[MINH HUỆ 4-5-2002] Một buổi trưa, con trai tôi (gần 4 tuổi) trong khi leo lên một cái ghế để với lấy quả lê trên bàn, đã bị ngã xuống đất và làm lật đổ mất nửa đĩa cơm tôi để lên bàn. Cháu ngã nằm trên sàn, cả người vương vãi đầy cơm, và phản ứng đầu tiên của tôi là tôi cần phải bình tĩnh. Con trai tôi có vẻ vẫn ổn, vì thế tôi kéo cháu dậy và sau đó dọn sạch tấm thảm chỗ con trai tôi vừa ngã. Tôi không chỉ cảm thấy bản thân mình không hề nổi giận, mà tôi còn thấy rằng việc đó là do lỗi của tôi, vì tôi đã không dọn bàn ăn ngay sau khi kết thúc bữa trưa.

Trước đây, khi các con tôi làm đổ hay rơi bất cứ thứ gì, theo bản năng tôi sẽ nghĩ ngay rằng đó là lỗi của các cháu và la mắng. Sau đó, tôi cảm thấy hành vi đó là không từ bi, và tôi cần phải chú ý và đề cao ở phương diện này. Cuối cùng tôi đã thay đổi được thói quen xấu đó và tìm thấy lỗi của mình. Tôi chân thành thừa nhận với con trai mình rằng đó là lỗi của tôi và sau này cháu cần phải cẩn thận hơn. Con trai tôi ngoan ngoãn gật đầu. Đúng lúc đó, tôi cảm thấy một bầu không khí an hoà lan toả trong không gian. Liên tục tu luyện bản thân và thay đổi những quan niệm sai của mình, cuối cùng tôi nhận ra rằng từ sâu trong tâm mình tôi có thể đối xử với mọi người bằng lòng từ bi và bao dung. Điều đó khiến tôi cảm thấy trong tâm mình thật dễ chịu. Tôi cảm thấy trong tâm mình rằng tôi đã may mắn biết bao khi biết được chân tướng vĩnh hằng và có cơ hội tu luyện bản thân dưới sự từ bi vô hạn của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi cảm thấy hạnh phúc, may mắn và an hoà sau khi đề cao bản thân mình.

Một ngày sau sự việc đó, con trai tôi lại làm đổ một nửa bát canh; tôi nói ngay trong tích tắc không do dự: “Không sao cả. Con vẫn ổn chứ?” Sau đó tôi dọn dẹp đống canh bằng khăn giấy. Tôi chu đáo nói với con trai mình: “Lần sau con cần phải cẩn thận hơn.” Điều này làm ấm áp trái tim mọi thành viên trong gia đình. Từ sự việc đó, con trai rất hiếm khi lại làm đổ gì đó.

Một hôm, chồng tôi không thể tìm được cái bấm móng tay. Anh ấy cáu gắt, và buộc tội tôi đã để chúng không đúng nơi đúng chỗ. Anh ấy tức giận đến mức trước khi rời nhà để ra ngoài chơi với mấy đứa trẻ, anh đã nói với tôi: “Em hãy tìm cho anh cái bấm móng tay trước khi anh quay lại!” Ngay lúc đó, bầu không khí đầy căng thẳng. Sau đó con trai tôi nói với chồng tôi: “Nếu sau khi chúng ta quay lại, mẹ vẫn chưa tìm thấy bấm móng tay, bố chỉ cần nói ‘Không sao cả!” Con trai tôi đã học được cách bao dung. Vì thế, cuối cùng kết quả đúng là “Không sao cả!”

Tôi nghĩ trong đầu: “Phần thưởng dành cho mình không chỉ là sự tu luyện của bản thân, mà còn là cơ hội để mình tạo ảnh hưởng [tốt] đối với con trai.” Đúng như Sư phụ đã giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)

Thật là hạnh phúc, cho những ai có cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2002/5/4/29497.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2002/5/20/22093.html

Đăng ngày 03-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share