Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-8-2018] Gần đây tôi có đọc một bài chia sẻ trên trang Minh Huệ cho rằng các điều phối viên chung không nên quản một khu vực quá lớn và tôi đồng ý với điều đó. Thực tế, tình huống ở khu vực tôi rất giống với tình huống được kể trong bài viết. Đó là việc một số học viên đã phối hợp trên diện rộng thông qua dùng hộp thư nội bộ. Ví dụ là gần đây có một yêu cầu phát chính niệm để giải cứu một số học viên bị bắt giữ. Đó là một danh sách dài, và học viên tại các điểm sản xuất tài liệu phải in nó ra để truyền đi.
Sư phụ đã giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp, về phát chính niệm ấy, phát chính niệm bốn lần [toàn cầu] ấy, mà có thể làm được; bình thường khi tự mình gặp can nhiễu, thì có thể chính niệm đi thanh lý những can nhiễu [đến] bản thân mình, như vậy là khả dĩ rồi. Quả thực chư vị đụng phải can nhiễu rất rõ ràng, chư vị có thể phát chính niệm thanh lý nó, không được làm việc này một cách thường xuyên hoặc trên diện tích rộng. Bởi vì đệ tử Đại Pháp đều đang cứu người, giảng chân tướng, [nếu] đi làm những việc khác thì chẳng phải là can nhiễu sao? Kỳ lạ khác thường ấy là không được đâu, biến những việc này thành sang một loại hình thức khác, thì đương nhiên các đệ tử Đại Pháp cần phản đối. Thực ra [hãy] lý trí đối đãi những việc này, nhất định phải thanh tỉnh.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc năm 2015)
Tự ngã ẩn giấu
Trong khu vực tôi, chúng tôi thường nhận được các thông báo phát chính niệm trên diện rộng và thường xuyên. Các học viên tại các điểm in tài liệu phải in và phân phát các thông báo này. Một số học viên thậm chí còn tích được cả chồng những thông báo đó. Sau khi đọc đoạn Pháp ở trên, chúng tôi đã dừng cách làm này. Nhưng, sau một thời gian, hình thức phối hợp quy mô lớn lại quay trở lại. Đó là lý do tại sao đọc bài chia sẻ này thực sự khiến tôi bị chấn động.
Trên thực tế, tôi không phải là người điều phối trong khu vực của mình, tình huống của tôi cũng không tương tự như của người điều phối chung được mô tả trong bài viết. Tôi cảm thấy mình đóng một vai trò nhỏ và không đi đến nhiều nơi. Tuy nhiên, sau khi đọc bài chia sẻ, tôi nhận thấy mình vẫn còn tham gia phối hợp trong một phạm vi rộng – mặc dù tôi đã làm điều đó thông qua hộp thư nội bộ. Điều đó có nghĩa là tôi vẫn còn chấp trước ẩn sâu mặc dù tôi cảm thấy mình đã giúp nhóm phối hợp với nhau như một chỉnh thể. Sự thật là, tôi cảm thấy mình được thể hiện giá trị của bản thân và thấy vui về điều đó.
Hơn nữa, tôi thấy mình tự mãn, như thể tôi phụ trách một nhóm người và có thể bảo họ làm các việc theo cách của mình. Nói cách khác, tôi thấy mình là người điều phối. Nghĩ mình tốt hơn người khác rõ ràng là tự tư và tự mãn.
Buông bỏ quan niệm
Khi lần đầu tiên đọc bài chia sẻ đó, tôi nghĩ: “Nếu không phối hợp thông qua hộp thư nội bộ, thì mọi người sẽ hoàn thành các việc như thế nào? Làm thế nào để có thể dẫn dắt các học viên khác hình thành chỉnh thể?”
Sau đó, tôi nhận ra rằng việc không phối hợp trên diện rộng là điều Sư phụ đã nhắc đến trong các bài giảng Pháp. Ý tưởng của tôi tốt hơn Pháp chăng? Điều Sư phụ giảng chắc chắn là tốt cho chúng ta. Sao tôi có thể đánh giá Pháp bằng kinh nghiệm và nhận thức hữu hạn của mình được? Hơn nữa, trong Pháp có sự từ bi, trân quý và bảo hộ của Sư phụ. Qua hướng nội, tôi đã thức tỉnh và tìm ra được nhiều quan niệm người thường ẩn giấu. Bây giờ tôi nhận ra rằng cảm giác tiêu cực mà mình từng có trước đây liên quan đến tự ngã và vị tư của tôi, cũng như những nhân tố xấu phía sau chúng. Chúng là những suy nghĩ và quan niệm mà tôi đã ôm giữ trong thời gian dài, khiến tôi không muốn buông bỏ chúng.
Tôi chia sẻ thể ngộ của mình với một học viên khác. Chúng tôi phát hiện ra rằng hầu hết những người điều phối chung trong các khu vực mà chúng tôi biết đều đã từng trải qua tất cả các chủng loại khổ nạn. Một số vẫn đang bị giam giữ. Ngoài ra, bất cứ khi nào các học viên này bị bức hại, nó gây ra sự xáo trộn nghiêm trọng trong khu vực của họ. Đôi khi một số lượng lớn các học viên bị ảnh hưởng.
