Bài viết của Tuyết Nhi, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-7-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) cùng mẹ vào năm 1998, khi tôi mới chỉ mới vài tuổi. Trong những năm qua, tôi đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng phi thường trong các không gian khác. Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ một số cảnh tượng trong đó.

Con số “50”

Khi còn nhỏ, tôi đã đến thăm Nam Thiên Môn (là Cổng phía Nam Thiên đường, trong truyền thuyết của Trung Quốc, là cổng chính đầu tiên vào Thiên Cung) ở một không gian khác. Tôi nhớ cảm giác kinh sợ khi đứng trước lối vào màu đỏ chói.

Một con rồng vàng sống động như thật được khắc trên một cột cửa nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lạnh và dù cố gắng hết sức tôi cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn của nó. Cảm giác như thể con rồng đang muốn nói với tôi rằng con người làm việc gì đều có trời đang nhìn, việc tốt hay việc xấu, trời đều biết hết. Một bầu không khí thần thánh tràn ngập Thiên Môn và cả xung quanh, mặc dù bên trong cổng không có người.

Trong khi đi xa khỏi Nam Thiên Môn, tôi đột nhiên thấy rất nhiều người đứng trước mặt mình. Những người này có màu trắng và trong suốt, có điểm giống linh hồn của con người. Tuy nhiên, không giống như người thường, mà họ tỏa ra một cảm giác từ bi. Họ vây quanh một bức tường có một mặt màu trắng, còn mặt kia trống không tựa như một đám mây khổng lồ đứng giữa không trung. Họ lần lượt bước tới chạm vào bức tường kì lạ, tôi cũng tò mò chạy đến sờ thử. Tôi nhìn thấy mình bay trên không trung, dùng tay phải chạm vào mặt tường, và nó đột nhiên hiện lên con số “50”.

Ý nghĩa của con số đó vẫn còn là một ẩn đố đối với tôi. Tôi nghĩ có thể nó liên quan đến thời gian. Có lẽ đó là một dấu hiệu cho thấy thời gian là hữu hạn và chúng ta nên nắm bắt cơ hội tu luyện.

“Địa ngục” nhân gian

Một lần, tôi đến một không gian khác của nhân gian. Quang cảnh với gam màu tối tăm và bầu trời ảm đạm bao trùm không gian này. Cảnh tượng rất ảm đạm. Hầu hết các cư dân ở đó bị mất đi linh hồn, còn cơ thể của họ lang thang xung quanh như những thây ma.

Những người duy nhất ở đó còn thanh tỉnh và giữ được linh hồn mình là các học viên Pháp Luân Đại Pháp, nhưng chúng ta chiếm số lượng rất ít, tôi ước tính ít hơn một phần vạn.

Là những học viên Pháp Luân Đại Pháp, mẹ tôi và tôi thuộc về nhóm những người thanh tỉnh. Ngược lại, cha tôi sống như một người vô hồn. Mặc dù đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng ông vẫn mang văn hóa Đảng rất nặng. Mỗi học viên Pháp Luân Đại Pháp đều có một cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Khi các học viên chạm cuốn sách vào từng thây ma, một phần ý thức của họ sẽ thức tỉnh. Tuy nhiên có một số người đã quá mê và không thể đánh thức được nữa, cho dù chúng ta đã cố gắng nhiều bao nhiêu. Cha tôi là một trong những người không thức tỉnh.

Có một con tà linh cực kỳ độc ác trong không gian đó. Nó là hóa thân của ma quỷ, là hiện thân của Satan và tà ma cộng sản. Nó lái một chiếc taxi và từ trong xe ném những người thanh tỉnh vào thế giới ảm đạm đó. Con tà linh nhìn tôi với vẻ căm ghét và giận dữ. Nó không thể biến tôi thành người vô hồn và muốn giết tôi. Tôi không hề sợ hãi vì tôi đã có Pháp thân của Sư phụ bảo hộ. Tà linh xem con người như một thứ công cụ để tùy ý sử dụng. Nó bắt một người phụ nữ tóc dài, vô hồn và cố gắng dùng cô ấy để làm hại tôi. Khoảnh khắc cô ấy chạm vào tôi, một phần của người phụ nữ vô hồn bắt đầu tan biến thành khói. Tôi cảm thấy rất đau buồn khi chứng kiến điều này, vì tôi biết cô ấy đã bị hình thần toàn diệt.

