[MINH HUỆ 26-04-2003]
1. Thường trong tu luyện cá nhân và tu luyện trong Chính Pháp của tôi, có một số điều nhất định mà tôi không chú ý đặc biệt, mặc dù Sư phụ đã bảo chúng ta phải chú ý đến tiểu tiết. Việc này thường đóng vai trò tiêu cực trong Chính Pháp và trong vấn đề này, do lối tư duy thông thường của tôi, sự đề cao không phải là căn bản. Tuy nhiên, một ngày tôi nhận được nhiều điểm hóa về điều này.
Một ngày nọ, tôi ngủ muộn ngay cả khi tôi đã dậy sớm nhiều lần, và sau đó tôi đã quên chuẩn bị một số thứ cho một trong các lớp học của mình. Khi tôi đến lớp muộn, tôi đã nói chuyện với Giáo sư và giải thích vì sao tôi không chuẩn bị được bất kỳ thứ gì. Giáo sư bảo tôi hãy chắc chắn là sẽ sẵn sàng vào tuần tới. Đây là điểm hóa đầu tiên: cụ thể là, nếu một việc chưa được thực hiện tốt, hãy chú ý tới nó và hãy nhớ làm nó thật tốt lần sau, ngay cả khi nó là một việc nhỏ.
Sau đó trong lớp học, Giáo sư yêu cầu tôi làm một trong số những việc cần làm, và tôi đã thực hiện rất nhanh và tôi có thể rời lớp sớm. Cuối ngày hôm đó, tôi đã tới một lớp học khác của mình. Khi tôi lái xe, tôi bật đèn vì trời đang tối dần. Tôi lại bị muộn lần nữa và vội vã vào lớp, quên tắt đèn. Sau khi lớp học kết thúc, tôi trở lại xe và phát hiện rằng đèn vẫn bật, nhưng ánh sáng yếu ớt và xe tôi không thể nổ máy. Đây là điểm hóa thứ hai, nhấn mạnh cùng một vấn đề ở một khía cạnh khác, rằng ngay cả khi tôi vội vàng trong Chính Pháp và làm các việc một cách nhanh chóng, điều đó không có nghĩa là làm một cách quấy quá và ôm đồm. Lập tức sau đó, khi tôi tới lớp học tiếp theo tôi đã sử dụng điện thoại di động để gọi người đến giúp. Chiếc điện thoại này hầu như lúc nào cũng nằm ở bên hông gắn vào thắt lưng của tôi. Tuy nhiên, lần này khi tôi cúi xuống lấy điện thoại, tôi không thấy nó đâu. Điện thoại của tôi không có ở đó, và một hình ảnh thoáng qua trong đầu khi tôi đang thay quần áo, tôi đã tháo điện thoại ra và sau đó quên mang theo nó vì tôi đang vội. Điểm hóa này nhấn mạnh thêm điều đã đề cập bên trên, rằng những “việc nhỏ” không thực sự là nhỏ, đặc biệt khi có nhiều sự việc nhỏ nhặt, bởi vì bây giờ thời gian quý giá đã bị lãng phí!
Khi tôi tới một lớp học khác, tôi thấy rằng chúng tôi đang làm bài kiểm tra mà tôi chưa học. Tôi vật lộn vất vả qua bài kiểm tra và hầu như không biết nội dung nào. Điều này cũng mất rất nhiều thời gian (bởi vì chúng tôi có thể ra về sau khi làm xong bài kiểm tra) và sẽ nhận được xếp hạng không đáp ứng tiêu chuẩn của một học sinh giỏi. Giáo sư lúc đầu thậm chí nói rằng chúng tôi chỉ phải trả lời 8 trong số 10 câu hỏi để giúp chúng tôi dễ dàng hơn và sau đó trong khi tôi đang vật lộn, ông ấy cố gắng giúp cả lớp bằng cách đưa ra những gợi ý. Điều này giúp tôi thấy rằng vào ngày này tôi đang nhận được nhiều điểm hóa để chân chính tu luyện bỏ đi những thứ này. Sau đó khi tôi gần như đã làm xong, Giáo sư của tôi chọn một tờ báo lên và đọc, trong đó có những chữ lớn ở trang trước mặt: “Bài kiểm tra này có thể giúp cứu mạng bạn!” Lúc đó tôi bắt đầu nhận ra tất cả các điểm hóa trong cả ngày hôm ấy và tôi cần đề cao ở điểm nào. Sau đó khi tôi kết thúc, tôi đã tới gặp Giáo sư và không do dự tôi nói: “Chúng em có thể ra về sau khi làm xong bài kiểm tra không?” Giáo sư đáp: “Được.”
2. Gần đây tôi thấy hai bát thức ăn đã bị các học viên bỏ lại và chưa được ăn. Một học viên khác và tôi đã nói về điều này không tốt như thế nào. Sau đó anh ấy hỏi tôi: “Vậy, bạn sẽ ăn chúng chứ?” Tôi đáp với đầy nhân tâm: “Không”. Sau đó khi tôi ngồi xuống và nhìn các bát, tôi chợt nhận ra rằng nếu chúng ta không “ăn” một cái gì đó, Sư phụ sẽ phải “ăn” nó cho chúng ta. Nói cách khác, nếu chúng ta không làm tốt việc gì đó vào lúc này trong thời kỳ Chính Pháp, thì Sư phụ sẽ phải giải quyết những vấn đề này có thể là do lỗi của chúng ta gây ra. Do vậy, chúng ta phải nhớ xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp vào mọi lúc và thực sự sống theo các tiêu chuẩn mà Sư phụ đã đề ra.
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2003/4/26/34919.html
Đăng ngày 02-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.