Bài viết của Xuân Cảnh, một học viên Pháp Luân Đại Pháp
[MINH HUỆ 17-8-2018] Tôi là một giáo viên dạy toán trong một thời gian dài ở một ngôi làng nhỏ. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi thường xuyên bị mắc cảm nặng sau mỗi kỳ thi giữa học kỳ vì khối lượng công việc nhiều. Mỗi lần như vậy, tôi đều phải nằm viện từ năm đến sáu ngày và truyền nước.
Vào mùa xuân năm 1994, hiệu trưởng trường học mời hai đồng nghiệp tu luyện Pháp Luân Công tới giới thiệu về môn tập này cho chúng tôi sau cuộc họp giáo viên.
Họ nói rằng các học viên cần phải chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày và luyện 5 bài công Pháp, và môn tu luyện có thể giúp người ta đề cao đạo đức và cải thiện sức khoẻ.
Tôi rất hứng thú nhưng đã không bắt đầu thực hành vào thời điểm đó vì tôi không sống trong khuôn viên của trường.
Sau đó, trong quá trình làm việc với hai đồng nghiệp, tôi cảm thấy rằng họ là những người rất tốt. Họ có tính cách khác biệt và không hút thuốc, uống rượu, đánh bạc hoặc chửi thề. Rất dễ dàng để phối hợp làm việc với họ vì họ không bao giờ gây khó dễ cho người khác; họ không nịnh bợ và không bao giờ nói xấu sau lưng người khác. Họ đối xử với mọi người bằng sự chân thành và tử tế, và luôn sẵn sàng giúp đỡ khi cần thiết. Nói một cách đơn giản, họ là những người mà bạn có thể tin tưởng hoàn toàn.
Tôi được thăng chức làm tổ trưởng bộ môn vào mùa thu năm 1994 và được cấp một căn phòng trong khuôn viên trường. Một số giáo viên đã tập các bài công pháp của Pháp Luân Công trong một sân cỏ rộng gần ký túc xá sau giờ tập thể dục buổi sáng với các học sinh. Tôi theo họ và bắt đầu tập luyện.
Tôi đã luôn cố gắng chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong cuộc sống và công việc hàng ngày của tôi, và ngay sau đó, tôi đã thấy kết quả. Mặc dù lúc đó khối lượng công việc của tôi nhiều hơn vì tôi là trưởng bộ môn, nhưng tôi không bao giờ bị bệnh sau kỳ thi như trong quá khứ. Thực tế, tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào kể từ đó và tất cả các đồng nghiệp của tôi đều rất ấn tượng bởi sức khỏe tốt của tôi.
Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Trung Quốc tràn ngập những lời dối trá và tuyên truyền vu khống về Pháp Luân Công.
Bất cứ ai đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân đều biết rằng những người tu luyện không sát sinh, và tự sát bị coi là tội lỗi. Vì vậy, những lời nói dối và các chương trình truyền hình giả mạo như “Tự thiêu tại Quảng trường Thiên An Môn” không thể lay chuyển niềm tin của các học viên chân chính.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy áp lực từ những người xung quanh tôi – gia đình tôi cũng sợ hãi vì những chính sách liên quan của chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ về việc này, tôi đã quyết định rằng nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn là chân chính nhất và tu luyện là một vấn đề nghiêm túc. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công! Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua những thời kỳ khó khăn, và được hưởng lợi ích từ Đại Pháp cùng với gia đình và học sinh của tôi. Tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện của mình.
Một giáo viên và nửa giáo viên
Tu luyện Pháp Luân Công đã khai mở trí huệ cho tôi, và cách suy nghĩ của tôi đã trở nên rõ ràng và linh hoạt hơn. Tôi cảm thấy rằng mình đã trải qua một bước nhảy vọt về chất lượng kỹ năng giảng dạy và các tiêu chuẩn học thuật. Tôi dường như có thể giải quyết bất kỳ vấn đề hoặc khó khăn nào tôi gặp phải trong việc dạy học.