Tôi nhận thấy rằng tà linh không thể xâm nhập vào thân thể các học viên Pháp Luân Đại Pháp, thậm chí chúng sẽ bị tiêu hủy khi tiếp xúc các học viên. Nhưng với chúng sinh đã thức tỉnh thì phải cảnh giác, tà linh có thể biến họ thành thây ma nếu họ mất cảnh giác. Cảnh tượng cuối cùng, tôi nhìn thấy một chuyến tàu nhỏ rực rỡ chở các học viên Đại Pháp ra khỏi thế giới ảm đạm đó.

Sai một ly di một dặm

Trong một trải nghiệm khác, tôi thấy mình từng là một con phượng hoàng trắng. Một vị sư huynh khác là một con phượng hoàng đỏ đi cùng tôi. Chúng tôi là những thần điểu sống trong cõi trời.

Một ngày, Sư phụ đột nhiên triệu hoán chúng tôi đến bên Ngài. Tôi đến sớm hơn vị sư huynh của mình và biết rằng Sư phụ sẽ truyền Pháp ở nhân gian. Trong tức khắc tôi đã nổi tâm tật đố, tôi không muốn sư huynh của mình đắc Pháp và mạnh hơn mình. Tôi đã tạo ra hai con chim màu đỏ để chặn đường anh ấy, khiến anh ấy hạ xuống cõi người muộn hơn với hy vọng làm lỡ cơ duyên đắc Pháp của anh.

Cuối cùng, khi sư huynh đến được bên Sư phụ, Sư phụ hỏi: “Tại sao con lại đến trễ vậy?” Anh trả lời rằng có hai con chim đã chặn đường anh. Vào lúc đó, tôi cảm thấy rõ ràng rằng Sư phụ biết tôi gây ra chuyện này, nhưng Ngài không nói gì cả. Có lẽ Ngài biết rằng điều này sẽ dẫn đến một kiếp nạn trên con đường tu luyện của tôi.

Như tôi mong đợi, vị sư huynh đã xuống thế gian muộn hơn tôi. Cả hai chúng tôi đều trở thành đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni. Có lẽ vì lịch sử quá khứ của chúng tôi, tôi có một cảm xúc kì lạ đối với anh ấy, tôi không thích nhưng cũng chẳng ghét anh, nhưng tôi biết chắc chắn rằng mình không muốn gặp anh. Nếu anh ấy ở cùng thành phố với tôi, tôi sẽ ngay lập tức đi sang một thành phố khác. Tôi rất đau đớn khi phải lẩn tránh anh ấy.

Trong 33 tầng trời, quan tình là quan khổ ải nhất. Tuy là quan khổ ải nhất trong tất cả các kiếp nạn, nhưng kiếp nạn của mỗi người đều không giống nhau. Vì tôi đã nổi tâm tật đố khi ở thượng giới, khi hạ phàm tôi lại trốn tránh để che đậy lỗi lầm của mình, nên kiếp đó tôi không thể tiến vào thánh địa Phật quốc được, chỉ còn vẻn vẹn một bước ngắn tôi cũng phải dừng lại trước cánh cửa. Tôi nhìn thấy mình hóa thành phượng hoàng bay lên rất cao nhưng cũng không thể vượt qua cánh cửa trước cổng. Tôi càng bay cao, cánh cửa lại càng lên cao, lúc nào nó cũng cách tôi một bước chân, một bước chân đó khiến tôi cảm tưởng như một lực lượng vô hình ngăn cản tôi phía trước. Rõ ràng một bậc thang bằng phẳng lại đột nhiên biến thành vực sâu vạn trượng. Vì một bước này mà tôi không đạt viên mãn, tôi đã bật khóc khi tỉnh dậy.

Qua những trải nghiệm này, tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc đối mặt với tất cả những lỗi lầm của mình. Tôi hy vọng chúng sinh sẽ biết trân quý cơ duyên được ban cho trong thời kỳ Chính Pháp này, và trân quý sinh mệnh của họ qua việc lựa chọn được con đường đúng đắn.

Cuối cùng, tôi muốn xin lỗi vì những sai lầm trước đây của mình. Sư huynh, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của đệ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/20/371235.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/18/171559.html

Đăng ngày 27-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share