Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-07-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với mục đích chữa bệnh vào năm 2006 sau khi nhận được một quyển sách Chuyển Pháp Luân từ dì tôi, người đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hơn một năm trước.
Dì ấy chỉ đọc Chuyển Pháp Luân và không ra ngoài giảng chân tướng. Bởi vì dì ấy cũng không có bất kỳ cuốn sách Đại Pháp hay kinh văn nào khác của Sư phụ, tôi cho rằng tôi chỉ cần đọc Chuyển Pháp Luân là đủ.
Vì vậy, tôi không học Pháp nhiều và cũng không biết làm cách nào để tinh tấn. Tôi luôn bận túi bụi với công việc ở cơ quan và việc nhà, và tôi không thể tìm được nhiều thời gian để đọc sách.
Rồi tôi nghĩ: “Sau khi thức dậy, tôi làm việc nhà trước sau đó sẽ học Pháp. Nhưng vì sao tôi không thể đọc nhiều hơn hoặc nhớ được những gì đã đọc? Nó chẳng có hiệu quả gì cả. Chỉ khi đặt Pháp lên hàng đầu tôi mới thực sự trân quý Ông. Vậy nên tôi sẽ học Pháp trước, rồi làm các việc nhà trong thời gian còn lại. Cho dù có việc gì thì không thể bỏ qua thời gian dành cho việc học Pháp!”
Sau khi điều chỉnh thứ tự ưu tiên các việc, tôi nhận ra rằng tôi có thể học Pháp với tâm thanh tĩnh. Dần dần, tôi có thể ngộ được nội hàm chân chính của Pháp lý. Sau đó, tôi ngộ được nhiều hơn và bắt đầu học Pháp thậm chí nhiều hơn.
Tôi còn phát hiện rằng ý nghĩ phải đi ngủ sớm vào ngày hôm trước để ngày hôm sau làm việc cho tốt là sai. Tôi nghĩ: “Nếu bạn muốn ăn uống lúc nào thì ăn uống lúc đó, và không sẵn sàng thức cả đêm hoặc chịu khổ, bạn có khác gì người thường? Khi nào thì bạn mới có thể bắt kịp những học viên lâu năm đây?”
Với tâm kiên định, tôi bắt đầu đọc Pháp vào đêm muộn. Khi buồn ngủ, tôi sẽ tự nhủ, “Tôi sẽ không ngủ! Tôi muốn đọc một chút nữa. Đừng có can nhiễu ta, ma ngủ kia!” Sau khi niệm đầu này xuất ra, tôi có thể thực sự tỉnh táo hơn và có thể nhớ được những gì tôi đã đọc.
Hiện giờ tôi làm việc ở trường học, và giờ phát chính niệm toàn cầu thì trùng với giờ ăn trưa. Để không bỏ lỡ phát chính niệm, tôi ăn nhẹ một ít bánh ngọt thay cho bữa ăn. Tôi cảm thấy rằng việc bảo trì trường không gian bản thân cho thuần tịnh và chân chính là rất quan trọng, nó cũng đảm bảo cho việc học Pháp tốt hơn.
Có một lần xung đột phát sinh giữa việc học Pháp nhóm và những công việc người thường. Tôi đã làm hết sức thu xếp mọi việc để không bị bỏ lỡ nhóm học Pháp. Khi tôi đặt Pháp lên hàng đầu, những việc người thường đã không còn can nhiễu đến nhóm học Pháp nữa.
Hiện nay tôi có thể đọc Pháp với tâm thanh tĩnh và có thể ngộ được từng tầng từng tầng Pháp lý. Khi đối mặt với khổ nạn hoặc khảo nghiệm, tôi có thể nhớ lại những đoạn Pháp của Sư phụ liên quan và dùng Pháp để chỉ dẫn cho mình.
Tôi nhận ra rằng chúng ta có thể trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp hay không dựa việc chúng ta có thể ngộ Pháp trong khi đọc Pháp hay không. Học Pháp là một việc thần thánh. Chúng ta phải nâng cao cảnh giới tư tưởng và coi việc học Pháp là ưu tiên hàng đầu thay vì là một việc làm trong thời gian rảnh rỗi sau khi công việc của người thường được hoàn tất. Một cá nhân đối đãi với việc học Pháp với tâm thuần khiết và thành kính thì mới trở thành một học viên chân chính.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/15/AE-371008.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/21/171592.html
Đăng ngày 01-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.