Chương trình hỗ trợ giảng dạy và đồ án mà tôi phát triển đã giúp biến các khái niệm trừu tượng thành các khái niệm cụ thể, có thể truyền đạt lại được và làm cho các chủ đề buồn tẻ trở nên sống động. Tôi luôn có thể tìm thấy một bước đột phá khi gặp phải các chủ đề khó khăn trong giảng dạy, và có thể đưa ra những giải thích sâu sắc nhưng dễ hiểu mà sinh viên có thể thực hành một cách hợp lý.
Thành tích trong toán học của các em học sinh do tôi giảng dạy là vượt trên các lớp khác, và cuối cùng nhà trường đề nghị tôi chuyên dạy các lớp điểm cho những học sinh giỏi nhất.
Trường chúng tôi tổ chức các lớp học mẫu vào mỗi học kỳ và tôi luôn được chọn để thuyết trình trong các lớp học này.
Một lần, trường chúng tôi tổ chức một hoạt động để đánh giá về kỹ năng giảng dạy của các giáo viên trẻ. Trong phiên đánh giá, giáo viên trẻ trong nhóm chuẩn bị của tôi đã không làm tốt. Trưởng khối của chúng tôi trở nên rất lo lắng và yêu cầu tôi giúp anh ta.
Người giáo viên trẻ và tôi đã có một cuộc thảo luận cởi mở về kế hoạch giảng dạy của anh ấy và anh ấy cũng đã thay đổi đồ án của mình dựa trên lời khuyên của tôi. Cuối cùng, giáo viên trẻ này đã giành vị trí đứng đầu trong đánh giá tổng thể. Anh nói trước tất cả các đồng nghiệp rằng anh ngưỡng mộ sự sáng tạo của tôi và ngưỡng mộ con người của tôi nhiều hơn.
Một lần, trưởng phòng giáo dục của khu vực chúng tôi đến trường để quan sát các lớp học. Ông ấy cảm thấy không hài lòng với các lớp học mà mình tham dự, kể cả lớp học của hiệu trưởng.
Các giáo viên đã nghi ngờ về uy tín của hiệu trưởng và bình luận sau lưng rằng: “Tôi tự hỏi liệu ông ấy có từng đứng lớp hay không. Có lẽ ông ta chỉ giỏi về giấy tờ và không biết gì về việc giảng dạy thực sự”.
Sau khi vị trưởng phòng dự thính lớp học của tôi, ông ấy nói rằng ông rất vui khi được dự giờ lớp tôi. Sau đó, ông ấy còn nói đùa trước hội đồng giáo viên rằng “Trường chúng ta chỉ có một và nửa giáo viên.”
Ông gọi tôi là “một giáo viên” và các giáo viên khác là “nửa giáo viên”, chỉ ra rằng tất cả các giáo viên khác, kể cả hiệu trưởng, đều không xứng đáng với danh hiệu “giáo viên” theo tiêu chuẩn của ông.
Hai giải thưởng lớn
Phòng Giáo dục trong thành phố của chúng tôi khá chú trọng đến Cuộc thi Olympic Toán học Tiểu học cấp Quốc gia và sử dụng các giải thưởng đạt được trong cuộc thi như các tiêu chuẩn đánh giá.
Các trường trong thành phố của chúng tôi và một vài trường thị trấn trọng điểm thường bắt đầu chọn học sinh giỏi từ lớp ba và lập ra các lớp chuyên toán Olympic vào lớp bốn. Học sinh được đào tạo với các tài liệu toán đặc biệt để khi tham gia cuộc thi vào lớp sáu, các em đã có nhiều kiến thức, kỹ năng, phương pháp và thói quen học tập tốt để đạt thành tích cao trong cuộc thi.
Trong khi đó, các giáo viên dạy kèm cho các lớp đặc biệt này cũng đã tích luỹ được một số tài liệu và kinh nghiệm nhất định. Vì vậy, việc những học sinh này thường đạt kết quả cao trong cuộc thi cũng là điều dễ hiểu.
Đội ngũ giáo dục ở thị trấn chúng tôi đã không chú ý nhiều đến các kỳ thi từ đầu, nhưng sau này đã có một sự thay đổi.
Họ đã chọn một nhóm học sinh lớp năm thông qua các kỳ thi từ nhiều trường khác nhau, thành lập một lớp toán học lớp sáu ở trường trung học cơ sở của chúng tôi và yêu cầu tôi làm giáo viên.
