Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 7-6-2018] Từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, cửa hàng quần áo của tôi đã trở thành nơi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm tu luyện và phân phát tài liệu giảng chân tướng về Đại Pháp.

Giảng chân tướng về Đại Pháp cho người dân

Nếu có khách đến cửa hàng, tôi sẽ giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tất cả các chủ cửa hàng ở xung quanh tôi đều đã trở thành bạn của tôi, bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề, họ đều cố gắng giúp đỡ tôi.

Một lần, một người đàn ông ở vùng Đông Bắc Trung Quốc ghé vào cửa hàng của tôi, và chúng tôi đã nói chuyện về Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi sợ tôi sẽ bị trình báo với cảnh sát, vì vậy ông bảo tôi không nên nói nữa. Người đàn ông liền hỏi chồng tôi: “Có gì mà ông phải sợ nào?” Sau đó ông chỉ vào tôi và nói: “Ông xem, bà ấy thật can đảm! Ông có thể so với bà ấy không? Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt còn ĐCSTQ thì vô cùng xấu xa hủ bại. Hàng xóm của tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và họ đều là những người tốt.”

Một hôm, một phụ nữ ngoài 40 tuổi bước vào cửa hàng, tôi đã giảng cho cô nghe về sự tha hóa mục nát của chính phủ, về lịch sử các cuộc vận động chính trị của ĐCSTQ, vụ tự thiêu giả mạo trên quảng trường Thiên An Môn, và ý nghĩa của việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Sau đó, cô đã đồng ý làm tam thoái. Tôi còn tặng cô một số tài liệu chân tướng về Đại Pháp và hy vọng rằng cô sẽ chia sẻ chúng với gia đình. Sau đó, cô đã trở lại cửa hàng và đưa cho tôi một danh sách gồm bảy cái tên, trong đó có chồng, con trai, anh chị em ruột, và em dâu của cô, và nhờ tôi làm tam thoái giúp họ.

Phối hợp giữa các đồng tu

Một số đồng tu, bao gồm các đồng tu ở huyện lân cận, thường đến cửa hàng của tôi để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Thông thường, ba đến năm đồng tu gặp mặt ở nhà tôi là chuyện hết sức bình thường. Tôi còn giúp nhiều người trong số họ tìm và liên lạc với các đồng tu ở gần nhà của họ.

Một đồng tu là quân nhân đã về hưu, hàng năm đều từ Bắc Kinh về nhà thăm người thân. Mỗi lần về nhà, ông đều ghé qua cửa hàng của tôi và ở lại cả buổi để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các đồng tu khác.

Các đồng tu từ một số vùng thành thị và nông thôn cũng đến cửa hàng của tôi để lấy tài liệu giảng chân tướng. Tôi thậm chí còn đưa chìa khóa nhà kho cho một vài người trong số họ để phòng trường hợp tôi không có nhà. Tuy nhiên, việc này đã gây ra một vấn đề: có đồng tu đi phát tài liệu bị cảnh sát bắt, vì không chịu được tra tấn và thẩm vấn nên đã tiết lộ thông tin về cửa hàng của tôi cho cảnh sát.

Từ chối hợp tác với chính quyền

Sáng ngày 3 tháng 5 năm 2012, khi tôi vừa mở cửa hàng, hơn chục cảnh sát đã bất ngờ ập tới và kéo tôi lên một chiếc xe cảnh sát. Tại đồn, một nhân viên cảnh sát nói: “Tại hội chợ ngày hôm qua, một đồng tu của bà đã bị bắt khi đang phân phát tài liệu về Pháp Luân Công. Ông ta khai rằng ông ta lấy tài liệu ở cửa hàng của bà. Vậy bà lấy những thứ này ở đâu? Nếu thành khẩn khai ra, tôi sẽ thả bà về ngay trong chiều nay.”

Họ hỏi tôi rất nhiều, và ra lệnh cho tôi ký tên và điểm chỉ vào một số giấy tờ, nhưng tôi đã từ chối hợp tác. Thay vào đó, tôi giảng chân tướng cho họ về Pháp Luân Đại Pháp. Họ chỉ vào đống tài liệu tịch thu được từ cửa hàng của tôi và nói: “Cửa hàng của bà là nơi giao lưu của các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố này, bà nhất định sẽ bị kết án vài năm tù.” Tôi đáp lại: “Những gì các anh nói không tính, chỉ Sư phụ của tôi nói mới tính.”

