba việc.

2. Thiết lập một điểm tập công khác

Do sự cấp bách phải cứu người, mỗi lần trông thấy người Hoa đi ngang qua, tôi lại cảm thấy buồn. Tôi cũng phát hiện rằng nhiều người Singapore không hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì và họ từng nói rằng Pháp Luân Công là bất hợp pháp. Tôi nghĩ rằng đó là bởi vì chúng tôi đã không làm đủ trong công tác giảng chân tướng. Do đó, tôi đã có ý định thiết lập một điểm tập công trên bãi cỏ dọc theo ga tàu điện ngầm Woodland bởi vì có nhiều người ở đó và có một khu nhà tập thể của công nhân người Hoa đằng sau nó. Đây là nơi các công nhân người Hoa đi qua mỗi ngày. Tôi đã cố gắng kêu gọi các bạn đồng tu, nhưng không nhiều học viên muốn đi tới đó. Sau đó, một học viên ở khá xa đã tới để hỗ trợ tôi. Tôi vô cùng biết ơn sự hỗ trợ của người học viên này.

Môi trường trên bãi cỏ là không tốt vì có nhiều muỗi. Cảnh sát cũng tới để khảo nghiệm tâm tính của tôi. Một lần nọ, sau khi chúng tôi hoàn thành các bài công pháp, hai cảnh sát viên tới và hỏi tôi: “Cô đang làm gì ở đây? Cô đang đợi ai đó à?” Tôi nói: “Không, tôi ở đây để tập công.” Cảnh sát nói: “Đây là tài sản tư nhân; cô không được tập công ở đây. Cô cho tôi xem thẻ căn cước của cô được chứ?” Tôi hỏi: “Thẻ căn cước? Khi đi ra ngoài, anh có cần mang theo thẻ căn cước của anh không? Tại sao tôi không thể tập công ở đây? Tôi thường thấy nhiều trẻ con chơi bóng ở đây. Đây hoàn toàn là việc tập luyện. Tại sao chúng tôi không thể làm điều đó?” Cảnh sát không biết phải nói sao trong một lúc. Rồi anh ta nói: “Bởi vì chúng là trẻ con. Những nơi có biển hiệu là tài sản tư nhân, bao gồm cả chung cư HDB, và cô không thể tập công ở đây. Hiểu chứ? Không có thẻ căn cước là bất hợp pháp. Lần này cô đã may khi gặp chúng tôi. Lần tới, chúng tôi sẽ đưa cô đi cùng chúng tôi đấy.”

Tôi đã cố gắng đưa họ tài liệu giảng chân tướng nhưng họ không nhận chúng và nói rằng họ đã biết cả rồi. Rồi tôi cố gắng khẳng định với họ rằng chúng tôi sẽ lại ra đây tập công. Họ bác bỏ điều đó với lý do rằng đây là tài sản tư nhân và yêu cầu chúng tôi tìm một nơi khác. Vì người học viên kia đang mặc một chiếc áo phông “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi chúng tôi nói chuyện với cảnh sát, và do chúng tôi không muốn mọi người hiểu sai tình huống này nên chúng tôi đã rời đi.

Chúng tôi chỉ tập công ở đó trong vòng hai tháng. Nhưng nó rất hiệu quả. Nhiều người đã nhận tài liệu và hiểu được sự thật. Một số người thậm chí còn tập các bài công pháp. Sau đó, chúng tôi di chuyển địa điểm tập công sang một bãi cỏ gần đó. Khi một học viên đang tập công, tôi đi phân phát tài liệu. Khi tôi ngồi ở đó phát chính niệm, tôi thực sự cảm thấy mình giống như một sinh mệnh thần thánh đứng hiên ngang giữa trời và đất.