Tôi cảm thấy đôi chút khó khăn, vì chúng tôi bắt đầu muộn hơn nhiều so với các trường khác và tôi có ít kinh nghiệm trong việc luyện thi toán học Olympic cấp tiểu học. Bên cạnh đó, trường của chúng tôi không có tài liệu hướng dẫn phù hợp cho cuộc thi như vậy.
Tôi chia sẻ mối quan tâm của tôi với các lãnh đạo trường học, nhưng họ nhấn mạnh rằng tôi nên tiếp tục. Là một học viên Đại Pháp, tôi nghĩ tôi nên nhận công việc khó khăn và cố gắng hết mức có thể.
Toán học là môn học chính của lớp học và trong nhiều tháng, tôi là giáo viên duy nhất và phải làm tất cả việc giảng dạy, huấn luyện và hành chính. Tôi luôn tuân theo các nguyên lý của Pháp Luân Công trong hành xử và hướng dẫn học sinh.
Thỉnh thoảng, có một vài học sinh lười biếng hoặc sao chép đáp án từ người khác. Tôi sẽ nói với các em nên trung thực và chăm chỉ, không được lười biếng hoặc gian lận. Đôi khi, giữa tôi và học sinh cũng xảy ra xung đột. Vào những lúc như vậy, tôi sẽ giảng về “Thiện và Nhẫn”, bảo các cháu không nên suy nghĩ tiêu cực về người khác mà nên tử tế và thấu hiểu.
Khi căng thẳng và áp lực tăng lên trước kỳ thi, tôi sẽ cố gắng trấn tĩnh các em, bảo chúng hãy coi kỳ thi chỉ như làm bài tập về nhà ở một địa điểm khác, và chúng nên tập trung làm bài tập về nhà và để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Tôi cũng nói với các em không nên theo đuổi thành tích hay bảng xếp hạng.
Những đứa trẻ có bản tính tốt và chúng hiểu rằng tôi thực sự quan tâm đến chúng, vì vậy chúng lắng nghe tôi.
Các em học sinh đã giúp đỡ lẫn nhau trong học tập và tránh xa sự kỳ thị, khoe khoang hoặc cạnh tranh với nhau. Các em giúp tôi lau bảng và dọn dẹp bục giảng và trợ giảng trong giờ nghỉ. Khi tôi đi ra ngoài để in gì đó, các em đều giữ trật tự lớp học. Nếu các em cảm thấy mình học kém hơn, thì chúng sẽ hướng nội để tìm ra những thiếu sót của bản thân.
Một hôm, một nam sinh thú nhận với tôi rằng cậu ấy đã làm điều gì đó sai trái vì đã làm gẫy một cột tre trong vườn rau của hàng xóm.
Trước khi đi ngủ sau buổi tự học buổi tối, học sinh trung học cơ sở luôn chơi bên ngoài ký túc xá, nhưng học sinh của tôi sẽ ngồi yên trên giường, xem lại những gì đã học được trong ngày cho đến giờ tắt đèn.
Trong buổi tự học buổi tối trước cuộc thi, tôi bảo các em học sinh thư giãn và cho các em xem những bức ảnh về Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền khắp thế giới. Tôi cũng đọc tiểu sử của Sư phụ ở mặt sau của cuốn Chuyển Pháp Luân cho các em nghe.
Ba mươi học sinh của tôi đã tham dự Cuộc thi Olympic Toán Tiểu học cấp Quốc gia được tổ chức vào tháng 4 năm 1999.
Khi có kết quả, hai học sinh của tôi có điểm số cao nhất và được trao “Giải thưởng lớn”; mười cháu đạt giải nhất; mười cháu đạt giải nhì, và năm cháu đạt giải ba.
Trong kỳ nghỉ hè, hai cháu đạt “Giải thưởng lớn” được mời tham gia Trại hè Olympic Toán Tiểu học Quốc gia.
Đây là lần đầu tiên thị trấn của chúng tôi đạt được những thành tích lớn như vậy, vượt qua thành tích của các trường ở những thành phố có uy tín. Đó là một vinh dự lớn cho khu vực của chúng tôi.
Tôi hiểu rằng trí huệ và khả năng trong giảng dạy và thành tích của học sinh đến từ huyền năng của Đại Pháp và các nguyên lý của Pháp.