Hãy thanh tỉnh
Chúng tôi nhận ra rằng ý định ban đầu của các học viên này là giúp các học viên trong khu vực của họ hình thành chỉnh thể. Họ sẵn sàng bỏ công sức vào việc đó và coi sự phó xuất của họ là vô ngã vì nó là vì Đại Pháp và các học viên khác. Trước khi bị bắt, họ thường có rất nhiều thông tin về các học viên địa phương và đã đi lại rất nhiều giữa các điểm sản xuất tài liệu và các học viên. Họ cũng có nhiều thư điện tử (email) về nhiều vấn đề cần giải quyết. Kết quả là, việc bắt giữ họ thường gây ra tổn thất rất lớn.
Bất cứ khi nào điều đó xảy ra, các học viên trong khu vực của họ thường rất lo lắng, vì những người điều phối này rất có năng lực và nghiêm khắc với bản thân. Sự nhiệt tâm và vô ngã của họ đã lấy được lòng tin của các học viên khác. Nhiều học viên tự hỏi: “Học viên này đã làm rất nhiều việc cho người khác và cho chỉnh thể học viên – tại sao anh ấy có thể bị bức hại?”
Gần đây, một học viên như vậy đã được thả tự do. Khi bị thẩm vấn, các quan chức cộng sản dường như nghĩ anh là người điều phối chung ở nhiều địa phương và thực sự đã gây áp lực lên anh ấy. Người học viên này đã vô cùng thống khổ. Tất nhiên, cáo buộc rằng anh ấy là người điều phối chung của nhiều địa phương là không có căn cứ. Trên bề mặt, những quan chức này định thổi phồng vụ việc để làm hài lòng cấp trên của họ. Mặt khác, điều này xảy ra vì các nhân tố bất hảo trong không gian khác có thể lợi dụng những sơ hở của học viên này.
Khi chúng tôi thảo luận vấn đề này, một người trong chúng tôi đã hỏi vị học viên: “Anh có bao giờ nghĩ đến việc trở thành người điều phối của nhiều địa phương không?” Anh ấy im lặng. Sau đó, tôi nghe nói rằng anh đã tìm ra lý do tại sao mình bị bức hại: Vì tự ngã quá mạnh, anh đã quên lời dạy của Sư phụ. Cuối cùng anh ấy đã thanh tỉnh sau nhiều năm chịu đau khổ.
Đặt mình lên trên Sư phụ và Pháp
Qua nhiều năm, tôi đã nghe một số người điều phối đưa ra những nhận định tương tự sau khi họ được thả: “Tôi từng nghĩ rằng mọi thứ trong khu vực của chúng tôi sẽ không ổn nếu không có tôi. Sau thời gian bị giam giữ và quay trở lại, tôi thấy không có gì bất ổn cả. Qua việc này, tôi nhận ra mình đã sai – nhờ Sư phụ và Pháp, cả chỉnh thể của chúng ta sẽ ổn mà không cần có tôi.”
Những bài học này nhắc nhở chúng ta rằng bất cứ ai quên Sư phụ và Pháp, có thể người đó đang đặt mình lên trên những người khác. Khi một học viên cảm thấy vai trò của mình là không thể thiếu được, học viên đó có thể gặp nguy hiểm.
Nếu một học viên luôn lo lắng về người khác và không tin tưởng rằng họ có thể xử lý các việc, thực ra học viên đó có thể đã quên rằng Sư phụ đang chăm lo cho tất cả chúng ta. Qua cách nghĩ ấy, học viên đó có đang đặt mình lên trên Sư phụ và Pháp không? Những người điều phối đã nhận ra rằng những nhân tố bất hảo thường xuyên gây trở ngại cho chúng ta vì tự ngã mạnh mẽ của chính chúng ta. Lúc đó, họ đang chứng thực bản thân chứ không phải chứng thực Pháp.
Tôi nhớ một người điều phối từng nói rằng anh muốn làm việc lớn để khiến mọi người chú ý. Đây là thể hiện của tự ngã mạnh mẽ. Trên thực tế, khi một học viên thực sự vô ngã vị tha mà không có sơ hở, những nhân tố bất hảo sẽ không dám bức hại anh/cô ấy.
Tình hình ở Trung Quốc Đại lục rất phức tạp. Việc có nhiều điểm sản xuất tài liệu quy mô nhỏ sẽ tốt hơn thay vì tập trung thành những điểm lớn. Vì một người có sức chịu đựng, năng lực và trí tuệ hữu hạn. Có một người điều phối chung là không an toàn và các nhân tố bất hảo có thể dễ dàng lợi dụng điều đó.
Sư phụ đã giảng:
“Minh Huệ Net là sân giao lưu của các đệ tử Đại Pháp, về đối ngoại cũng là một cửa sổ. Có việc thì có thể thông qua Minh Huệ Net để nói ra quan điểm của mọi người; điều phối ở diện rộng thì nay không được làm, nghĩ vấn đề thì nhất định phải chú ý an toàn.” (Giảng Pháp tại Washington, DC năm 2018)
Sư phụ đã ban chúng ta cách để giải quyết vấn đề; chúng ta chỉ cần ghi nhớ và thực hành theo.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/6/372089.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/10/171837.html
Đăng ngày 30-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.