Buổi trưa hôm đó, một số cảnh sát đã đưa tôi đến trại tạm giam. Tôi không hợp tác với họ và đã cầu xin Sư phụ giúp tôi về nhà. Tôi nằm lăn xuống đất ở ngay cửa ra vào của trại tạm giam, một bước cũng không đi. Họ cố gắng đưa tôi vào trong, nhưng tôi đã kháng cự lại, vì vậy họ không thể khiến tôi nhúc nhích.

Trong khi họ đang bàn bạc xem phải làm gì với tôi, thì người cảnh sát trông chừng tôi nói nhỏ: “Bà làm như vậy được lắm.” Sau đó, họ quyết định để con trai tôi đưa tôi về nhà. Trước khi rời đi, họ dặn chúng tôi 8 giờ sáng hôm sau phải đến đồn cảnh sát để trình báo. Vì lý do an toàn, hôm đó tôi đã rời khỏi nhà.

Hai tháng sau, tôi quyết định quay trở lại cửa hàng. Điều phối viên địa phương nói rằng tôi không thể trở về, nhưng tôi nghĩ, chỉ cần tôi duy trì chính niệm, Sư phụ sẽ làm chủ cho tôi. Vì vậy, tôi đã quay lại cửa hàng và tiếp tục làm những gì mà trước đây tôi vẫn làm.

Phủ nhận bức hại

Mùa hè năm 2015, tôi nhìn thấy đồng tu L đi ngang qua cửa hàng của tôi, tôi muốn nói chuyện với bà, nhưng bà đã lảng tránh tôi. Sau khi đi được vài bước, bà đã vẫy tay và ra hiệu cho tôi rời đi. Khi quan sát kỹ hơn, tôi thấy bà đang đi dép lê, sắc mặt vàng và nhợt nhạt. Bên cạnh bà có một nữ cảnh sát mặc thường phục đang theo sát, đằng trước là một người đàn ông đang chĩa máy quay phim vào họ.

Chủ cửa hàng đối diện với cửa hàng của tôi liền hiểu ngay chuyện gì đang diễn ra, vì vậy bà đã nhanh chóng mang tài liệu giảng chân tướng của tôi sang cửa hàng của bà.

Sau đó, tôi được biết rằng bà L đã bị bắt trong khi đang phát tài liệu giảng chân tướng. Sau khi bị tra tấn, bà đã khai với cảnh sát rằng bà lấy tài liệu ở khu cửa hàng quần áo, nhưng bà không khai ra tên của tôi hay bất kỳ thông tin cụ thể nào khác.

Một lần khác, đồng tu S báo với tôi rằng điều phối viên C đã bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát trong khi đang phân phát tài liệu giảng chân tướng của Đại Pháp. Bà bị còng tay vào một chiếc ghế, nhưng nhân lúc cảnh sát ra ngoài ăn tối, bà đã cởi còng tay và trốn thoát. Nghe vậy, tôi liền liên lạc với chồng của đồng tu C và nhờ đồng tu S thông báo cho các đồng tu của địa phương phát chính niệm hỗ trợ. Sau đó, tôi đã giấu các tài liệu của Đại Pháp ở cửa hàng và đến nhà của C. Tôi đã tận mắt chứng kiến đồng tu C và đồng tu F bị bắt cóc ở đó.

Nhà của đồng tu F là một điểm sản xuất tư liệu giảng chân tướng, do vậy ở đó có máy in và rất nhiều tài liệu. Tôi liền gọi điện cho người nhà của F và bảo họ ngay lập tức di chuyển tất cả những thứ liên quan đến Đại Pháp đi chỗ khác. Khi cảnh sát đến lục soát nhà của bà, họ đã không tìm thấy gì cả. Chúng tôi đã tránh được tổn thất lớn.

Chồng của đồng tu C và sáu đồng tu khác cũng bị bắt. Các đồng tu địa phương đã phát chính niệm hỗ trợ cho họ. Trong vòng 24 tiếng đồng hồ, tất cả đều đã được phóng thích.

Trừ bỏ nhân tâm và quan niệm người thường

Con dâu tôi đã đổ lỗi cho tôi ăn cắp một kiện quần áo mới của cháu khi tôi dọn dẹp nhà cho các cháu. Cháu rất giận dữ vì chuyện này.