Nhiều người Hoa ban đầu chỉ tới xem chúng tôi tập công và từ chối nhận tài liệu. Một số người còn chửi rủa chúng tôi. Nhưng vẫn có từ năm đến sáu người thoái Đảng mỗi ngày. Tôi biết rằng đây là sự khích lệ từ Sư Phụ. Tôi đã quyết định tiếp tục. Địa điểm tập công này đã có mặt ở đây được một năm. Nhờ sự thiết lập điểm tập công này, những người hữu duyên đã tới tham gia tu luyện Đại Pháp. Số học viên tại địa điểm này đã tăng lên dần dần, từ hai tới ít nhất bảy học viên. Tôi vô cùng biết ơn sự gia trì của Sư Phụ và sự ủng hộ của các bạn đồng tu. Tới nay, người ta đã tìm đến để lấy tài liệu. Những người Hoa đi xe đạp ngang qua đôi khi hô: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Chứng kiến những sự thay đổi này, tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

3. Giảng chân tướng tại điểm du lịch

Chúng tôi có nhiều kinh nghiệm về giảng chân tướng ở điểm du lịch. Sự tu luyện cá nhân của tôi cũng là một phần trong đó. Tôi đã loại bỏ được nhiều chấp trước trong khi giảng chân tướng. Với việc học Pháp không ngừng và nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi đã trở nên ngày càng thành thục hơn và chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Khi giảng chân tướng, tôi đã gặp nhiều loại người khác nhau, bao gồm một số người rất thô lỗ. Một lần, tôi giảng chân tướng cho một hướng dẫn viên du lịch, người chửi tôi là “đồ điên”. Tôi cười với anh ta và nói: “Tôi sẽ không điên lên với anh đâu. Tôi thực lòng hy vọng anh có thể nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ khi gặp nguy hiểm.” Một lần khác, có người nói: “Nếu cô nói với tôi về điều này thêm nữa, tôi sẽ đánh cô đấy.” Có một người khác còn nói: “Nếu cô nói với tôi lần nữa, tôi sẽ quăng cô xuống ao đấy.” Tôi cũng từng bị vây quanh bởi một nhóm người công kích tôi. Tâm tính của tôi đã bị khảo nghiệm và thăng tiến hàng ngày. Tôi đã loại bỏ được ham muốn chiến thắng khi tranh luận và có thể dàn xếp mọi việc một cách bình tĩnh.

Như Sư Phụ từng giảng:

“Đệ tử Đại Pháp khi giảng chân tướng [mà] muốn khiến người ta có cải biến, muốn có thể cứu được cá nhân ấy, [thì] chư vị không được kích động nhân tố phụ diện của con người. Nhất định phải Thiện, thì mới có thể giải quyết vấn đề, mới có thể cứu được cá nhân đó.’ (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC [2009]”).

Một lần khác, một công dân Singapore cùng với đứa con của anh ta đã hét vào một bạn đồng tu dưới gầm cầu: “Các người đang sử dụng Singapore để…” Anh ta la hét và chửi bới. Tôi bước lại gần anh ta và phát chính niệm. Tôi nói với anh ta một cách nhẹ nhàng: “Thưa anh, xin anh bình tĩnh lại một chút được không? Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc chứ?” Anh ta thấy tôi nhẹ nhàng và lịch thiệp nên đã nói nhỏ đi. Tôi ngạc nhiên. Anh ta nói: “Nếu cô muốn làm sáng tỏ sự thật, hãy trở về Trung Quốc. Đây là Singapore.”

Sau đó, anh ta gặp một học viên lâu năm, người đến từ Trung Quốc. Người học viên này nói với anh ta: “Chàng trai trẻ, tại sao anh giận dữ vậy? Giận dữ không tốt cho sức khỏe của anh đâu. Pháp Luân Công là hợp pháp tại đây; và đức tin không dựa trên quốc tịch của một người nào cả.” Người đàn ông đó gật đầu rồi nói: “À…vâng, phải rồi”

Hiểu biết của tôi là chừng nào chúng ta không bị ảnh hưởng bởi thái độ của anh ta, anh ta sẽ ổn lại thôi. Chúng ta nên đối xử với mọi người bằng tâm từ bi. Giống như một hướng dẫn viên du lịch từng nói với tôi: “Các bạn có biết bình luận của chúng tôi về các bạn không? Thái độ phục vụ của Pháp Luân Công là tốt nhất!” Chúng tôi đều rất hạnh phúc khi nghe điều đó.

Mặc dù nhiều hướng dẫn viên rất cục cằn, chúng tôi vẫn vẫn chào và đối xử tốt với họ. Chúng tôi đã thiết lập và duy trì được mối quan hệ tốt với những hướng dẫn viên du lịch này. Nhiều người trong số họ cũng đã thoái ĐCSTQ. Một số hướng dẫn viên đã hiểu sự thật và thậm chí còn giúp giới thiệu chúng tôi và sự thật về cuộc bức hại tại Trung Quốc. Tôi rất vui vì điều đó. Họ sẽ có một tương lai tươi sáng.