Con trai may mắn của tôi
Trước khi con trai tôi tham dự kỳ thi tuyển sinh trung học, giáo viên của cháu nói rằng có một chút mạo hiểm khi cháu nộp đơn vào trường trung học tốt nhất trong thành phố, bởi vì nếu cháu không đạt được điểm chuẩn, chúng tôi sẽ phải trả rất nhiều tiền để cháu được học ở đó.
Kết quả con trai tôi đạt tổng cộng 513 điểm, vẫn thấp hơn một chút so với số điểm mà giáo viên của cháu dự đoán.
Tôi nói với con trai mình, “13 tháng 5 là Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới. Nếu con tin rằng Đại Pháp là tốt và con được 513 điểm, thì con sẽ ổn và trường học sẽ không tính thêm tiền từ gia đình của một học viên Đại Pháp”. Thật vậy, khi thông báo cắt giảm phí nhập học được công bố, con trai của tôi thừa 9 điểm.
Ở trường trung học, cháu xếp hạng ở giữa trong số 70 học sinh. Sau đó, do học tập chểnh mảng nên cháu đã bị tụt lại phía sau.
Nửa sau của năm cuối cấp, cháu nhận ra rằng cần phải bắt kịp và cố gắng hơn, nhờ thế mà điểm số của cháu ngày càng cao hơn.
Tuy nhiên, giáo viên của cháu vẫn không khuyến khích cháu chọn các trường đại học trọng điểm vì lo rằng cháu có thể làm không tốt bài kiểm tra đầu vào.
Trước kỳ thi, con trai tôi đã giúp giáo viên của mình thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Cháu cũng giúp giáo viên chủ nhiệm của mình thoái Đoàn Thanh niên.
Khi cháu đi thi, cháu mang theo tấm bùa “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.
Cháu đã làm tốt và điểm số của cháu đã vượt trên số điểm nhập học của các trường đại học trọng điểm và được nhận vào trường đại học theo đúng lựa chọn hàng đầu của cháu. Giáo viên của cháu nói rằng con trai tôi đã vượt quá mong đợi của thầy cô và rằng cháu là người may mắn nhất trong lớp học.
Bây giờ, con trai tôi đang làm việc tại một công ty nước ngoài với mức lương tốt và một triển vọng tươi sáng. Cháu thường đi ra nước ngoài để làm việc và học tập. Tất cả người thân và bạn bè của chũng tôi đều nói rằng con trai tôi quả thật rất may mắn!
Trải nghiệm kỳ diệu của chồng tôi
Mặc dù chồng tôi không phải là một học viên Pháp Luân Công, nhưng anh ấy biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt nên rất ủng hộ tôi. Kết quả là, anh ấy cũng được hưởng lợi từ Đại Pháp.
Anh ấy thích uống rượu, và trong một lần lái xe sau khi uống, anh đã bị ngã xuống mương.
Kết quả chụp X-quang cho thấy anh bị gãy vài chiếc xương sườn và phổi bị chảy máu. Anh bị chảy máu trong và cần điều trị khẩn cấp để lấy máu ra.
Các bác sĩ đã phải cắt quần áo của anh, nối nhiều loại máy khác nhau vào người và rạch hai vết trên người anh. Họ rút ra hai lọ máu lớn.
Các đồng nghiệp của anh đã đến hiện trường vụ tai nạn và thấy một số tảng đá lớn trong mương. Tất cả họ đều nói rằng Thần Phật ắt hẳn đã phù hộ anh, bởi vì anh khó mà sống nổi nếu va phải đá ở dưới mương.
Chồng tôi đã hồi phục rất nhanh sau đó và mọi người đều nói đó là một phép lạ.
Hiện giờ chồng tôi đã nhận được một công việc mới, nhàn nhã hơn nhưng vẫn được trả lương tốt. Anh ấy thực sự thích công việc mới của mình, và để bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc của mình đối với Đại Pháp, anh đã treo một tấm bùa hộ mệnh của Đại Pháp trong văn phòng của mình.
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự bảo hộ từ bi của Ngài đối với gia đình tôi. Tôi mong tất cả mọi người đều nhận ra Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân Thiện Nhẫn là tốt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/7/370720.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/17/171552.html
Đăng ngày 28-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.