Con trai, con dâu, và cháu gái của con dâu tôi nói rằng họ đã đi hỏi nhiều thầy bói và các thầy bói đều khẳng định rằng tôi chính là thủ phạm. Chồng và con trai tôi khuyên tôi thú nhận nếu như đã làm chuyện đó. Tuy nhiên, cả gia đình tôi đều biết rằng tôi chưa bao giờ coi trọng tiền tài. Hơn nữa, tôi luôn tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn để làm một người tốt, làm sao tôi có thể lấy trộm quần áo của người khác kia chứ, ngay cả vàng thoi cũng không khiến tôi động tâm cơ mà.

Con dâu thấy tôi không thừa nhận nên đã chạy xuống khư cư xá làm ầm lên, thậm chí cháu còn gọi điện thoại cho cảnh sát và nói: “Ở đây có học viên Pháp Luân Công viết thông tin của Pháp Luân Công lên tiền giấy!” Cháu cư xử náo loạn trong suốt ba ngày và sau đó còn ly hôn với con trai tôi. Cháu chiếm cả hai căn nhà và tất cả tài sản khác của chúng tôi. Trong số bốn cửa hàng chúng tôi có, cháu chiếm lấy ba cái, để lại cho con trai tôi một cái, còn tôi và chồng tôi không có gì cả.

Chúng tôi đều đã ngoài 60 tuổi, nhưng đã mất hết mọi thứ. Sau đó, tôi bình tĩnh lại và hướng nội. Tôi nhận ra rằng mình đã không buông bỏ chấp trước vào danh, lợi và tình. Nhưng tôi cho rằng chuyện này nhất định phải có nguyên nhân sâu xa hơn.

Tôi nghĩ: “Cựu thế lực luôn mong muốn phá hủy cửa hàng của mình – nơi các đồng tu đến giao lưu chia sẻ và lưu trữ nhiều tư liệu giảng chân tướng – nhưng bọn chúng chưa bao giờ thành công. Hơn nữa, mặc dù các đồng tu bị bắt đã chỉ điểm cửa hàng của mình cho cảnh sát, nhưng mình không bao giờ oán hận họ mà vẫn tiếp tục cung cấp tài liệu cho họ như thường lệ.”

“Theo thời gian, cửa hàng của mình đã gánh vác thêm nhiều trách nhiệm và đóng một vai trò càng ngày càng quan trọng. Hầu hết các đồng tu trong khu vực đều phụ thuộc vào nó. Cuối mỗi năm, các đồng tu đều sản xuất rất nhiều tư liệu Đại Pháp, bao gồm lịch treo tường, lịch để bàn, bùa hộ mệnh, và các sách nhỏ giảng chân tướng.

“Cửa hàng của mình là một nơi trọng yếu để phân phát những tài liệu này đến các đồng tu trong khu vực. Tà ác ở không gian khác thấy vậy nhất định rất tức giận, do đó đã lợi dụng con dâu mình để gây phiền nhiễu.”

Tôi ngộ ra rằng tôi cần phải trừ bỏ triệt để danh, lợi, tình; như vậy, tà ác sẽ không thể can nhiễu đến tôi được nữa.

Nghĩ vậy, tôi liền nói với chồng: “Hãy cứ để con dâu lấy tất cả. Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ con số không.” Sau đó, tôi tìm thuê một căn nhà và sẵn sàng chuyển đi. Khi con trai tôi biết chuyện, cháu nói với tôi: “Mẹ, cô ấy sẽ không lấy nhà của mẹ nữa. Con xin mẹ đừng chuyển ra ngoài.”

Bốn tuần sau, tôi hỏi cháu trai của tôi xem liệu mẹ cháu đã tìm thấy chỗ quần áo bị mất chưa. Cháu nói rằng mấy ngày trước mẹ cháu đã tìm được rồi. Vậy là, cơn bão lớn đã đột nhiên biến mất. Con trai và con dâu của tôi đã tái hôn trở lại.

Các đồng tu vẫn đến cửa hàng của tôi để chia sẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau sự việc này, hoàn cảnh của tôi đã có nhiều cải biến.

Tôi nhận thấy rằng bất luận chúng ta gặp bao nhiêu khó khăn, chúng ta vẫn cần phải đường đường chính chính đối mặt với nó; bất luận gặp phải hình thức bức hại nào, chúng ta đều phải triệt để phủ nhận.

Cho dù tà ác có vẻ rất cường đại, chúng ta cũng không cần e sợ, bởi vì tất cả đều chỉ là giả tướng. Chỉ cần chúng ta chiểu theo Pháp của Sư phụ, thì dù ở hoàn cảnh nào, mọi việc cuối cùng đều sẽ biến thành tốt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/7/368473.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/7/31/171335.html

Đăng ngày 31-08-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share