Chúng tôi đã có nhiều kinh nghiệm tại điểm tập công. Nó giống như là nhà chúng tôi vậy. Chúng tôi tới đây mỗi ngày, và cũng có nhiều láng giềng xung quanh chúng tôi, chẳng hạn như những người bạn tại “The Durian” (Nhà hát Esplanade): các sĩ quan cảnh sát, nhân viên an ninh, nhân viên lau chùi và nhân viên phục vụ. Khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi chào nhau một cách nồng ấm. Đôi khi chúng tôi đi ra nhà hát để học Pháp, các nhân viên cảnh sát và an ninh chào chúng tôi như những người bạn cũ. Một lần, khi chúng tôi treo một biểu ngữ, họ hỏi liệu chúng tôi có cần sự giúp đỡ không. Rồi họ giúp chúng tôi treo nó lên. Một lần, tôi không tới đó vào ngày Chủ nhật. Ngày hôm sau, một quý ông là khách quen nói đùa với tôi: “Hôm qua cô lười quá và không làm việc của cô.” Một cụ già bán kem thì thường nhắc nhở chúng tôi: “Khi ngồi thiền, đừng có ngủ gật nhé.” Một câu chuyện vui khác: một người đàn ông đi xe đạp hét to: “Pháp Luân Công” hay “Pháp Luân Đại Pháp” mỗi khi ông đi ngang qua. Tôi nói với ông: “Ông nên nói là “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Và rồi ông ấy chuyển sang nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Mới đây, khi đi ngang qua, ông ấy đột nhiên dừng lại và nói: “Cô quên một chữ ở đây.” Tôi không hiểu ý ông lắm và hỏi: “Chữ nào cơ ạ” Ông nói: “Cô quên nói chữ ‘thái’. Cô nên nói: ‘Pháp Luân Đại Pháp thái hảo’ (Pháp Luân Đại Pháp rất tốt).” Và tới bây giờ, mỗi khi đi ngang qua, ông hô to: “Pháp Luân Đại Pháp thái hảo.” Tôi biết rằng đây là sự khích lệ của Sư Phụ.

Hoàn cảnh ở công viên Merlion cũng đã thay đổi. Cảnh sát không tới để kiểm tra thẻ căn cước của chúng tôi nữa bởi vì họ đều đã hiểu sự thật. Mỗi lần họ tới đây, tôi lại giảng chân tướng cho họ. Các học viên thậm chí còn tới đồn cảnh sát để giảng chân tướng. Một số cảnh sát viên nói: “Chúng tôi chỉ đang làm công việc của mình. Chừng nào không ai phàn nàn gì, các bạn có thể làm điều các bạn muốn.” Một số người nói: “Chúng tôi hiểu điều các bạn nói. Nếu không phải vì gia đình tôi, tôi sẽ không làm công việc này.” Một số nói: “Thật tuyệt nếu tôi có thể chuyển sang phòng ban khác.” Nhìn chung, sự can nhiễu của cảnh sát cho công việc Đại Pháp của chúng ta nơi công cộng có liên hệ với trạng thái tu luyện của chúng ta và cả khả năng phối hợp nhóm.

Hiểu biết của tôi là chúng ta nên có một tâm thanh tịnh mỗi khi ra địa điểm tập công. Chúng ta ở đây để cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải xả bỏ cái bản ngã [ích kỷ] của chúng ta. Chúng ta cần dùng chính niệm để giải thể can nhiễu của tà ác – những điều này đều là cơ hội tu luyện. Chúng đang nhắm vào chấp trước của chúng ta. Một lần nọ, một sĩ quan cảnh sát người Đông Ấn tới. Tôi không nói được tiếng Anh, do đó tôi đã rời đi mà không nói gì. Tôi phát chính niệm khi rời đi. Sau đó, tôi thấy rằng tâm thái của tôi đã không đúng. Tại sao tôi phải rời đi? Tại sao tôi không ở đó phát chính niệm để hỗ trợ các bạn đồng tu? Sẽ là ích kỷ nếu tôi rời đi với lý do có việc khác cần làm. Sau đó tôi nghe nói rằng người cảnh sát ấy đã rất gay gắt và không để chúng tôi đặt bảng trưng bày bởi vì chúng tôi không có giấy phép. Tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi đã không làm tốt và không có chính niệm mạnh.

