Tên: Ôn Khánh Lan(温庆兰)

Giới tính: Nữ

Tuổi: 60
Địa chỉ: Làng Phúc Hiệp, thị trấn Bách Du, khu Tây Phong, thành phố Thiết Lĩnh, tỉnh Liêu Ninh

Nghề nghiệp: Chủ cửa hàng

Ngày bị bắt gần đây nhất: Ngày 23 tháng 9 năm 2009.

Nơi bị bắt gần đây nhất: Nhà tù số 1 thành phố Thẩm Dương
Thành phố: Thẩm Dương

Tỉnh: Liêu Ninh

Hình thức bức hại: Tống tiền, nhà bị lục soát, giam giữ.

[MINH HUỆ 04-10-2009] (Thông tin từ tỉnh Liêu Ninh) Ông Vương Văn Chương, 60 tuổi, sống tại Khu Tây Phong ở Thành phố Thiết Lĩnh, tỉnh Liêu Ninh. Do ông tập luyện Pháp Luân Công, ông đã bị cảnh sát giam giữ nhiều lần. Ngày 8 tháng 7 năm 2009, ông đã bị kết án bốn năm tù. Vợ ông, bà Ôn Khánh Lan, cũng 60 tuổi, đã bị buộc phải rời khỏi nhà và ẩn mình. Bà Ôn đã bị bắt vào ngày 23 tháng 9 năm 2009 tại thành phố Tân Dân và bị đưa đến Nhà tù số một Thẩm Dương, nơi bà bị giam đến ngày hôm nay. Gia đình bà không được phép vào thăm bà.

Ông Vương bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào cuối năm 1998. Sau khi tập luyện, ông đã thay đổi được tâm trạng hay bực tức, cai được thuốc lá và rượu bia, và mọi bệnh tật của ông đều biến mất. Sau khi gia đình ông hiểu ra bằng cách nào mà ông có thể trở nên tốt hơn, họ cũng trở thành những học viên. Vợ ông, Ôn Khánh Lan, có nhiều vấn đề về sức khỏe, nghiêm trọng nhất là bà bị bệnh đau đầu. Khi bà bị đau đầu, bà thường đập đầu vào tường nên vết thương càng tệ hơn. Sau khi tập luyện Pháp Luân Công, bệnh đau đầu của bà đã được chữa khỏi, cùng với nhiều vấn đề khác. Con gái lớn của ông Vương, cô Vương Tân Vũ, bị một vết nấm ở trên mặt, cô đã dùng mọi cách chữa đều không khỏi. Sau khi cô tập luyện Pháp Luân Công, vết nấm đã biến mất.

Tháng 7 năm 1999, chính quyền Giang Trạch Dân bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Ông Vương, và gia đình ông, cùng nhiều học viên khác đã đến Trường Xuân để giảng rõ sự thật với chính quyền. Sau khi họ quay về, cảnh sát địa phương đã bắt giữ họ, còng tay họ và giam họ trong một đêm. Cảnh sát cũng tống tiền 10,000 nhân dân tệ trước khi thả họ ra. Sau đó, cảnh sát và nhân viên chính quyền địa phương thường quấy nhiễu gia đình.

Vào một buổi sáng trước khi bà Ôn thức dậy, Lưu Chấn Thanh, một cảnh sát địa phương và nhiều cảnh sát khác đã xông vào nhà bà. Tuy họ đã tìm kiếm nhưng không thấy bất cứ chứng cứ nào, nhưng cảnh sát vẫn bắt bà Ôn. Bà bị đưa đến đồn cảnh sát địa phương và bị giam trong 15 ngày.

Tháng 7 năm 2000, Lý Thành Kiệt, cảnh sát ở khu, Lý Tiểu Ba, cảnh sát địa phương, và nhiều cảnh sát khác đã đến nhà ông Vương. Họ đã bắt ông cùng với người con gái thứ hai, cô Vương Tân Dĩnh. Cả hai người đều bị tuyên án lần lượt một năm lao động cưỡng bức. Ông Vương bị đưa đến Trại lao động cưỡng bức Thiết Lĩnh; cô Vương bị đưa dến Trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia. Ông Vương đã bị tra tấn rất tàn nhẫn tại Thiết Lĩnh. Người con gái lớn của ông Vương, cô
Vương Tân Vũ, cũng đã đến Bắc Kinh để chứng thực quyền được tập luyện Pháp Luân Công. Cô đã bị bắt và bị đưa về nơi ở, nơi chính quyền đã tống tiền cô 1,000 nhân dân tệ. Để trả tiền, gia đình cô đã phải bán một con bê.

Sau đó, chồng cô Vương Tân Vũ đã không cho cô tập luyện Pháp Luân Công. Ông đã ép cô phải tập động tác không bình thường, và đó là nguyên nhân khiến cô bị mất trí. Tháng 6 năm 2008, cô đã tự tử ở tuổi 33.

Lúc 11 giờ sáng ngày 2 tháng 3 năm 2009, khi ông Vương Văn Chương đang phát tài liệu về Pháp Luân Công và về cuộc đàn áp ở chợ thị trấn Bình Cương. Vài người đã tố giác ông với cảnh sát, khiến ông bị bắt bởi cảnh sát ở thị trấn Bình Cương. Lúc 1 giờ chiều, Đồn cảnh sát Bình Cương đã cử 20 cảnh sát trên năm chiếc xe đến nhà ông Vương. Trong suốt hai giờ, cảnh sát đã ép ông Vương phải mở cửa và tịch thu một máy tính xách tay, một máy in màu, một TV 25 inch, một đầu DVD, các sách Pháp Luân Công, các đĩa Thần Vận, nhiều tài liệu và 400 nhân dân tệ. Cảnh sát cũng đóng cửa cửa hiệu, đã tồn tại 30 năm của gia đình. Vợ ông Vương, bà Ôn Khánh Lan, bị buộc phải rời khỏi nhà và phải đi trốn.

Ngày 9 tháng 7 năm 2009, Tòa án khu Tây Phong đã bí mật mở phiên tòa tuyên án ông Vương bốn năm tù. Theo một nguồn tin chính xác, không người nào trong gia đình được phép tham dự phiên tòa. Khi được hỏi sau đó, gia đình ông nói rằng họ đã không nhận được bất cứ thông tin gì. Sau phiên xử, vài người đã gọi cho người con rể thứ hai để xác nhận với gia đình về kết quả của phiên tòa.

Sau khi bà Ôn trở thành không nhà cửa, bà sống rất khó khăn. Bà không có một nơi an toàn để ở và chỉ có một ít tiền; áp lực từ họ hàng của bà và từ xã hội thật to lớn. Dù gặp nhiều tai ương, bà vẫn tiếp tục giảng rõ sự thật cho mọi người để cứu họ. Ngày 23 tháng 9 năm 2009, khi bà đang nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công ở làng Tiền Sa Hà, thị trấn Cáp Ngưu, thành phố Tân Dân, cảnh sát đã bắt giữ bà. Bà hiện đang bị giam tại Nhà tù số một Thẩm Dương.

Trường hợp gia đình ông Vương là một trong hàng nghìn những trường hợp bị bức hại của các học viên Pháp Luân Công và gia đình họ. Chúng tôi xin thỉnh cầu mọi người với nhận thức công lý giúp đỡ chúng tôi chấm dứt cuộc đàn áp Pháp Luân Công.
Ngày 3 tháng 10 năm 2009


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2009/10/4/209621.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2009/10/18/111685.html
Đăng ngày 21-10-2009: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share