Vì tôi đã làm không tốt trong khảo nghiệm này, tôi đã gặp một khảo nghiệm khác ngay sau đó. Cảnh sát cũng tới địa điểm tập công của nhóm tại Kallang – năm trong số họ là cảnh sát mặc thường phục, và họ mang theo một máy quay phim. Một cảnh sát viên nói với chúng tôi với giọng lạnh lùng: “Tôi cần kiểm tra tài liệu của các anh chị.” Tôi phát chính niệm: Không ai có thể dừng tôi giảng chân tướng và cứu người, do đó tôi nói với anh ta một cách nghiêm khắc: “Đây là tài liệu mà tôi phân phát. Anh có biết một cuộc thảm sát đang xảy ra tại Trung Quốc hay không? Các viên chức Chính phủ Trung Quốc đang gặt hái nội tạng sống từ học viên Pháp Luân Công để kiếm lời. Anh có biết điều đó không?” Với chính niệm, tôi ngay lập tức cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ. Người cảnh sát bị sốc, lùi lại và đáp: “Không, tôi không biết điều đó.” Tôi nói: “Vậy thì xin hãy nhìn tài liệu gần hơn nữa.” Thái độ của người cảnh sát này đột ngột thay đổi. Anh ta nói một cách lịch thiệp: “Các anh chị có thể phân phát tài liệu. Các anh chị có thể tập công. Chúng tôi tới đây bởi vì có ai đó đã gọi điện và phàn nàn.” Tôi bình tĩnh giảng chân tướng cho họ. Vì tôi rất bình tĩnh, các học viên trên phố nghĩ rằng phóng viên đang phỏng vấn tôi. Sau đó, các học viên khác đã tới giúp tôi giảng chân tướng cho họ. Tôi tiếp tục phát tài liệu và giúp người ta thoái ĐCSTQ. Bốn người đã thoái ĐCSTQ khi cảnh sát có mặt tại đây. Tôi biết rằng đó là nhờ Sư Phụ gia lực. Tôi đã kinh nghiệm được sức mạnh của “niệm nhất chính, ác tựu khỏa” (“Phạ xá?” – Hồng Ngâm II). Tôi đã chứng kiến những niệm khác nhau dẫn đến kết quả khác nhau như thế nào.

Tôi nghĩ rằng vấn đề “giấy phép” cũng có liên quan đến tâm thái của tôi. Hiểu biết của tôi là Pháp Luân Công là một nhóm hợp pháp; phân phát tài liệu giới thiệu Đại Pháp chắc chắn cũng hợp pháp. Nó cũng tương tự như một sản phẩm mới mà người ta cần trở nên quen thuộc. Đặt bảng trưng bày cũng như vậy. Chúng tôi đã đặt bảng trưng bày trong mười năm rồi. Các bạn có thể nói cho tôi xem nó là hợp pháp hay không hợp pháp? Nếu chúng ta thay đổi tâm thái của chúng ta, tôi tin rằng môi trường chắc chắn sẽ thay đổi.

Cuối cùng tôi cũng đã thực sự hiểu được hàm nghĩa của câu: “Nghe Đạo buổi sáng, chiều chết cũng yên lòng.” (“Hòa tan trong Pháp” – Tinh Tấn Yếu Chỉ) sau khi trông thấy Sư Phụ khi tham dự Pháp hội vào năm ngoái. Chúng ta có cơ hội tu luyện Đại Pháp của vũ trụ mà Sư Phụ đích thân truyền dạy, vậy thì còn chấp trước nào mà chúng ta không thể xả bỏ đây? Chúng ta nên làm ba việc cho tốt và theo Sư Phụ trở về nhà. Đừng để lỡ cơ hội quý giá mà chỉ đến một lần trong hàng vạn năm.

Chúng ta nên tu luyện cho tốt để cứu độ thêm chúng sinh và bước đi cho tốt đoạn đường cuối cùng trong hành trình tu luyện của chúng ta!

Đây là hiểu biết của cá nhân tôi. Xin vui lòng chỉ ra những gì không phù hợp.

Tạ ơn Sư Phụ!
Xin cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/5/209585.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/31/111992.html
Đăng ngày 06-11-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share